Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-four-


Cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Y/N cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhưng không thấy sợ hãi, chỉ còn lại sự quyết tâm. "Soobin! Anh cẩn thận!" cô hét lên khi thấy anh lao vào cuộc chiến.

Soobin không còn nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài việc bảo vệ Y/N. Anh cảm nhận được sức mạnh đang dâng trào trong cơ thể, sự tức giận và quyết tâm khiến anh trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh đánh trả một cách dứt khoát, không cho phép bất kỳ ai làm hại cô.

Một cú đấm mạnh mẽ khiến người đàn ông đang giữ Y/N lùi lại. Y/N nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của hắn và chạy về phía Soobin. "Anh không sao chứ?" cô hỏi, mắt lo lắng nhìn anh.

"Anh không sao. Nhưng chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay!" Soobin gấp rút nói, kéo tay Y/N. Họ không có thời gian để chần chừ; những người còn lại trong nhóm đã bắt đầu tiến tới.

"Chạy!" Soobin hô lên, và cả hai lao ra khỏi cửa, chạy trốn qua những con phố tối tăm. Họ cảm thấy như thời gian dừng lại khi phải đối mặt với những gì có thể xảy ra.

Trong lúc chạy, Y/N cảm nhận được sự hoảng loạn thoảng trong không khí. Họ chạy qua các con hẻm, tránh né ánh đèn đường. Tim cô đập thình thịch, và mồ hôi lạnh lăn dài trên trán. "Chúng ta phải đi đâu bây giờ?" cô hỏi, thở hổn hển.

"Đi đến nhà của anh! Ở đó an toàn hơn," Soobin đáp, không ngừng chạy. Nhưng trong thâm tâm, anh biết rằng không còn nơi nào là an toàn.

Họ chạy được một đoạn thì nghe thấy tiếng động phía sau. "Nhanh lên! Họ đang đuổi theo!" Y/N thốt lên, sợ hãi nhìn về phía sau. Một nhóm người lạ đang lao về phía họ, ánh đèn từ điện thoại di động chiếu sáng những khuôn mặt đã được che kín.

"Đừng nhìn lại! Chạy nhanh hơn!" Soobin gào lên, sức lực trong người dường như đã cạn kiệt, nhưng bảo vệ Y/N chính là động lực duy nhất khiến anh không dừng lại.

---

Cuối cùng, họ tìm thấy một cửa hàng tiện lợi đang dỡ bỏ. "Vào đây!" Soobin kéo Y/N vào bên trong. Họ trốn sau quầy hàng, thở hổn hển. Tim Y/N đập mạnh, cô nhìn Soobin, cảm giác hồi hộp lẫn lo lắng.

"Chúng ta phải đợi cho đến khi bọn họ rời đi," Soobin thì thầm, ánh mắt anh chăm chú lắng nghe tiếng động bên ngoài.

"Em sợ," Y/N thốt lên, tiếng nói của cô gần như không thành lời. "Sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng ta nếu bị họ tìm thấy?"

"Đừng lo lắng, anh sẽ không để họ làm tổn thương em," Soobin nói, nhưng anh biết rằng tình huống này thật sự rất nguy hiểm. "Chúng ta chỉ cần chờ."

Y/N gật đầu, nhưng lòng không thể yên. Cô cảm nhận được hơi ấm từ Soobin, và bất chợt, cô nắm chặt tay anh. "Em tin anh."

"Cảm ơn em," Soobin đáp, ánh mắt anh ấm áp hơn bao giờ hết. "Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ sẽ ổn."

---

Một thời gian trôi qua, tiếng bước chân bên ngoài bắt đầu lắng xuống. Soobin quyết định rằng đây là thời điểm để hành động. "Chúng ta không thể ngồi đây mãi," anh nói, giọng nghiêm túc. "Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây."

"Họ có thể đang chờ chúng ta bên ngoài," Y/N lo lắng. "Nếu như... nếu như chúng ta bị bắt thì sao?"

"Anh sẽ không để điều đó xảy ra," Soobin khẳng định. "Chúng ta sẽ ra ngoài, và nếu cần, anh sẽ đánh họ."

"Hãy cẩn thận," Y/N nói, cảm giác sợ hãi nhưng cũng đầy kiên cường. "Em sẽ luôn ở bên anh."

