Chương 831-833
Chương 831: Rào cản tân binh
Edit: Tử Hạ | Beta: Kha
Chiến đội Hưng Hân lên báo chỉ có đúng một câu, lại còn là câu làm nền, bị nhấn chìm trong đống tin tức của một vòng đấu chuyên nghiệp vừa kết thúc, quả thật chả đáng để mắt.
Mà sau một năm bị loại, số người chú ý đến một chiến đội từng bước vào giới chuyên nghiệp như Vô Cực cũng dần thưa thớt. Cùng lúc đó, sự chú ý giành cho Hưng Hân lại hết sức kỳ lạ. 90% người chơi tới xem Hưng Hân đều trông chờ Hưng Hân thua cuộc. Nếu Hưng Hân thật sự thua thê thảm, họ chắc chắn sẽ trắng trợn rêu rao, nhưng hiện tại Hưng Hân lại đại thắng, bọn họ tự nhiên lại câm như hến, không nhảy ra bép xép nữa.
Đa số người chơi mua tuần san Esport không phải để xem vòng khiêu chiến.
Thứ bảy tuần trước vừa kết thúc lượt đấu thứ ba của giải đấu Liên minh, mùa giải mới này vẫn tiếp tục mang đến cho mọi người nhiều điều thú vị. Đáng chú ý nhất là tuyển thủ đã phá kỷ lục về độ tuổi của chiến đội Lam Vũ, Lư Hãn Văn. Hôm kết thúc trận thi đấu giữa đội Hoàng Phong và đội chủ nhà Lam Vũ, kỹ thuật của Lư Hãn Văn đã khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Cậu được ra trận lượt đầu trong phần đấu tổ đội, thế mà liên tiếp hạ gục hai tuyển thủ của Hoàng Phong. Tiếp đó đối chiến với tuyển thủ át chủ bài Điền Lâm và nhân vật Quét Đất Dâng Hương cấp thần trong Liên Minh, cậu vẫn hừng hực khí thế. Mặc dù cuối cùng vẫn thua trong tay Điền Lâm nhưng lại dành được sự chú ý. Thậm chí không ít người cho rằng, nếu không phải trước đó Lư Hãn Văn từng đấu với hai tuyển thủ, cột máu không bị hao nhiều, chỉ solo với Điền Lâm thì chắc gì Điền Lâm sẽ thắng.
Chả ai quan tâm kết thúc vòng đấu này hai đội được bao nhiêu điểm , tất cả đều đang bàn luận về phần đấu tổ đội vừa rồi và việc Lam Vũ tiết lộ sơ về chiến thuật sau ba phần đấu.
Hai kiếm khách
Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên và Lưu Vân của Lư Hãn Văn cùng xuất hiện trong danh sách thi đấu đoàn đội. Hơn thế Lam Vũ còn dám giao vị trí tấn công quan trọng trước kia của Vu Phong cho một tân binh.
Còn về nhân vật của Lư Hãn Văn thì khỏi bàn, chắc chắn không thể yếu rồi. Lam Vũ có thể tạo ra một Dạ Vũ Thanh Phiền, chỉ cần có đủ nguyên liệu thì cũng có thể tạo ra một Lưu Vân mới. Chỉ có điều nhân vật của tuyển thủ chuyên nghiệp thường được điều chỉnh tùy theo người thao tác nó, rất ít khi tạo ra hai nhân vật y hệt nhau cho hai tuyển thủ khác nhau sử dụng.
Trang bị của Lưu Vân không giống hoàn toàn với Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng mười món đồ bạc trên người cậu thì hoàn toàn cùng đẳng cấp với Dạ Vũ Thanh Phiền. Trong đó có bốn món khác xa nhau, bắt mắt nhất đương nhiên là vũ khí rồi.
Vũ khí bạc của Dạ Vũ Thanh Phiền, kiếm quang Băng Vũ được bao bọc bởi lớp ánh sáng xanh đậm lập lòe. Mà vũ khí bạc của Lưu Vân lại là một thanh trọng kiếm: Diệm Ảnh.
Trọng kiếm và kiếm quang, chúng như hai cực đối lập trong số vũ khí của kiếm sĩ. Kiếm quang nhanh gọn, còn trọng kiếm thì vừa chậm vừa nặng. Có điều, lực công kích vật lý của trọng kiếm lại hơn hẳn kiếm quang.
