Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1018-20


Chương 1018: Ngang cơ

Cùng lúc chat câu vừa rồi, thao tác nhân vật của Tôn Tường không hề ngừng lại, sau Hào Long Phá Quân, Nhất Diệp Chi Thu quét chiến mâu một cái, một chiêu Bá Toái đã tung ra. Khi Quân Mạc Tiếu né tránh Hào Long Phá Quân có kéo dài cự ly, lúc này xem ra đã nằm ngoài phạm vi công kích của Bá Toái, rõ ràng là cơ hội tốt để ra tay phản công. Nhưng bước chân Quân Mạc Tiếu lùi về sau vẫn không ngừng, kết quả là gần như chỉ mới kịp bước thêm bước nữa thì đã thấy đất đá văng lên, khu vực vốn không nằm trong phạm vi của Bá Toái lại vì lực đánh của hit này mà xảy ra hiệu ứng quét đất.

“Ồ ồ, đây là hiệu ứng Núi Lở đặc biệt khi Khước Tà tấn công, kéo dài phạm vi công kích. Có điều đối thủ lại là Diệp Tu! Anh ấy đương nhiên hiểu rõ điểm này hơn bất kỳ ai khác, cho nên mọi người có thể thấy rất rõ, lúc anh ấy né chiêu đã tính luôn cả khoảng cách được cộng thêm bởi hiệu ứng Núi Lở.”

“Trên thực tế, hiệu ứng tấn công của vũ khí không có xác suất quá cao, nhưng đã đánh thì thà tin là có còn hơn là không.” Lý Nghệ Bác phát biểu.

Ầm!

Hai người còn đang bình luận về chiêu Bá Toái vừa rồi, trận đấu đã xảy ra đột biến.

Trong lúc lùi về sau né tránh, Quân Mạc Tiếu đã lặng lẽ thả xuống một quả lựu đạn, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác hoàn toàn không phát hiện. Bây giờ nó bùm, mọi người mới ồ lên thán phục.

Động tác bí mật đó lừa được mọi người chứ không lừa được đối thủ Tôn Tường trong trận. Trong quá trình truy kích, Nhất Diệp Chi Thu rõ ràng có khựng hẳn lại, ngay đúng lúc quả lựu đạn này nổ. Cậu ta căn thời điểm cực chuẩn, Nhất Diệp Chi Thu trông như băng xuyên qua vụ nổ nhưng thực ra vẫn tránh khỏi sát thương một cách hoàn hảo, Khước Tà trong tay chưa một giây nào buông tha cho Quân Mạc Tiếu.

“Tôn Tường tích cực tấn công, nhưng Diệp Tu có vẻ như không muốn quyết thắng bại bằng cách trực diện thế này.” Phan Lâm kêu lên.

“Chuyện! Ưu thế của lão tướng là kinh nghiệm mà. Khi gặp đối thủ trẻ tuổi, đặc biệt là tuyển thủ hàng đầu như Tôn Tường thì càng phải phát huy ưu thế của mình, nếu lao vào húc nhau như hai con trâu thì… thì…” Lý Nghệ Bác nói đến đây bỗng mắc nghẹn. Lúc nãy Phan Lâm dùng ba chữ “có vẻ như”, tức là chỉ suy đoán từ hành động kéo dài khoảng cách của Quân Mạc Tiếu, nhưng bây giờ Quân Mạc Tiếu đã giũ Ô Thiên Cơ trong tay, bắt đầu tấn công trả đũa Nhất Diệp Chi Thu, rõ ràng đang lao vào húc nhau như hai con trâu chứ còn gì nữa.

“Khá quá nhỉ!” Đôi bên giáp lá cà mà Tôn Tường vẫn còn bỏ ra chút thời gian để chat. Nhất Diệp Chi Thu bước xéo một bước, Thiên Kích từ bên hông đâm tới.

Góc nhìn của Quân Mạc Tiếu không chuyển, trong lúc nhảy về sau, kiếm đã rút ra từ chuôi Ô Thiên Cơ, tránh thoát cú hất lên không trung của Thiên Kích đồng thời còn trả lại một chiêu Chém Vỡ Núi.

“Ồ, Chém Vỡ Núi Tại Chỗ, đây là thao tác nhảy lùi để giải trừ hiệu ứng lao tới phía trước của Chém Vỡ Núi. Diệp Tu thực hiện dễ như bỡn, chứng tỏ nội công Vinh Quang của anh ấy quá ư thâm hậu. Cái tên “bách khoa toàn thư Vinh Quang” quả không phải hư danh.” Phan Lâm gào lên.

Nhất Diệp Chi Thu xoay người, Thiên Kích mới đi được nửa đường đột nhiên hất lên, va thẳng vào Chém Vỡ Núi của Quân Mạc Tiếu. Tuy vậy, Chém Vỡ Núi có uy lực mạnh hơn Thiên Kích, chỉ bằng vào Thiên Kích thì không thể đỡ được toàn bộ hit đánh này, nhưng Nhất Diệp Chi Thu đã nhảy lùi một bước, né khỏi Chém Vỡ Núi gọn hơ.

“Nhất Diệp Chi Thu né được rồi… Ơ nhưng sao lại dùng Thiên Kích đỡ chiêu làm gì ấy nhỉ, chỉ đạo Lý?” Phan Lâm hỏi.

“Ha ha, cái đó thật ra không có ý nghĩa thực tế gì đâu, chỉ là thói quen thao tác thông thường của tuyển thủ chuyên nghiệp để tìm cảm giác đánh khi mới vào trận mà thôi.” Lý Nghệ Bác nói.

“Thật hết nghe nổi nữa rồi!” Trên khán đài, tuyển thủ Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo vẫn đang cầm điện thoại nghe bình luận, nhưng lần này cậu ta kéo hẳn earphone ra khỏi tai.

“Sao nữa vậy?” Hứa Bân hỏi.

“Nói cái Thiên Kích vừa rồi của Nhất Diệp Chi Thu chẳng có ý nghĩa gì.” Lưu Tiểu Biệt nói.

“Hả? Không phải chứ? Vừa rồi nếu không nhờ Thiên Kích đỡ chiêu thì làm sao tránh khỏi Chém Vỡ Núi?” Hứa Bân nói.

