CHƯƠNG 297: "ÁY NÁY" CỦA ALINA
Dũng khí của con cú mèo vàng nâu khoang trắng kia cũng không có chèo chống được quá lâu.
Sau khi hoàn thành sứ mệnh đưa tin, nó thậm chí còn không uống một ngụm nước mà Hannah đưa cho, đã vội vàng hấp tấp vẫy cánh, dùng tốc độ nhanh gấp đôi lúc lại gần, nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.
"A, đây là cái gì?"
Hannah nghiêng người sang, tò mò nhìn.
Nếu như cô nhớ không lầm, Alina cùng Hermione, đồng dạng cả Harry, trước khi tới Hogwarts học tập, vẫn luôn sinh hoạt tại thế giới phi pháp thuật, thân nhân và bằng hữu trước đó đều không liên quan đến thế giới pháp thuật, phương thức duy nhất để liên hệ người nhà là chủ động viết thư, sau đó yên lặng chờ đợi hồi âm.
Bởi vậy, mỗi khi cú mèo mang tin tức vào buổi sáng, những đứa trẻ không đến từ ma pháp giới luôn là nhóm trầm mặc nhất trong Đại Sảnh Đường - cũng không phải tất cả mọi người đều có một con cú mèo.
Càng hỏng bét chính là...
Không rõ nguyên nhân gì, bắt đầu từ năm nay, số lượng cú mèo đưa tin của trường trong Lều Cú đột nhiên giảm bớt trên phạm vi lớn, đối với các phù thủy nhỏ lớp dưới, muốn mượn đến một con cú mèo nhất định phải phi thường may mắn mới được.
"Kỳ quái, không lẽ Alina cậu đặt mua hoặc mua sắm thứ gì sao?"
Hannah vừa nói, vừa nhìn một chút cái túi xách mà con cú mèo vàng nâu vừa vứt xuống kia.
Đó là một cái túi được buộc chắc, bên trong tựa hồ đựng không ít đồ, một phong thư thật mỏng đính vào vị trí bắt mắt nhất trên túi, không cần mất công mà có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung chữ viết phía trên.
"Gửi cho, tiên sinh... Vicat tôn kính?"
Liếc qua chữ viết trên phong thư, Hannah nhỏ giọng nói, hoang mang nhíu mày.
"Vicat? Đây là gửi sai phong thư của người khác đi, thật là kỳ quái, đây là lần đầu tiên tớ thấy một con cú mèo phạm sai lầm lúc đưa tin... Chờ một chút, Alina, cái này là đồ của người khác, chúng ta không nên tự tiện mở ra- "
Không đợi Hannah nói hết, Alina khẽ cười một tiếng, vươn tay ra xé mở phong thư thật nhanh.
"Không có gửi sai, đây là hồi âm cho tớ... Giống loài của Thức Ăn Dự Trữ, vốn gọi là Vicat."
Alina trả lời với ngữ khí bình thản, ánh mắt lướt qua đại khái nội dung của bức thư, nhướm mày từ chối cho ý kiến, đem giấy viết thư gấp lại bỏ vào túi áo bên phải.
"Thức Ăn Dự Trữ? Làm sao có người có thể viết thư cho nó?! Làm sao cậu biết... Không phải, ý tớ là, nó chỉ là..."
Nghe câu trả lời của Alina, Hannah nhìn một chút con cú mèo nhỏ đang ở trong lồng ngực cô bé, trên mặt hiện ra thần sắc hoang đường, cố gắng làm rõ ý nghĩ một lần nữa, đồng thời thế giới quan lại bị xung kích.
"Tớ không biết. Vốn dĩ, đây chỉ là một lần thử nghiệm."
Alina mỉm cười, cầm lên dao ăn, bắt đầu cắt dây thừng buộc túi.
"Từ kết quả trước mắt xem, coi như không tệ, chí ít kiểm chứng một chút suy nghĩ của tớ... Có ý tứ, phi thường có ý tứ."
Một.. thử nghiệm?
Loli nhỏ Hannah không rõ ràng lắm nhìn thoáng qua Alina, chỉ bắt đầu cảm thấy càng thêm nghi hoặc.
Cô thật sự không thể hiểu được, chuyện này đến cùng có ý nghĩa gì, cùng với có chỗ nào thú vị - để người ta gửi thư cho sủng vật của mình, loại hành vi này quả thực rất cổ quái giống cố sự của quái nhân Yurikov mà Giáo sư Binns giảng trên lớp.
"Ừm, coi như không tệ đâu, hơn hai mươi Galleon - đủ để mua hai con cú mèo đầu ưng đi?"
Đúng lúc này, chỉ thấy Alina lấy ra từ trong túi một cái túi tiền nho nhỏ, mở ra nhìn lướt qua, cầm ở trong tay tùy ý tung hứng, tiếng tiền va chạm vào nhau, phát ra âm thanh đing linh leng keng nghe vui tai.