Kiếm khách dùng kiếm quang và kiếm khách dùng trọng kiếm gần như khác xa nhau về phong cách. Hiện nay trong giới chuyên nghiệp nói riêng và Vinh Quang nói chung, đa số kiếm khách đều dùng kiếm quang hoặc thái đao. Tóm lại phần lớn đều thích cách chiến đấu nhanh và liên tục phụ thuộc tốc độ đánh. Mà Lưu Vân của Lư Hãn Văn lại đi ngược xu hướng. Từ bỏ kiếm quang nhanh gọn mà chọn cho mình trọng kiếm vừa nặng vừa siêu mạnh.
Từ ngày đầu Lư Hãn Văn dùng Lưu Vân ra trận, vấn đề này đã có người bàn tán rồi. Nhưng hiện tại, sau khi vòng thứ ba kết thúc, những biểu hiện mạnh mẽ của Lư Hãn Văn khiến những tên hay chọc ngoáy phải im mồm. Song, cũng không ít chuyên gia cho rằng cậu là người mới, có quan điểm mới nên mới làm những việc ít ai ngờ đến. Giải đấu vẫn tiếp tục diễn ra, sau khi nghiên cứu kỹ Lư Hãn Văn và nhân vật của cậu, các chiến đội khác còn đang chú ý xem liệu tên nhóc này có thể mạnh mẽ như cũ không.
Chuyện này vẫn thường xảy ra trong Liên minh, được mọi người gọi là “rào cản tân binh”. Ý chỉ những tân binh xuất sắc vừa gia nhập Liên minh đã bộc lộ tài năng, thu hút sự chú ý. Sau đó vì bị đối thủ nghiên cứu và khám phá mà dần sa sút theo từng trận.
Mà số phận sau này của tất cả những tân binh ấy lại không ai giống ai. Có người bị đả kích nặng nề rồi thất bại thảm hại, từ đó biến mất giữa biển người, bắt đầu làm quen lại với giải đấu chuyên nghiệp. Lại có người không ngừng tự thay đổi bản thân, liên tục phát huy ổn định nhưng biểu hiện sau này vẫn không thu hút như thuở ban đầu nữa. Còn những người coi “rào cản tân binh” như vật vô hình, đâm phát qua luôn, không tính lớp thế hệ đầu ai ai cũng là tân binh, thì trong lịch sử Liên minh chỉ xuất hiện có đúng hai người.
Một người bắt đầu tham gia giải đấu chuyên nghiệp từ mùa giải thứ 3, hiện đang nắm giữ chức vụ đội trưởng của chiến đội Vi Thảo, Vương Kiệt Hi. Người còn lại đang cùng chiến đội Gia Thế cạnh tranh trong vòng khiêu chiến, không nằm trong Liên minh lúc này, tân binh xuất sắc nhất mùa thứ 7, Tôn Tường.
Chỉ có hai người này mới dám coi rào cản tân binh như không có. Ngoài họ ra, kể cả những người thuộc thời đại hoàng kim như Chu Trạch Khải Đường Hạo, hay Triệu Vũ Triết từng đạt được danh hiệu tân binh xuất sắc nhất mùa giải trước cũng đều bị ảnh hưởng bởi rào cản này.
Rào cản tân binh là thứ tồn tại khách quan. Cho nên chiến đội nào cũng vô cùng để ý đến việc những tân binh xuất sắc làm thế nào để khắc phục nó. Như đội Vi Thảo chẳng hạn, họ vô cùng quan tâm đến tuyển thủ thiên tài Cao Anh Kiệt, sau khi ký hợp đồng tuyển thủ chính thức cũng không vội ép khô cậu, chỉ để cậu dần thích nghi với giải đấu chuyên nghiệp từ việc làm tuyển thủ dự bị. Số lượng ra sân có hạn cũng đồng nghĩa với việc cậu đã tự mình vứt đi giải thưởng tân binh xuất sắc nhất mùa giải, nhưng phương pháp tiến bộ từng bước này lại có thể giúp Cao Anh Kiệt dễ dàng vượt qua rào cản tân binh. Đến mùa giải này, cậu đã có kinh nghiệm nhất định, và một tuyển thủ năm hai như cậu cũng có thể thích ứng với nhịp độ thi đấu chuyên nghiệp, đụng chuyện cũng không gặp khó khăn như những tân binh khác.