“Nhờ có Thiên Kích đỡ chiêu mới trì hoãn được tốc độ bổ xuống của Chém Vỡ Núi, đồng thời mượn lực để tăng tốc cho cú nhảy lùi của mình.” Cao Anh Kiệt nói.

“Thời buổi bây giờ bình luận viên càng lúc càng nghiệp dư.” Lưu Tiểu Biệt một bên lắc đầu nguầy nguậy, một bên lại nhét earphone về trong tai, Hứa Bân và Cao Anh Kiệt nhìn thấy cũng hết muốn phát biểu.

Trận đấu vẫn đang tiếp tục. Ai trong hai người cũng không chiếm được thượng phong hoàn toàn, tuy HP hai bên đều bị tổn hại nhưng vẫn đang trong tình trạng trao đổi có khống chế, không ai ăn đòn trí mạng cả.

Tầng tầng lớp lớp chi tiết trong thao tác dùng Thiên Kích đỡ Chém Vỡ Núi Tại Chỗ, chỉ có khán giả đẳng cấp như ba tuyển thủ chuyên nghiệp của Vi Thảo nhìn thấy mới biết sướng, chứ khán giả ngồi trước tivi thì tội dữ dội. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác chắc cũng nhìn ra đại khái 70% vi diệu trong đó, nói thành lời thì lại sai lệch thêm 20%. Đây cũng là một trong các vấn đề phát sinh bởi tình trạng khởi đầu chậm nhưng lại phát triển vùn vụt của liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp: sự thiếu hụt nhân sự trình độ cao.

Tuy bỏ lỡ rất nhiều chi tiết tinh tế, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc khán giả phổ thông thưởng thức trận đấu. Kiểu đánh đôi công, phang nhau tung hết cả tóe thế này chính là phong cách mà họ thích xem nhất.

Thế nhưng ở khu vực tuyển thủ Gia Thế, Đào Hiên đã bắt đầu nóng mông. Thật ra, hắn cũng thích những trận đôi công đặc sắc lắm chứ. Hắn luôn trông mong Gia Thế đánh sao cho đẹp mắt, cho ngoạn mục, nhưng… chắc chắn không phải là thời điểm hiện tại. Đối thủ của Tôn Tường là ai? Diệp Tu! Cái kẻ vì trượt trạng thái, thành tích không tốt nên mới bị Tôn Tường thay thế đó! Để vuông tròn cho vụ chuyển đổi này, Đào Hiên không biết đã lao tâm lao lực hết bao nhiêu rồi. Nhưng bây giờ, Diệp Tu lại đánh ngang cơ với Tôn Tường? Chỉ thế thôi cũng đã là một cú tát thẳng vào mặt Gia Thế. Đã vậy nếu cứ tiếp tục, khó nói được rằng ai thắng ai thua. Tuy Quân Mạc Tiếu chỉ cầm cây máu 70% vào trận, có bước khởi đầu chậm hơn, nhưng cục diện ngang bằng sao có thể kéo dài đến khi trận đấu kết thúc? Giữa trận nhất định sẽ xảy ra bùng nổ, nhất là Diệp Tu vốn đã bị dẫn trước, hắn đời nào chịu chơi đổi máu đến chết thế này?

Đào Hiên thấp thỏm bất an, dù hắn vẫn nhẩm đi nhẩm lại trong lòng rằng nhân vật Nhất Diệp Chi Thu mạnh hơn, Tôn Tường trẻ hơn, có sức bật hơn, nhưng đối mặt với Diệp Tu, Đào Hiên không cách nào lấy được tự tin.

“Hiện tại thế trận đang ngang cơ.” Phan Lâm bình luận.

“Thật ra tôi cảm thấy nên nói là Quân Mạc Tiếu chiếm ưu thế hơn một chút.” Lý Nghệ Bác nói.

“Vì sao?” Phan Lâm khó hiểu.

“Bởi vì nhân vật đôi bên có sức chiến đấu khác nhau, tuy trang bị cam cấp 75 đã giúp Hưng Hân đẩy chuẩn nhân vật của mình lên rất gần với Gia Thế, nhưng cự ly đó chỉ nói trên thuộc tính căn bản mà thôi. Nếu tính một cách chi li, trang bị cam không cách nào hoàn hảo bằng trang bị bạc được.” Lý Nghệ Bác nói.

“Thế nhưng như chúng ta thấy, chiến đội Hưng Hân thật ra cũng có kha khá trang bị bạc đấy chứ. Nhất là thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm, số lượng đồ bạc đến tận 8 món, đủ chuẩn chuyên nghiệp rồi.” Phan Lâm nói.

“Ha ha, trang bị bạc đâu thể chỉ dùng số lượng mà so sánh. Ưu thế lớn nhất của trang bị bạc là gì? Là được chế tạo một cách đo ni đóng giày. Tạo ra một món trang bị bạc có thế đáp ứng đặc điểm và nhu cầu kỹ thuật của tuyển thủ thì tác dụng sẽ phát huy gấp bội. Mặc khác, nếu một món trang bị bạc không phải đo ni đóng giày mà chỉ đơn thuần chạy theo thuộc tính, thì dĩ nhiên vẫn có thể mạnh hơn trang bị cam cùng cấp, nhưng chắc chắn sẽ mất đi ưu thế lớn nhất mà bản thân nó đem tới. Có tuyển thủ thích tốc độ tấn công nhanh, có tuyển thủ lại muốn đánh trúng cú nào là khiến đối phương hộc máu cú đó, anh đem trang bị cộng sát thương đưa cho tuyển thủ thích tốc độ, bản thân trang bị đó rất mạnh nhưng lại không hợp với phong cách của cậu ta, khi đó thuộc tính cộng sát thương mạnh mẽ ấy có thể phát huy được bao nhiêu chứ?” Lý Nghệ Bác đĩnh đạc nói.

“Tôi hiểu rồi, ý anh là trang bị bạc của Hưng Hân chưa chắc có thể đạt đến mức độ tương thích 100%.” Phan Lâm nói.

“Ha ha, thứ nhất là trang bị bạc của chiến đội Hưng Hân về số lượng mà nói đã không đủ rồi. Thứ hai là chất lượng thế nào chúng ta không biết, nhưng chắc có lẽ họ không có bộ phận chuyên về kỹ thuật như Gia Thế đâu ha? Cho nên phạm vi chọn lựa trang bị của họ sẽ không lớn, đồ bạc có là dùng thôi, khó lòng đạt đến một cái chuẩn hoàn hảo!” Lý Nghệ Bác than thở.