Soobin gật đầu, quyết tâm lan tỏa trong từng mạch máu của anh. Cả hai nín thở, mở cửa và lén lút nhìn ra ngoài. Đêm vẫn yên tĩnh, không có dấu hiệu của những kẻ đang đuổi theo họ.

"Đi nào!" Soobin thì thầm, nắm tay Y/N và cùng nhau bước ra ngoài, cẩn thận từng bước.

Họ nhanh chóng chạy qua những con phố vắng, dường như không có ai theo dõi. Soobin dẫn đường, không ngừng kiểm tra xung quanh để đảm bảo rằng họ an toàn.

"Gần đến nhà anh rồi," anh nói, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn giữ vững tinh thần. "Chỉ cần một chút nữa thôi."

"Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh," Y/N thốt lên, mặc dù cả hai đều thấm mệt. "Nếu anh mệt, chúng ta có thể dừng lại."

"Không, em không phải gánh nặng," Soobin đáp, dừng lại để nhìn vào mắt cô. "Em là lý do để anh sống, em không bao giờ là gánh nặng."

"Cảm ơn anh," Y/N thì thầm, trái tim cô ấm lại trước sự quan tâm của Soobin.

---

Cuối cùng hai người cũng đến nhà Soobin. Cánh cửa khép lại phía sau, tạo ra một cảm giác an toàn tạm thời. "Chúng ta sẽ ở đây cho đến khi mọi thứ lắng xuống," Soobin nói, ánh mắt anh lo lắng nhưng đầy quyết tâm.

Y/N ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. "Em nghĩ... em nghĩ họ sẽ không tìm thấy chúng ta ở đây."

"Anh sẽ gọi cho một người bạn tin cậy để nhờ giúp đỡ," Soobin nói, nhưng bất ngờ, anh dừng lại, ánh mắt đầy trăn trở. "Anh sợ bọn chúng sẽ làm tổn thương em."

"Không, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua thôi mà," Y/N nói, kiên quyết. "Em không muốn anh phải lo lắng gì thêm."

"Nhưng..." Soobin lắc đầu, cảm thấy bất lực. "Anh không thể chấp nhận rủi ro xảy ra với em."

"Em luôn sẵn sàng đối mặt," Y/N nói, đôi mắt lấp lánh sự quyết tâm. "Chúng ta không thể sống trong sợ hãi mãi được."

---

Sáng hôm sau, khi ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, Y/N cảm thấy trong lòng đầy hy vọng. Cô biết rằng họ cần phải lên kế hoạch cho thời gian tiếp theo. "Soobin, chúng ta phải nghĩ cách để giải quyết chuyện này," cô nói. "Chúng ta không thể cứ trốn mãi."

"Anh biết, nhưng không dễ dàng để thoát khỏi sự truy lùng của băng đảng đó," Soobin thở dài. "Họ không tha thứ cho bất kì ai phản bội họ, nhất là muốn rời đi để hoàn lương."

"Chúng ta có thể tìm cách báo cho cảnh sát," Y/N đề xuất. "Có lẽ họ có thể giúp chúng ta."

"Nhưng làm vậy sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn," Soobin phản đối, giọng anh đầy lo lắng. "Họ sẽ không bao giờ bỏ qua đâu."

"Chúng ta không thể sống trong sợ hãi mãi được," Y/N kiên quyết. "Hãy bắt đầu một cuộc sống mới."

Soobin nhìn vào mắt Y/N, cảm giác kiên định và sự quyết tâm của cô khiến anh thấy được sự ấm áp. "Được rồi, nhưng chúng ta sẽ phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng."

---

Trong những ngày tiếp theo, Y/N và Soobin bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Họ liên lạc với một số người bạn cũ đáng tin cậy và tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng những cuộc gọi không hề đơn giản.

"Cậu không thể tin tưởng ai bây giờ, Soobin," một người bạn cũ cảnh báo khi họ gặp nhau. "Bọn họ đang theo dõi từng bước chân của cậu."

"Bọn tôi không thể sống trong sợ hãi mãi," Y/N nói, ánh mắt kiên định. " Chúng ta cần phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt."

"Cẩn thận, rất nguy hiểm đó," người bạn ấy nhắc nhở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com