Tuyển thủ khác nhau đương nhiên cách khắc phục rào cản tân binh cũng khác nhau.
Tính cách Cao Anh Kiệt khá ôn hòa, vì vậy chiến đội mới chọn giúp cậu một cách vượt qua bằng phẳng như vậy. Mặc dù không thể cạnh tranh giải tân binh cũng có chút tiếc nuối, nhưng nhìn rộng ra thì cách này khá thích hợp với sự phát triển của cậu.
Còn Lư Hãn Văn của Lam Vũ thì sao? Vòng đầu được bảo vệ, không tham gia vào tiệc chiêu đãi phóng viên, nhưng sau vòng thứ hai liền được đội trưởng Dụ Văn Châu và át chủ bài Hoàng Thiếu Thiên dẫn lên bục phỏng vấn..
Các phóng viên đương nhiên vô cùng chú ý đến cậu tân binh này, nhưng sau khi tiếp xúc chính diện, ai cũng cảm thấy việc Lam Vũ bảo vệ cho Lư Hãn Văn ở vòng đầu là làm chuyện thừa thải.
Một thiếu niên lạc quan hăng hái, cởi mở phóng khoáng, dù đối mặt với sung ống đạn pháo của phóng viên cũng không sợ sệt chút nào. Cái gì cũng dám nói, gì cũng dám kể. Tuy miệng lưỡi nhanh nhẹn đôi khi cũng nói hố, nhưng cậu chỉ mới 14 tuổi, nếu cậu biết lựa lời mà nói thì mới là chuyện đáng sợ. Tuổi nhỏ mà tự tin như vậy cũng hiếm thấy lắm rồi. Tương tự, Cao Anh Kiệt lớn hơn cậu 1 tuổi, lại có một năm kinh nghiệm thi đấu, nhưng xuất hiện trong họp báo cũng không hoạt bát như Lư Hãn Văn.
Vòng ba kết thúc rồi, Lư Hãn Văn biểu hiện mạnh mẽ như vậy sao có thể không xuất hiện ra mắt mọi người chứ.
Một thiếu niên thiếu kinh nghiệm, không chỉ nhanh chóng thu được sự tung hô của người hâm mộ, còn thành con cưng của giới truyền thông.Trong buổi họp báo của chiến đội Lam Vũ, không ai mời Hoàng Thiếu Thiên trả lời. Thà nghe Lư Hãn Văn ngốc nghếch còn bới được một ít “lỡ mồm” còn hơn nghe Hoàng Thiếu Thiên bô lô ba la cả ngày toàn lời rác rưởi.
Tuần san Esport kỳ này, Lư Hãn Văn trực tiếp lên đầu báo luôn, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu là người tỏa sáng nhất trong vòng đấu này. Nhưng tuần san Esport là một tờ báo mang tính khách quan, để không thiên vị bất cứ chiến đội nào, bài báo của cậu ngoài việc tán thưởng những biểu hiện xuất sắc cũng có nhắc đến vấn đề “rào cản tân binh”.
Tất nhiên những tờ báo địa phương bên chiến đội Lam Vũ sẽ không có tâm như vậy.
Những tờ báo này không chỉ bao gồm mảng eSport, nhưng cũng có riêng một trang chuyên về thể thao, bên trong đương nhiên không thể thiếu những môn eSport nổi tiếng suốt mấy năm gần đây, đặc biệt là giải đấu Vinh Quang.
Mà những tờ báo địa phương này thiên vị vô cùng rõ ràng. Họ miêu tả Lư Hãn Văn như một anh tài có một không hai. Rào cản tân binh là cái khỉ gì? Trong mắt họ, Lư Hãn Văn chính là người nối gót Vương Kiệt Hi và Tôn Tường đâm thẳng qua cái rào cản tân binh này.
Có điều họ sẽ không nói xằng nói bậy, phân tích cũng rõ ràng hợp lý.