“Chỉ đạo Lý nói đúng lắm. Nếu nhìn theo cách đó, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu có thể đánh đến bất phân thắng bại với Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường, xem như quá hiếm thấy rồi. Không ngờ anh ấy của giờ phút này vẫn còn sung đến vậy.” Phan Lâm nói.

“Nói gì thì nói, thi đấu là nhìn vào khả năng phát huy. Thỉnh thoảng chúng ta bảo nhau rằng một tuyển thủ nào đó trượt trạng thái, đó không phải kết luận rút ra chỉ từ biểu hiện của một hai trận đấu, mà phải theo dõi cả một giai đoạn rất dài. Suốt giai đoạn đó, tuyển thủ ấy có thể cũng có những trận phát huy cực tốt, nhưng phong độ lên xuống thì ai mà chẳng gặp, biểu hiện trong một trận đấu không thể nói lên gì cả. Chu Trạch Khải cũng sẽ có lúc solo thua người khác, nhưng chúng ta liệu có sẽ nói đối thủ đã thắng anh ấy một trận đó chính là tuyển thủ chuyên nghiệp số 1 liên minh không?” Lý Nghệ Bác cười.

“Tôi hiểu ý anh rồi.” Phan Lâm gật đầu như băm tỏi.

“OK, chúng ta hãy cùng theo dõi trận đấu tiếp đi. Đôi bên vẫn đang quần nhau cực kỳ kịch liệt, sụt giảm HP đều trên dưới 20%, nhưng vì ban đầu Quân Mạc Tiếu chỉ có 70% máu nên tạm thời anh ấy đang bị dẫn trước. Haizz, chỉ đạo Lý, anh nói xem Diệp Tu có sẽ đánh đánh một hồi rồi lại tháo chạy, tìm cái hốc nào đó hồi máu, hồi mana nữa không?” Phan Lâm đột nhiên lại đặt câu hỏi.

“Tôi nghĩ Tôn Tường sẽ không cho anh ấy cơ hội thêm lần thứ hai đâu. Nếu cứ tùy tiện thả đối thủ đi hồi phục như thế, e rằng cho tôi vào đánh cũng thắng được cậu ta.”

“Ahihi ~” Hai người cười hô hố trên tivi.

Ngay vào lúc này, Tôn Tường đột nhiên lại chat một câu trong kênh chung: “Tui nói này, có phải nên tăng tốc rồi không?”

“Tăng tốc?” Phan Lâm hoảng hốt thốt lên, “Không lẽ trước đó Tôn Tường vẫn chưa dốc toàn lực ra sao?”

“Cậu ta… có lẽ cậu ta cố ý giữ chậm tiết tấu, rồi mới đột nhiên tăng tốc để khiến cho đối thủ bối rối không xử lý kịp!” Lý Nghệ Bác trả lời.

“Nói mới nhớ, trong trận này, giao lưu giữa đôi bên hình như hơi nhiều!” Phan Lâm nói.

“Đúng vậy, tính cho đến thời điểm hiện tại, Tôn Tường không hề là một tuyển thủ nói quá nhiều khi đang đánh. Trận này khá bất ngờ, xem ra Diệp Tu đối với Gia Thế mà nói, quả thực là một đối thủ không bình thường. Hai đời đội trưởng mới và cũ đụng độ nhau, Tôn Tường ắt hẳn cũng muốn giành về một trận thắng để chứng minh cho mọi người thấy cậu ta giỏi hơn Diệp Tu nhiều.” Lý Nghệ Bác nói.

“Cho nên bây giờ cậu ấy muốn tăng tốc thật rồi?” Phan Lâm gào lên bằng giọng điệu hết sức hăm hở.

Chương 1019: Vết thương

Đấu Phá Sơn Hà!

Đại chiêu cấp 75 của pháp sư chiến đấu đang từ trong tay Nhất Diệp Chi Thu phóng ra một cách hung hãn, hit đánh này đối đầu trực diện với cú tấn công của Quân Mạc Tiếu. Trang bị mạnh mẽ của Nhất Diệp Chi Thu vào lúc này phát huy tác dụng, hit đánh của Quân Mạc Tiếu vốn sẽ tạo ra hiệu ứng đông cứng cực ngắn, thế mà hiệu ứng đó lại không hề xuất hiện, tuy vẫn gây ra sát thương cho Nhất Diệp Chi Thu nhưng không ngăn cản được đại chiêu phát động.

Thuộc tính nhân vật đã bị thằng này tính ra hết rồi!

Trong lòng Diệp Tu đã hiểu. Vì khắp người Quân Mạc Tiếu đều là trang bị cam, thuộc tính hiện ra sờ sờ trước mắt nên không còn gì bí mật nữa. Biến số duy nhất chính là Ô Thiên Cơ trong tay. Nếu Ô Thiên Cơ là một món vũ khí bạc bình thường, e rằng Tôn Tường đã tính ra được chỉ số của nó từ lâu. Nhưng hình thái Ô Thiên Cơ thay đổi như ngóe, hễ đổi hình thái là đổi luôn thuộc tính, cho nên mới khiến tên này mất công hơn một chút. Nhưng bây giờ Tôn Tường dám sử dụng Đấu Phá Sơn Hà để chống lại cú tấn công trực diện, chứng tỏ cậu ta đã có niềm tin rất lớn. Cậu ta biết rõ hit đánh của Quân Mạc Tiếu sẽ không cách nào tạo ra được hiệu ứng xấu cho Nhất Diệp Chi Thu.

Quả nhiên, tuy ăn sát thương nhưng Nhất Diệp Chi Thu vẫn đứng vững như núi. Đấu Phá Sơn Hà tung ra, chiến mâu Khước Tà đâm thẳng xuống đất, vừa rút ngược lên thì lập tức xuất hiện một vòng gợn sóng cuồn cuộn, lấy Nhất Diệp Chi Thu làm trung tâm mà khuếch tán càng lúc càng rộng. So với Đấu Phá Sơn Hà của Cách Thức Chiến Đấu trước đó, khí thế hơn hẳn một bậc, uy lực của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu lúc này chỉ mới bắt đầu hiển lộ mà thôi.