Rất hiển nhiên, làm một tên phù thủy trưởng thành, tiên sinh Xenophilius Lovegood rất rõ ràng làm thế nào để biểu đạt thành ý, cùng ứng đối ra sao với một bọn cướp không rõ, vô luận là ở bất cứ xã hội loài người nào, tiền tài đều là phương thức xin lỗi thông dụng nhất.
Chỉ tiếc, đối với Alina mà nói, ngần ấy vàng Galleon căn bản không có lực hấp dẫn gì.
Dù không có ý nghĩ liên quan đến kỷ nguyên pháp thuật, từ mới bắt đầu, cô cũng không có hướng về chút tiền tiết kiệm ít ỏi này của nhà Lovegood, so sánh với băng lãnh không thú vị tiền tài, cô muốn chính là một chút đồ vật càng thêm quý giá.
"Nhiều vàng Galleon như vậy? Alina, cậu đến cùng đã làm gì..."
Chú ý đến túi tiền trong tay Alina, hai mắt Hannah tròn xoe, nhỏ giọng kinh ngạc nói.
"Trời ạ, tớ chỉ tưởng cậu đùa ác thôi, nhưng loại chuyện này, như vậy..."
Đối với loli nhỏ mười một tuổi Hannah mà nói, cô bé chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nhưng bảo cô nói nó không đúng chỗ nào thì lại không biết nói gì, chỉ đành dùng hết sức nắm tay Alina, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng.
"Yên tâm đi, chỗ vàng Galleon này, một chút tớ cũng không động, đợi lát nữa toàn bộ gửi về cho bọn họ."
Alina mỉm cười, nẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Hannah, nghiêm trang nói.
"Cậu biết, tớ cũng không phải loại người xấu ham tiền tài. Chỉ bất quá các biên tập viên báo chí luôn luôn rất lạnh lùng khó câu thông, nếu như không mượn cơ hội này, có lẽ ông ấy căn bản sẽ không nghiêm túc đọc và trả lời thư của chúng ta."
"Thế nhưng..." Hannah có chút do dự nhìn Alina.
"Còn nhớ rõ sao? Chúng ta tối hôm qua đã nói, muốn đem lịch sử bị mất của ma pháp giới một lần nữa tìm trở về."
Không có cho Hannah nhiều thời gian suy nghĩ, hai tay Alina đặt lên vai cô nàng bằng sắt nhỏ, mặt nghiêm túc nói.
"Tất cả mọi thứ ở hiện tại, chẳng qua là vì có thể thành lập được một cách trao đổi tư tưởng hữu hiệu, để sai lầm lịch sử không kéo dài tiếp —— vì, lợi ích vĩ đại hơn."
"Nhưng mà, cậu còn giam một con cú mèo của người ta..."
Hannah nháy nháy mắt, nhỏ giọng quanh co.
Rất hiển nhiên, đối với một loli nhỏ mới nhập học mà nói, tiền cảnh trong miệng Alina hơi chút hùng vĩ trừu tượng, dù cô bé có lấy khẩu hiệu của Hắc Ma Vương đời thứ nhất, cũng không có làm hiệu quả quá tốt.
"A, đây là một cái hiểu lầm."
Lọn tóc nhỏ trên đầu Alina lung lay, chọc chọc ngực Thức Ăn Dự Trữ, nghiêm túc giải thích.
"Đều tại tớ hôm đó đi quá vội vàng, quên bảo Thức Ăn Dự Trữ thả Tiếng Trung Giản Thể đi... Cậu xem, hôm qua tớ mới trở về nha, không phải có cậu nhắc nhở thì thiếu chút nữa đã quên mất."
Thế nhưng hôm qua tớ rõ ràng nghe được, cậu khen ngợi Thức Ăn Dự Trữ..."
"Cậu nghe lầm, tớ nói là nó phát huy tác dụng một cách hoàn mỹ, kịp thời đem tin tức gửi đến tay Giáo sư Dumbledore, tranh thủ thời gian quý giá giúp các giáo sư cứu giúp mọi người bị trúng nấm độc."
Mắt thấy Hannah tựa hồ còn muốn nói gì, Alina nhìn chung quanh một chút, tiện tay xiên một khối Benedick trứng nhét vào miệng cô nàng sắt nhỏ, chặn lời nói tiếp theo của cô bé.
"Được rồi, được rồi! Kỳ thật tớ hôm qua liền đã ý thức được sai lầm của mình, không tin cậu nhìn, tớ gửi thư tín này cho Lovegood tiên sinh nói xin lỗi và giải thích rõ ràng."
Vừa nói, Alina từ trong túi áo móc ra phong thư dày đã sớm chuẩn bị xong, đem người nhận cho Hannah nhìn thoáng qua, mặt mũi tràn đầy thành khẩn nói, xong liền đem Thức Ăn Dữ Trữ từ cổ áo móc ra, nói một cách đầy ý vị sâu xa.
"Đi, Thức Ăn Dự Trữ, đem 'Áy náy' của ta một lần nữa truyền đạt cho bọn họ."
Editor trước chỉ dịch đến chương 296, nên bắt đầu từ chương này mình tự solo nhé. Nếu thấy có lỗi sai nào thì nhắn lại giúp mình để mình sửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com