Vương Kiệt Hi ra chiêu khó lường đến cùng cực, ma thuật sư cổ quái chưa từng bị nắm tẩy. Đối mặt với Vương Kiệt Hi, các chiến đội lớn đụng phải rào cản tân binh, thê thảm suốt một mùa giải. Đợi họ tìm được biện pháp vượt qua thì mùa giải cũng đã kết thúc, Vương Kiệt Hi vẫn phong quang ngời ngời từ đầu đến cuối.
Còn Tôn Tường thì sao? Vốn là một đại thần của chiến đội nhỏ, cậu càng “thần” càng lợi hại, chiến đội nhỏ sẽ càng hạn chế những thành tích mà cậu có thể đạt được. Mục tiêu trước giờ của các chiến đội luôn là chiến thắng các đội ngũ khác, chứ không phải chiến thắng bất kỳ cá nhân nào. Nên đối với một Tôn Tường có xuất thân như vậy, dù lợi hại mấy cũng không ai rảnh hơi nghiên cứu làm gì. Bởi chú còn chẳng phải đối thủ cạnh tranh của bọn anh nữa là! Mà thực lực của Tôn Tường vốn rất mạnh, nghiên cứu ít ỏi tất nhiên sẽ không cản được cậu ta. Tôn Tường cứ thế ẵm chức người mới ngon ơ.
Hai tân binh này đã vượt qua rào cản bằng những lý do riêng. Giờ những tờ báo địa phương bên Lam Vũ nhắc đến vấn đề này, tất nhiên cũng phải nói có sách mách có chứng. Cuối cùng cả bọn tìm được một lý do khá thuyết phục. Đó là tính cách của Lư Hãn Văn.
Cậu thiếu niên trẻ tuổi tự tin này, chính là ví dụ cho câu “nghé con mới sinh không sợ cọp”. Họ tin với tính cách như vậy, Lư Hãn Văn gặp khó khăn sẽ không nao núng, cậu sẽ lạc quan đối mặt nó. Vương Kiệt Hi khiến đối phương không cách nào tạo ra rào cản tân binh, Tôn Tường thì rào cản tạo ra quá mỏng manh. Còn Lư Hãn Văn, nhiều người tin rằng cậu có thể hoàn toàn phá bỏ được rào cản tân binh.
Chương 832: Liên minh rối loạn.
Edit: Bông | Beta: Mei
Đương nhiên, chỗ Trần Quả làm gì có báo địa phương về chiến đội Lam Vũ, nên cô chỉ lấy tuần báo Esport mà thôi. Ở thành phố H cũng có báo về mảng thể thao điện tử, thậm chí cả Vinh Quang, nhưng Trần Quả không rảnh hơi đi mua, mua rồi cũng chẳng buồn xem.
Nếu cánh nhà báo bên Lam Vũ đều tâng bốc chiến đội Lam Vũ thì ở thành phố H cũng thi nhau ca tụng Gia Thế.
Sau khi Gia Thế bị loại ở mùa giải này đã không còn xuất hiện trên những trang báo eSports nữa, nhưng báo chí địa phương thành phố H kiểu gì cũng chừa một mục giới thiệu tình huống của Gia Thế, 100% miêu tả Gia Thế tràn đầy phong thái nằm gai nếm mật.
Mới đầu Trần Quả còn nghĩ, nói gì thì nói, Hưng Hân cũng là chiến đội của thành phố H, có khi nào cũng được truyền thông địa phương coi trọng không ta?
Thế là đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, Trần Quả mua thử tờ báo chiều của thành phố H ngó xem thế nào. Ai ngờ chiến đội Hưng Hân tuy được giới thiệu, nhưng lại bị đem ra châm biếm sỉ nhục…
Trong mắt giới truyền thông thành phố H, chiến đội Gia Thế mới là lá cờ đầu của giải thể thao điện tử Vinh Quang. Còn một chiến đội ất ơ từ tiệm net như tụi bây, lại to tiếng muốn đánh bại Gia Thế, chỉ thế thôi cũng đủ khiến cánh nhà báo nhìn Hưng Hân như bọn nội gián.
Trần Quả tức điên lên, ném thẳng tờ báo vào thùng rác, từ đó cạch mặt tuần báo này, chỉ xem những tờ báo về thể thao điện tử công bằng, không có khuynh hướng thiên vị chiến đội.