Tôn Tường nắm bắt thời cơ cực chuẩn, chỉ số ăn ở cũng tăng vọt, hit đánh này khiến Khước Tà kích hoạt hiệu ứng Núi Lở, phạm vi công kích của Đấu Phá Sơn Hà rộng hơn hẳn. Hiệu ứng Núi Lở xảy ra trên một đại chiêu AoE, lợi ích càng thêm rõ ràng.

Phạm vi sát thương quá lớn, Quân Mạc Tiếu không cách nào tránh khỏi. Hắn bị hất văng lên không trung cùng với một đống đất đá, mà đó chỉ mới là mở đầu cho chuỗi công kích của Tôn Tường. Nhất Diệp Chi Thu lách ra phía sau Quân Mạc Tiếu, tung chiêu Nộ Long Xuyên Tâm, Khước Tà kéo một đường vào không trung, đâm thẳng tới vị trí tim của Quân Mạc Tiếu từ sau lưng.

Cách Nhất Diệp Chi Thu sải dài bước chân vọt ra sau lưng Quân Mạc Tiếu là lối di chuyển mà một khi có điều kiện, tuyển thủ chuyên nghiệp muốn thực hiện chuỗi công kích liên tục nhất định sẽ tiến hành. Một là công kích từ sau lưng sẽ được tăng lượng sát thương, hai là sẽ khiến đối thủ khó đề phòng hơn. Lối di chuyển này miễn cưỡng có thể xem như giai đoạn sơ cấp của Che Ảnh Bước. Bất quá, mục đích chủ yếu của Che Ảnh Bước là ẩn giấu bản thân mình để có thể tấn công đối thủ không ngừng, không chỉ đơn giản là một bước sải dài.

Cú Nộ Long Xuyên Tâm này tập kích từ sau quá sắc bén, nếu đổi thành bất kì người nào cũng đỡ bằng nồi. Nhưng Diệp Tu thật sự quá quen thuộc pháp sư chiến đấu rồi, không cần nhìn mà chỉ cần nghe cũng biết sau lưng mình chính là Nộ Long Xuyên Tâm, ngay cả khi nó lẫn trong hiệu ứng âm thanh đất đá rung chuyển của Đấu Phá Sơn Hà, hắn cũng nghe thấy rõ mồn một.

Không hề xoay người, Quân Mạc Tiếu trực tiếp gác Ô Thiên Cơ lên vai, xoạt một tiếng, mặt ô mở ra, dùng hình thức khiên hứng chịu Nộ Long Xuyên Tâm. Ngoài cách này ra, Diệp Tu không còn biệp pháp nào tốt hơn, vì thao tác của Tôn Tường và tốc độ tấn công của Nhất Diệp Chi Thu đều nhanh như hack, hắn không kịp thời gian cho thao tác phức tạp hơn.

Ô Thiên Cơ là loại khiên nhẹ, hiệu quả giải trừ sát thương tuy không tệ, nhưng muốn chống lại các hiệu ứng thì quá yếu nhược. Sau khi miễn cưỡng đón đỡ Nộ Long Xuyên Tâm, Quân Mạc Tiếu văng lên cao hơn cả lúc nãy.

Tôn Tường tính được điểm rơi, điều khiển Nhất Diệp Chi Thu chạy tới đứng đợi, ai ngờ chỉ thấy Ô Thiên Cơ mà Quân Mạc Tiếu gác trên vai đã thu lại, khung ô rút về bắt đầu xoay tròn, biến hẳn thành Chong Chóng Máy định té.

Tôn Tường đâu chịu bỏ qua, tuy Nhất Diệp Chi Thu không mọc cánh được nhưng Quân Mạc Tiếu cũng đâu thể bay mãi trên trời không xuống. Kĩ năng Chong Chóng Máy cũng có thời hạn mà. Hơn nữa, tốc độ bay của kĩ năng này không nhanh, Nhất Diệp Chi Thu chạy bộ trên đất cũng vẫn đuổi kịp sát gót.

Ai ngờ Quân Mạc Tiếu nhón lên chỉ là làm màu, lừa Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường chạy ra khỏi vài đơn vị người đứng, lập tức có quả lựu đạn đã lẳng lặng từ không trung rơi xuống.

“Haha.” Tôn Tường còn rảnh để gõ chữ, kèm theo một cái emo cười khẩy. Nhất Diệp Chi Thu xoay người, Khước Tà thuận thế vạch ra một vòng cung cực đẹp giữa không trung, trực tiếp đánh nổ quả lựu đạn kia.

Trong ánh sáng của vụ nổ, Quân Mạc Tiếu nháy mắt biến mất tiêu.

Thấy mẹ!

Tim Tôn Tường đánh rơi một nhịp, không dám chủ quan. Cậu ta vội vàng di chuyển, muốn kéo rộng góc nhìn. Ba phát đạn pháo rơi xuống từ trên không, được che giấu bởi ánh lửa, Pháo Chống Tăng của Quân Mạc Tiếu bắn thành hình tam giác, khép chặt vị trí của Tôn Tường chuẩn không cần chỉnh.

Lúc này mới có thể thấy rõ thao tác siêu đỉnh của Tôn Tường: Góc độ bị ba phát pháo kẹp chặt, tên này lại bất ngờ điều khiển Nhất Diệp Chi Thu khẽ lách người, trượt từ giữa hai quả pháo mà ra, sợi lông cũng không dính lửa.

Thao tác quá đẹp! Nhưng trong nhà thi đấu lại không hề có lấy một tiếng vỗ tay, vì khán giả có góc nhìn thượng đế đã sớm thấy rõ, Quân Mạc Tiếu dùng Thuật Phân Thân blink xuống đất, mà Nhất Diệp Chi Thu thì vẫn đang ngửa mặt lên trời, chuẩn bị tấn công ảnh giả của Quân Mạc Tiếu đang rơi xuống.

Máu văng thành đốm.

Dưới tình huống không phòng bị, không một đại thần nào có thể tránh thoát tập kích đến từ thích khách và ninja, vì nó quá lặng lẽ, một tiếng động cũng không có.