Trần Quả không tìm được tin tức gì liên quan tới Hưng Hân trong kì này cũng hơi hụt hẫng. Chuyện không còn ủng hộ chiến đội nào trong giới chuyên nghiệp náo nhiệt cũng đã vơi bớt lòng nhiệt huyết trong Trần Quả, nhưng chỉ cần thi thoảng tưởng tượng ra cảnh chiến đội Hưng Hân tiến vào giới chuyên nghiệp, trở thành một thế lực có thể hô mưa gọi gió trên trang bìa là cô đã thấy bao phấn khích.
“Gì chứ, lại còn phải đợi tới kỳ sau mới có.” Không có tin tức liên quan tới mình, Trần Quả thẳng tay ném báo lên bàn.
“Chính xác thì là kỳ sau nữa, báo ra thứ sáu, trước khi chúng ta thi đấu.” Diệp Tu đính chính lời Trần Quả, duỗi tay cầm lấy tờ báo trên bàn.
“Đậu má, đưa tao xem.” Ngụy Sâm định lấy, nhưng ngồi xa quá, lúc vươn tay tới thì Diệp Tu đã nẫng mất báo rồi, lập tức bất mãn khinh thường Diệp Tu không có mắt nhìn.
Diệp Tu bơ gã luôn, tiện tay mở một trang ném cho Ngụy Sâm, Ngụy Sâm lật xem, quẳng lại ngay tức thì: “Đệt, ông đây cần gì xem Du Hành Giữa Các Vì Sao!”
Du Hành Giữa Các Vì Sao là game chiến lược tức thời hot nhất hiện tại, cũng có Liên Minh Chuyên nghiệp, dù lửa hot chưa đủ để đo với Vinh Quang nhưng dẫu sao vẫn có lượng fan kha khá, cho nên tuần báo Esport cũng có nhắc tới. Trang báo Diệp Tu vứt cho Ngụy Sâm chẳng liên quan gì tới Vinh Quang, chỉ toàn những hạng mục thể thao điện tử loạn xà ngầu như ấn bản riêng của Du Hành Giữa Các Vì Sao, Thiên Vương Vật Lộn vân vân mây mây. Ngụy Sâm không muốn xem gì thì y như rằng có thứ đó.
“Á, Du Hành Giữa Các Vì Sao hả, tui biết chơi, cho tui xem!” Trang báo bị Ngụy Sâm phũ phàng thảy vô thùng rác lại được Bánh Bao phấn khởi lượm lại. Cậu ta từng chơi thử rất nhiều trò chơi. Khác với Đường Nhu là một game thủ mới toanh, cậu chỉ là người mới với Vinh Quang thôi. Có thể nói, thiên phú của Bánh Bao được tích lũy nhờ việc chơi nhiều game khác nhau, Du Hành Giữa Các Vì Sao có thể là một trong số đó.
“Tình hình mùa này có chút rối.” Diệp Tu nhìn lướt qua tiêu đề tin tức xong, lật lại bảng điểm tích lũy của Liên minh Vinh Quang mùa này.
Chỉ mới ba vòng đấu, chêch lệch giữa các đội hẳn sẽ không khác biệt gì nhiều, nhưng một trận của vòng đấu thường Vinh Quang có thể giành được 10 điểm, sau ba vòng này, giữa các chiến đội đã có sự phân loại tương đối rõ ràng.
Mấy chiến đội giàu mạnh như Luân Hồi, Lam Vũ vẫn mạnh mẽ và xuất sắc như mùa trước, mà trong vòng đấu này, với sự tụ tập của tứ đại thiên vương, Bá Đồ thực lực mạnh mẽ, dẫn đầu bảng tích phân sau ba vòng đấu. Ngoài ra, khí thế mạnh mẽ rõ rệt hơn mùa trước phải kể tới chiến đội Hô Khiếu. Sự gia nhập của Đường Hạo cùng với phát huy ngày càng ổn định của người mới Triệu Vũ Triết, cộng thêm lão thần Phương Duệ trong đội vẫn hèn hạ như thường, mùa giải này Hô Khiếu tràn ngập khí thế, cùng giành top đầu với những chiến đôi đại gia, đây thật là chuyện trăm năm mới có một lần.
Sau bọn họ, thành tích giữa chiến đội Vi Thảo, Yên Vũ và Hư Không không chênh lệch là bao, chỉ là không nổi bật như mấy đội đó mà thôi.
Những đội khác thì ở vị trí tầm trung, hoặc quanh quẩn thứ chót vẫn cố định như trước. Nhưng có đội khiến người ta xoắn xuýt không thôi, đó là Bách Hoa.
Sau ba vòng đấu, tổ đội Song Hoa mà chiến đội Bách Hoa hô hào muốn khôi phục đã đủ người và nhân vật, nhưng biểu hiện đúng là xúc phạm danh tiếng Song Hoa năm đó của Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.
Nhân vật cuồng kiếm Hoa Rơi Lả Tả dưới tay Vu Phong mãi không phát huy được tốt.
Sau khi Bách Hoa Liễu Loạn bị bán đi, Trâu Viễn cũng có một nhân vật chuyên gia đạn dược mới: Hoa Phồn Tự Cẩm. Với tư cách là một chiến đội lấy chuyên gia đạn dược làm trung tâm, chiến đội Bách Hoa trang bị cho Hoa Phồn Tự Cẩm cũng dễ dàng và phù hợp như Lam Vũ trang bị cho Lưu Vân. Hoa Phồn Tự Cẩm không hề yếu, nhưng người thao tác Trâu Viễn vẫn chưa thoát khỏi sự non nớt của mùa giải trước, điều này gây nên sự thất vọng trong lòng những fan Bách Hoa ủng hộ hắn.
Ba vòng đấu trôi qua, Bách Hoa chiến đội xếp thứ 17, cách ngưỡng cửa bị loại có hai bước chân. Đội ngũ ba lần vào chung kết lại suy sụp tới mức này, quả thực làm người ta thổn thức không thôi. Chiến đội Bách Hoa có thể vực dậy hay không, không ai dám chắc.
“Được rồi, đến lúc huấn luyện rồi.” Diệp Tu đọc xong chỉ nhận xét về bảng điểm tích lũy, rồi ném báo sang bên không quan tâm gì nữa.
Nhưng Trần Quả biết rõ, không phải Diệp Tu không quan tâm, chẳng qua mấy dòng phân tích giới thiệu trên báo không hữu dụng với hắn. Năm ngoái, sau khi giải nghệ rời khỏi Gia Thế, Diệp Tu không bỏ trận nào của Liên minh Chuyên nghiệp, xem xong còn soạn thành văn bản. Mùa giải mới cũng vậy, rạng sáng tuần trước, Trần Quả khát nước đi tìm nước uống đã thấy Diệp Tu ngồi trước máy tinh, im lặng xem lại tất cả trận đấu vòng thứ ba mới kết thúc tối thứ bảy hôm trước.
Trần Quả tin chắc, dù Diệp Tu không còn ở giới chuyên nghiệp thì hắn vẫn biết rõ nó như lòng bàn tay.
Hiện tại chiến đội Hưng Hân ngày ngày huấn luyện, mà nội dung huấn luyện tuần này tăng cường rất nhiều hạng mục chuyên nghiệp, không hề lười biếng. Sau khi có được tư liệu từ trận giáp mặt với Vô Cực, Diệp Tu sắp xếp chương trình huấn luyện càng có trọng điểm hơn. Tuần này làm sân nhà nghênh chiến Vô Cực, Diệp Tu sẽ không đặt mục tiêu là thắng được trên hai điểm.
Tuy ngoài miệng nói coi trọng ưu thế dẫn đầu 8.5 với 1, nhưng muốn loại trừ triệt để phần lười biếng trong tiềm thức thì thật sự rất khó. Dưới tình cảnh này, nếu chỉ dừng mục tiêu ở mức thắng trên hai điểm thì đúng là dung túng cho sự lầy lội. Với chế độ đào thải của đấu khiêu chiến, họ không thể qua loa như vậy được.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, mới đó mà thứ năm đã tới, Diệp Tu lại tìm Nghĩa Trảm hỏi mượn trang bị.
“Đại thần à… Cứ thế này hình như không được đâu.” Lâu Quan Ninh lại giao trang bị cho Diệp Tu, lần này nhịn không được phải ý kiến.
Bây giờ Nghĩa Trảm đã tham gia Liên minh Chuyên nghiệp rồi, cứ cho mượn trang bị thế này nhất định sẽ gây ảnh hưởng. Tuy một hai lần thì không sao, mùa giải này Nghĩa Trảm cũng không nhắm đến mục tiêu cao xa gì, nhưng lặp đi lặp lại chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.