Tôn Tường lúc này mới biết đã đớp nhầm thính. Nhất Diệp Chi Thu lập tức nhào tới phía trước, vừa quay lưng lại liền quét ngang chiến mâu một vòng với phạm vi cực rộng, ép cho đối thủ lui về rồi mới tính tiếp. Ai ngờ chỉ mới xoay người đã không còn thấy bóng dáng Quân Mạc Tiếu đâu nữa. Kĩ năng giúp nhân vật biến mất không còn tăm hơi trong 24 nghề cũng không bao nhiêu, tuy vậy phạm vi suy xét tận 24 nghề là quá lớn, phản ứng của Tôn Tường coi như siêu nhanh rồi, nhưng đếm hết một lượt như thế thì cũng đã muộn. Lúc Nhất Diệp Chi Thu búng người nhảy lên mà đâm một mâu xuống dưới, Quân Mạc Tiếu đã từ mặt đất chui ra.

Thuật Độn Thổ Chém Đầu!

Trận trước đó chiêu này cũng đã từng được dùng với Khưu Phi, bằng vào ấn tượng chỉ nhìn một lần mà Tôn Tường nỗ lực xử lí cực chuẩn, chỉ tiếc rằng vẫn chậm một nhịp. Diệp Tu động thủ trước một bước nên cướp được thế chủ động, Quân Mạc Tiếu vọt lên từ dưới đất, gần như lướt sát qua Khước Tà, rạch ra một vòi máu từ cổ Nhất Diệp Chi Thu lần thứ hai.

Kế tiếp: Lạc Hoa Chưởng!

Diệp Tu không hề dùng đấu pháp như lúc đánh với Khưu Phi, mà chỉ đơn giản một chiêu Lạc Hoa Chưởng đẩy văng Nhất Diệp Chi Thu. Tôn Tường biết tìm hiểu Quân Mạc Tiếu từ gốc đến ngọn, Diệp Tu không lẽ lại không nghiên cứu về một Nhất Diệp Chi Thu đối với hắn mà nói là đã thay đổi cả xác lẫn hồn?

Những thay đổi ấy có thực sự nhằm mục đích tương thích với phong cách của Tôn Tường? Trong mắt Diệp Tu thì không hẳn 100%. Lối chơi pháp sư chiến đấu của Tôn Tường không độc đáo đến mức tự tạo thành một trường phái. Cách cậu ta điều khiển Nhất Diệp Chi Thu thậm chí còn khiến Diệp Tu thấy được bóng dáng chính mình ở rất nhiều điểm. Nhưng với lối chơi đó, Diệp Tu cho rằng cách build trang bị bạc của Nhất Diệp Chi Thu đã đạt đến đỉnh rồi. Bản cập nhật max level mới không ảnh hưởng đến mức lật đổ các đấu pháp trong giới chuyên nghiệp, cho nên cách build trang bị cũng không cần thiết phải thay đổi, có chăng chỉ nên nâng cấp, thêm thuộc tính là được.

Nhưng bây giờ, Diệp Tu lại phát hiện ở Nhất Diệp Chi Thu một sự thay đổi ngược đời. Nếu chỉ vì muốn tương thích với phong cách của Tôn Tường thì hoàn toàn không cần làm quá đến vậy. Gia Thế vẫn kiên quyết làm, nguyên nhân là gì, Diệp Tu đã đoán ra phần lớn. Họ rõ ràng đang muốn đặt một Nhất Diệp Chi Thu hoàn toàn xa lạ đến trước mắt Diệp Tu cho hắn đối phó. Họ không muốn Diệp Tu vì quá quen thuộc Nhất Diệp Chi Thu mà giành được ưu thế.

Họ thành công rồi. Nhất Diệp Chi Thu này, Diệp Tu rất xa lạ. Thế nhưng Tôn Tường thì sao? Tuy cậu ta có đầy đủ thời gian để thích ứng và rèn luyện, nhưng rèn luyện không đồng nghĩa với tương thích. Một Nhất Diệp Chi Thu với diện mạo hoàn toàn mới có thể khiến Diệp Tu không còn quyền chủ động, không còn khả năng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng đồng thời cũng đã hạn chế sức chiến đấu của Tôn Tường.

Đó là một con dao hai lưỡi, chỉ có điều nói theo thực tế trước mắt, lưỡi dao cứa vào Diệp Tu sâu hơn một chút. Hắn đã đánh mất ưu thế rất lớn.

Còn tổn thất Gia Thế phải chịu thì sao? Nếu chỉ hạn chế Tôn Tường thì vết thương này không lớn cho lắm. Tôn Tường chỉ không đạt đến sức đánh tốt nhất trong khả năng của cậu ta mà thôi, không có nghĩa hiện tại cậu ta không đủ mạnh. Nếu chỉ thay đổi nhân vật mà trình độ tuyển thủ cũng bay theo gió luôn thì bốn chữ “tuyển thủ chuyên nghiệp” có phải quá bèo nhèo rồi không?

Cần phải xé cho vết thương này lớn hơn!

Nhưng đâu có dễ.

Nếu chỉ đơn giản biết rằng Tôn Tường hiện tại không thể đạt đến sức đánh tốt nhất, thì cũng không đủ nâng cao cơ hội thắng bên mình. Điều thực sự phải tìm ra được là vì sao cậu ta không thể phát huy toàn lực, đâu là điểm hạn chế cậu ta, đó mới là mấu chốt của việc đánh bại đối thủ quá mạnh này.

Muốn tìm thấy gót chân Asin của một người, dĩ nhiên phải trả giá cao. Diệp Tu cần đưa thân mình ra thử nghiệm đường lối tấn công của Tôn Tường.

Thế nhưng bây giờ HP còn lại của Quân Mạc Tiếu không nhiều. Đã vậy còn ở thế yếu, đến lúc tìm được gót chân Asin của cậu ta rồi, mình có còn khả năng làm được cái gì đáng nói nữa không?

Chẳng có gì trong số đó là chắc chắn cả, nhưng Diệp Tu vẫn quyết định thực hiện.