Hưng Hân đấu khiêu chiến vào thứ sáu, thường thứ năm tới lấy trang bị, mang trang bị đi huấn luyện cho thích ứng một chút. Nhưng chiến đội Nghĩa Trảm bị lấy trang bị sẽ mất hai ngày huấn luyện, mà thứ bảy họ đã thi đấu rồi, dù thứ sáu trả ngay thì cũng chỉ còn lại sáng thứ bảy. Đó là thời điểm ngay trước thi đấu, không chiến đội nào tập luyện với cường độ quá cao, chỉ tập trung điều chỉnh trạng thái là chính. Mà đây, liên tục chịu cảnh hai ngày thiếu trang bị tuyệt đối không có lợi với quá trình tập luyện của Nghĩa Trảm.
Lâu Quan Ninh nghĩ đại thần nhất định hiểu lý lẽ này, cũng hiểu đại thần không phải không biết. Nhưng gã thấy đến lúc này Diệp Tu còn có thể mượn trang bị thản nhiên tới thế, gã đương nhiên không thể kìm lòng được, phải mở miệng lên tiếng với hi vọng “đại thần, anh hãy thức tỉnh đi”.
“Ừ, tui biết, chỉ là tình huống lần này rất đặc biệt, nếu không sẽ không phiền ông, tụi tui cũng đang cố gắng tạo trang bị mà!” Diệp Tu nói.
“Hả? Đại thần tính tạo trang bị bạc thế nào?” Lâu Quan Ninh nghe xong vô cùng quan tâm. Đây là nguồn tài nguyên đó! Đối với chiến đội mới như Nghĩa Trảm, thứ thiếu nhất chính là tài nguyên này. Phương diện nghiên cứu trang bị bạc phải bắt đầu từ đầu, rất tốn kém. Muốn có phương pháp chế tạo đáng tin có thể tạo ra trang bị bạc ngay lần đầu tiên, đúng là mơ mộng hão huyền.
Lâu Quan Ninh biết rõ còn lâu mới có chuyện tự dưng mình được cho không, gã cũng định đề xuất giao dịch với một vài câu lạc bộ khác? Nhưng nào có câu lạc bộ nào tùy tiện bán thứ đó? Muốn bán cũng là bán trang bị, ai đời bán đứt phương án chế tạo bao giờ. Cuối cùng Lâu Quan Ninh nói hết nước miếng cũng chỉ mua lại vật bị chiến đội khác ném đi hoặc những trang bị thừa thãi chỉ nhặt để được chút lợi, nhưng cái gã muốn là một phiếu cơm lâu dài đảm bảo. Vừa nghe thấy trong tay đại thần có tài nguyên, mắt gã lấp lánh như sao.
“Có chút chút, nhưng vẫn đang tích cực chỉnh sửa.” Diệp Tu trả lời.
Lâu Quan Ninh kích động: “Có cái nào thích hợp với tụi tui không?”
“Ờm… Tui còn phải sửa sang nữa, bây giờ chủ yếu tập trung vào những nghề trong chiến đội bọn tui.” Diệp Tu nói.
“Nhờ đại thần đó! Có cái nào thích hợp hãy nhớ tới tui, giá cả rất dễ thương lượng.” Lâu Quan Ninh nói. Tiền gã chi nổi, nhưng vấn đề là anh muốn mua thì người ta phải đồng ý bán! Người ta không muốn, anh chỉ có nước kề cổ cho người ta cắt. Lâu Quan Ninh có giàu cũng không thể tự dưng vung tiền như rác. Một nhân vật, tính luôn cả vũ khí thì có cả 13 trang bị, muốn tậu tất thì máu ói ra nhiều lắm.