Bởi vì hắn có thể xác định một chuyện: đây không phải đấu đơn mà là đấu lôi đài. Ngay cả khi không thể chiến thắng, hắn vẫn có thể lót đường cho tuyển thủ đến sau. Đúng là trên lôi đài chỉ có một người tự mình chiến đấu, nhưng thực tế nó vẫn là một cuộc đọ sức đoàn đội. Cho dù bản thân không cách nào giành được thắng lợi, cũng phải đem về cơ hội thắng lớn nhất để trao vào tay tuyển thủ kế tiếp, đó mới là đấu pháp đúng đắn của hạng mục lôi đài.

Sau Lạc Hoa Chưởng, Diệp Tu thao tác Quân Mạc Tiếu liều mình xông lên. Lúc này vẫn đang chiếm chủ động, nếu có cơ hội đánh chết Tôn Tường luôn thì hắn cũng không ngại, nhưng dĩ nhiên Tôn Tường đâu có khách sáo tới vậy. Thuộc tính trâu bò của Nhất Diệp Chi Thu khiến toàn bộ công kích của Quân Mạc Tiếu đều giảm đi một phần hiệu quả. Hiệu ứng đẩy lùi của Lạc Hoa Chưởng không còn lí tưởng như Diệp Tu trông đợi. Chỉ nhìn từ điểm này mà nói, công cuộc thay đổi Nhất Diệp Chi Thu từ trong ra ngoài của Gia Thế đã quá thành công. Họ đã xáo trộn được tiết tấu mà Diệp Tu vốn có thể rất quen thuộc.

Khước Tà và Ô Thiên Cơ lại tiếp tục va chạm lẫn nhau, một bên công kích, một bên đỡ đòn. Ưu thế của Nhất Diệp Chi Thu về mặt sát thương hết sức rõ ràng, mỗi khi đập thẳng vào nhau thế này, Diệp Tu đều cần phải thao tác nhiều hơn mới có thể giải trừ.

“Hai bên đã một lần nữa đối đầu trực diện, Diệp Tu muốn đánh khéo léo hơn, nhưng Tôn Tường đã kẹp chặt anh ấy. Chúng tôi nhận thấy thể lực của Diệp Tu dường như đang suy giảm, lần chạm trán này anh ấy có vẻ đã cho Tôn Tường Huyễn Văn ma pháp hơi nhiều. Đầu trận Diệp Tu vẫn luôn cố hết sức để hạn chế việc này nhưng bây giờ… bây giờ anh ấy xem ra đã hạn chế hết nổi…” Lý Nghệ Bác quan sát cục diện trận đấu, cảm thấy cán cân thắng thua đã bắt đầu có xu thế nghiêng về một phía.

“Nhưng Diệp Tu vẫn duy trì khả năng phản công bất cứ lúc nào.” Phan Lâm nói.

“Đúng vậy, anh ấy không hề mất bình tĩnh, vẫn đánh rất ổn định. Nhưng tôi lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục kéo dài, Diệp Tu liệu có còn đủ sức lực và tinh thần để đánh trận đoàn đội không? Trận đấu trước mắt tồn tại sự chênh lệch về mặt nhân vật, lại vẫn có thể đánh đến mức ngang cơ thế này, rõ ràng tiêu hao bên phía Diệp Tu lớn hơn rất nhiều!” Lý Nghệ Bác nói.

Chương 1020: Thực sự không phải

Lý Nghệ Bác suốt cả trận đấu đều vừa bình luận vừa hố hàng, lần này cuối cùng cũng nói ra được điểm quan trọng. Dưới khu vực tuyển thủ Hưng Hân, thấy trận đấu đánh đến nước này, Ngụy Sâm là người đầu tiên đứng ngồi không yên.

“Cái thằng này rốt cuộc muốn sao đây?” Ngụy Sâm la lên.

“Thế nào rồi?” Trần Quả vội vàng hỏi. Cô khẩn trương muốn chết, chỉ muốn nhắm hẳn hai mắt, chờ cho đánh xong có kết quả mới mở ra lại. Nghe thấy Ngụy Sâm đột nhiên lên tiếng, Trần Quả lập tức hỏi ngay về tình hình trận đấu. Cô tự nhìn thì chỉ thấy HP của cả hai bên đều đang giảm xuống, không rõ bên nào chiếm ưu thế, nhưng HP của Quân Mạc Tiếu đã thua trước một khúc, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ thua.

“Nó điên rồi! Xử sự cảm tính thế này, còn muốn đánh đoàn đội nữa hay dẹp luôn?” Ngụy Sâm tức giận, Trần Quả có thể nhận ra. Nhưng… cô vẫn không hiểu Ngụy Sâm đang nói cái gì.

“Đừng nóng vội, ổng đánh kiểu đó chắc chắn có lí do của ổng.” Tôn Triết Bình vốn nổi danh cuồng ngạo, lúc này lại có thái độ tỉnh táo kỳ lạ. Tuy đang nói chuyện với Ngụy Sâm, nhưng ánh mắt hắn không hề rời khỏi trận đấu dù chỉ một giây.

“Đánh kiểu này, dù xúc được Tôn Tường luôn cũng có nghĩa lí gì? Để thỏa mãn hư vinh thắng thua của một mình nó? Để nói với mọi người rằng cái đứa kế thừa Nhất Diệp Chi Thu này không bằng nó sao?” Lời của Ngụy Sâm khiến Trần Quả bắt đầu hết nghe nổi. Trong mắt cô, tuy Diệp Tu cũng có tật này tật nọ, nhưng hắn tuyệt đối không thể là người như thế. Nếu hắn quan tâm những thứ đó, vậy hắn có sẽ để mặc Gia Thế hở chút là lấy mình ra làm trò mèo không? Hắn còn lười để ý nữa kìa.

“Ông đang nói cái gì vậy!” Trần Quả cũng giận lên.

“Nó đánh kiểu này sẽ rất tốn sức, làm sao còn tiếp tục đánh đoàn đội được nữa?” Ngụy Sâm nói.

“Vậy thì có vấn đề gì? Có tuyển thủ chuyên nghiệp nào không đánh solo xong lại tiếp tục đánh đoàn đội đâu?” Trần Quả nói.

“Cô em thì biết cái đách!” Ngụy Sâm cuống lên thật rồi, lời lẽ cũng dữ dằn hơn hẳn. Lúc này hắn làm gì còn tâm trạng để giải thích cặn kẽ cho Trần Quả hiểu. Hắn đã ôm theo rất nhiều do dự và nghi ngại mà đi đến ngày hôm nay. Trong lòng hắn rất rõ ràng, liên minh của hiện tại đã sớm không còn vị trí cho mình, vớt đại một tuyển thủ chuyên nghiệp nào ra cũng phải khiến mình vắt hết cả óc mà đối phó. Nhưng ngay cả như thế, hắn vẫn kiên trì bước đi tới tận lúc này, chỉ vì giấc mơ cháy bỏng trong hắn chưa bao giờ tắt. Và còn vì hắn cảm thấy, người đã khuyên mình quay về rất đáng tin cậy. Tuy hai người ngày xưa là đối thủ, nhưng cũng chính vì thế mà hắn mới biết rất rõ khát vọng thắng thua của người ấy.

Lúc Ngụy Sâm ra trận thì bị Tiêu Thời Khâm đánh bại. Hắn và Đường Nhu, Mạc Phàm, ba người cùng hợp sức mới đẩy được Tiêu Thời Khâm xuống sân. 3 đánh 1, biểu hiện hoàn toàn không đáng để khen ngợi, bản thân Ngụy Sâm cũng cảm thấy thất vọng, cũng vì tình hình chiến cuộc mà lo lắng. Nhưng hắn không hề nhụt chí, vì đó chỉ là một phần nhỏ trong cả trận chung kết. Trận đấu còn rất xa mới sẽ kết thúc.

Thế nhưng khi nhìn thấy thái độ thi đấu lúc này của Diệp Tu, Ngụy Sâm lại sợ hãi. Nỗi lo lắng bỗng tăng nhanh đến mức khủng hoảng. Diệp Tu chính là trái tim của cả đội, nếu cả hắn cũng đánh mất lí trí, cả hắn cũng bắt đầu bất chấp tất cả chỉ để một mình tỏa sáng, thì một Hưng Hân vốn đã kém xa Gia Thế về mặt thực lực còn có phần thắng nào nữa đây?

Trần Quả nhìn Ngụy Sâm. Cô không so đo việc hắn tỏ thái độ với cán bộ. Bởi vì cô biết, Ngụy Sâm chỉ là quá sợ mất mát. Một tuyển thủ chuyên nghiệp đã qua tuổi 30, giải nghệ suốt 7 năm như hắn vẫn có thể có một cơ hội thế này, đã coi như một kì tích rất lớn. So ra, hắn là người trông mong có thể cùng Hưng Hân quay về liên minh hơn bất kì ai khác. Đó là cơ hội duy nhất của hắn, vì hắn chỉ là một tuyển thủ hết thời, không còn khả năng phát triển, không còn tương lai. Hắn mới là người phó thác toàn bộ hi vọng vào Hưng Hân. Hi vọng càng lớn, kéo theo thất vọng cũng càng nhiều.

Trần Quả không tranh cãi với Ngụy Sâm nữa. Trình của cô không đủ để nhìn ra vi diệu trong trận đấu, cô cũng biết chắc Ngụy Sâm sẽ không phán bậy. Nhưng cô muốn tin vào Diệp Tu hơn. Dù xem không hiểu diễn biến trong trận cho lắm, nhưng cô tin Diệp Tu chắc chắn sẽ không đánh mất lí trí mà chỉ muốn thể hiện bản thân như Ngụy Sâm đã lo ngại. Hắn từng nói rằng chơi kiểu đó chỉ có cửa đi đánh giải Super Mario thôi cơ mà.

“Nhất định là ông nhầm lẫn đâu đó rồi, tui tin cậu ta.” Giọng của Trần Quả kiên định một cách lạ thường. Ngụy Sâm ngẩn người một chốc, bèn thở dài: “Tui cũng chỉ mong là thế.”

“Không sai, chính là thế đó.” Vẫn một mực theo dõi chăm chú trận đấu, Tôn Triết Bình lúc này đột nhiên mở miệng, “Lão Ngụy, ông nhìn cho kĩ.”

“Hả?” Ngụy Sâm lại ngẩn người.

“Tên này rõ ràng muốn kiếm chuyện cho tôi làm mà!” Tôn Triết Bình bất ngờ cười rộ.

“Mấy người… rốt cuộc mấy người đang nói cái gì vậy? Mấy người nhìn ra cái gì rồi?” Trần Quả chấm hỏi.

“Cơ hội.” Tôn Triết Bình nói.

“Cái gì?”

“Cơ hội thắng.” Tôn Triết Bình nói.

“Trận này có thể thắng được?” Trần Quả mừng muốn điên.

“Trận này có thể thắng được hay không thì không biết, nhưng Tôn Tường nhất định sẽ thua.” Tôn Triết Bình nói.

“Rốt cuộc nghĩa là sao?” Trần Quả vẫn không hiểu gì cả.

“Chị cứ ngồi xem kịch hay đi!” Tôn Triết Bình vừa nói vừa tiếp tục không rời mắt khỏi trận đấu.

Trần Quả ứa gan. Cô có xem thấy cái gì đâu chứ! Nghía nghía hai bên, Ngụy Sâm và Tôn Triết Bình đều cực kì chú tâm vào màn hình. Đường Nhu bên kia nhìn thấy Trần Quả đưa mắt ngờ vực nhìn sang thì cũng xòe tay, tỏ ý không hiểu Tôn Triết Bình rốt cuộc đang nói cái gì.

Trần Quả lòng như lửa đốt, đột nhiên nảy một ý, bèn lấy điện thoại ra.

Trận đấu này là trực tiếp, mà những trận trực tiếp chắc chắn sẽ có bình luận viên và chuyên gia, không bằng nghe thử cái nhìn của họ xem sao.

Trần Quả dùng điện thoại để nghe bình luận trực tiếp, thế nhưng không nghe thì thôi, nghe vào là thốn tim. Từ những gì bình luận viên nói, Trần Quả chỉ thấy tình thế rất không lạc quan dành cho Diệp Tu.

Phải!

Đúng là không lạc quan.

Trần Quả cũng nhìn ra điều đó từ diễn biến trận đấu mà. Thanh máu của Quân Mạc Tiếu có tốc độ hao tổn nhanh hơn Nhất Diệp Chi Thu, dưới tình huống vào trận khi HP không đầy mà lại còn sụt giảm nhanh hơn đối thủ, chênh lệch giữa hắn và Nhất Diệp Chi Thu càng lúc càng lớn.

Rốt cuộc là sao?

Trần Quả rối mù, cũng chẳng tìm được đáp án hay ho gì từ bình luận viên. Cô lại nhìn qua hai người Tôn Triết Bình và Ngụy Sâm, chỉ nhìn thấy vẻ chuyên tâm trên mặt họ.

“Sao rồi tiền bối? Sao có vẻ như sắp hết hơi rồi?” Vào lúc này Tôn Tường đột nhiên lên tiếng trên kênh chat.

“Cứ tiếp tục như vậy sao làm cho tui thua một cách khó coi được? Tui đoán không ra à nha.” Tôn Tường lải nhải.

“Tui sợ nếu còn kéo dài thế này, chưa đâu vào đâu là anh đã vẹo mất rồi!”

“Ý, không lẽ thực ra anh là một NPC, khi HP xuống đến 10% thì sẽ bạo phát?” Tôn Tường blah blah.

“Hôm nay Tôn Tường… ừm… giao lưu nhiều thật đấy…” Phan Lâm ái ngại. Nhưng đợt chat này Diệp Tu lại chẳng hề trả lời lấy một câu, sao gọi là giao lưu được.

Thế mà Tôn Tường cũng biết chụp lấy thời cơ phun lời rác rưởi: “Sao không nói tiếng nào hết vại? Không lẽ tiết tấu nhanh quá, đánh chữ không kịp nữa rồi?” Tôn Tường đâm chọt câu này xong còn gõ lên một chuỗi emo, thể hiện ta đây rất quởn quần.

“Sắp rồi.” Diệp Tu đột nhiên trả lời, kèm theo một emo kính râm ngầu lòi.

“Cái gì?” Tôn Tường còn hỏi lại nữa chứ.

“Thì cậu nói đó! Đến lúc HP còn 10% sẽ bạo phát. Hiếm thấy có thể đánh nhau một trận, không thể để cậu thất vọng được!” Diệp Tu nói.

“Thật sao? Vậy tui chờ coi nè! Nhưng mà tui thấy… hình như HP của anh 10% rồi kìa? Đâu? Bạo phát đâu?” Tôn Tường nói, còn cho Nhất Diệp Chi Thu lúc lắc cái đầu qua trái qua phải, chuyển góc nhìn như thể đang tìm xem cái thằng Bạo Thị Phát nó trốn nơi nào rồi.

“Tới liền.” Dòng chat của Diệp Tu vừa hiện ra, Tôn Tường lập tức nghe thấy tiếng gió vang lên phần phật sau lưng nhân vật, vội vàng thao tác Nhất Diệp Chi Thu lách qua một bên, một chiếc shuriken 5 cạnh đã bay qua sát rạt.

Quân Mạc Tiếu đang đứng ngay phía trước cậu ta, nhưng shuriken lại bay đến từ sau lưng.

Shuriken Lượn Vòng?

Shuriken Lượn Vòng không phải là tên kĩ năng mà là tên của một kĩ thuật thao tác. Lúc sử dụng kĩ năng Shuriken của ninja thì kéo một độ cong khi ném, shuriken sẽ bay theo đường vòng cung như boomerang.

Diệp Tu biết sử dụng trick này, Tôn Tường cũng không quá bất ngờ. Nhưng Shuriken vừa rồi ra tay hồi nào? Sao mình không phát hiện?

Trận quyết đấu này Tôn Tường coi trọng vô cùng, tuy rằng có chat hơi nhiều, nhưng cậu ta rất tập trung chú ý.

Mặt đối mặt với nhau, đối thủ đã ném ra một cái shuriken từ bao giờ mà mình lại không hề phát hiện? Trong đầu Tôn Tường lập tức rà soát lại quá trình đụng độ vừa rồi, hình như đúng là có một khoảnh khắc cực ngắn không đặt góc nhìn vào Quân Mạc Tiếu. Một nháy mắt nhỏ bé không đáng kể đó mà cũng có thể bị chụp lấy?

Đáng phục thật đấy, nhưng… chỉ bằng một chi tiết nhỏ vậy thôi thì không đủ để đánh bại mình.

Nếu chi tiết đó gọi là bạo phát, Tôn Tường e rằng mình phải cười rụng răng mất.

Đương nhiên đó không là bạo phát. Bạo phát, sau khi Tôn Tường điều khiển Nhất Diệp Chi Thu tránh khỏi Shuriken Lượn Vòng, mới chính thức bắt đầu.

Quân Mạc Tiếu sải một bước lớn về phía trước, Ô Thiên Cơ rung lên biến thành chiến mâu, Thiên Kích đâm tới. Tôn Tường không né tránh, Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu nện thẳng xuống đầu, trực tiếp đỡ đòn ngay chính diện.

Quân Mạc Tiếu lập tức lướt ngang, hướng tấn công của Thiên Kích không còn đâm thẳng mà đã trở thành một đường xéo.

Tôn Tường đương nhiên không sợ kiểu biến chiêu này, cậu ta cũng di chuyển Nhất Diệp Chi Thu, thao tác đỡ đòn bám chặt lấy Thiên Kích, cứ như rằng chưa va chạm nhau thì chưa chịu buông.

Ai ngờ Quân Mạc Tiếu bỗng lướt ngược trở lại, Thiên Kích bị kéo về góc độ ban đầu, thế nhưng cú móc của nó lúc này đã xảy ra.

Tôn Tường muốn đỡ cũng không còn kịp, vội vàng nhảy lùi một bước, Thiên Kích sượt qua mặt Nhất Diệp Chi Thu.

Long Nha!

Ngay lập tức, Ô Thiên Cơ nhanh như chớp rung lên, như rắn độc mà vồ tới.

Chiến mâu đỡ đòn trước người, Nhất Diệp Chi Thu nhảy lùi giữa không trung. Trong nháy mắt, trong đầu Tôn Tường trống rỗng.

Một hit quá ư đơn giản nhưng cậu ta lại bất ngờ không biết phải xử lý thế nào. Hai tay trái phải, một lướt phím, một khiển chuột, đã đứng sững không thể tạo ra bất kì thao tác gì. Sao lại thế này? Sao lại rơi vào tình trạng thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #reup