Cho nên Lâu Quan Ninh cũng chỉ mua 20 món, xem xét tình huống rồi cân nhắc sau. Hiện tại nghe rằng có thể lấy được trang bị từ vị đại thần quan hệ không tệ này, gã quả là kích động chết đi được.
oOo
Chương 833: Khả năng kiểm soát
Edit: Hwan | Beta: Tử Hạ + Zencest
“Dù có bản vẽ cũng phải xem ông có đủ vật liệu hay không nữa.” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên là đủ rồi.” Lâu Quan Ninh tự tin vài phần, việc tranh giành BOSS hoang dã bên Thần Chi Lĩnh Vực đang mở rộng không ngừng, có thu hoạch ổn định. Mà bên khu thường, Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã sớm thành lập nên thế lực của mình, hơn nữa còn trải rộng mười khu, vẫn có sức cạnh tranh. Huống chi Thần Chi Lĩnh Vực chỉ có một, mà khu thường lại có mười. Mặc dù BOSS đổi mới là như nhau, nhưng số vật liệu từ khu thường gấp mười lần Thần Chi Lĩnh Vực. Tính tổng lại, vật liệu ở khu thường lớn hơn Thần Chi Lĩnh Vực nhiều.
Nghĩa Trảm Thiên Hạ được thành lập không phải do một phút ngẫu hứng, đương nhiên phải sớm tích lũy vốn liếng ở khu thường. Nếu bên Đại Thần có phương pháp làm trang bị bạc, không hao tốn tiền của quá mức, thì chuyện chỉ bỏ chút vật liệu là có ngay trang bị bạc này quả thật không khác gì của trời ban.
“Vậy thì được, tui sẽ xem giúp ông sau. Nếu vật liệu bên ông đầy đủ, bên tui có cần gì thì nhớ giúp đỡ đấy!” Diệp Tu nói.
“Không thành vấn đề!” Lâu Quan Ninh đồng ý. Đây cũng không phải nghiên cứu bất chấp tiền của gì, nếu ngay lần đầu mà ra được thành phẩm, vậy chút phí tổn cho một món đồ bạc chẳng đáng là bao với một công hội tư sản như họ. Diệp Tu thế đơn lực mỏng, quá trình nâng cấp Ô Thiên Cơ mới khổ cực như vậy. Còn rơi vào tay các câu lạc bộ chuyên nghiệp, bản vẽ có sẵn, trang bị ra lò chỉ trong một phút đồng hồ.
Sau khi cả hai thỏa thuận xong, Lâu Quan Ninh vui vẻ rời đi, gã lại một lần nữa thấy được lợi ích khi quen được đại thần. Chuyện này cho dù có tiền cũng đành bó tay. Lâu Quan Ninh quả thực hi vọng bên mình vung tiền mà hốt được một nhân tài toàn diện như vậy.
Diệp Tu mượn được trang bị từ bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ, liền tùy ý phân phát cho mọi người. Trang bị được chia như hồi thứ hai tuần trước, sau đó cho nhân vật thay đổi trang bị tiến hành tập quen.
Một đêm bình yên, buổi sáng ngày hôm sau lại tập luyện điều chỉnh trước khi thi đấu. Tính ra Hưng Hân đã bước vào trận đấu thứ tư, tiến độ tập huấn đã không cần Diệp Tu tận tay chỉ đạo nữa. Tất cả mọi người đều đã nắm rõ, mỗi ngày đều tự giác hoàn thành.
Tám giờ tối đêm ấy, lượt về trận đấu khiêu chiến thứ hai chính thức bắt đầu. Sân nhà lần này thuộc về chiến đội Hưng Hân, bản đồ do bên Hưng Hân chọn.
Trong phòng huấn luyện của chiến đội Vô Cực, ông chủ của Vô Cực đích thân xuống giám sát, sắc mặt của mọi người đều vô cùng nặng nề. Lần trước sau khi trận đấu kết thúc, ông chủ Vô Cực cũng đã thông báo cho đám tuyển thủ: Nếu họ lại bị đào thải lần nữa, chiến đội Vô Cực khó lòng tiếp tục được.
Chiến đội Vô Cực cũng không giống như những chiến đội tép riu lập đại. Những chiến đội khác là do bạn bè tụ tập chơi đùa, không nói đến chuyện tiền lương hay quyền lợi. Còn bên Vô Cực, ngoại trừ tuyển thủ chuyên nghiệp, câu lạc bộ còn có các nhân viên khác. Mỗi ngày đều phải chi không ít tiền nhân công, rồi đủ loại phí linh tinh khác như tiền điện nước ăn ngủ vân vân. Tuy vòng khiêu chiến năm nay có Gia Thế, hi vọng đột phá của họ cũng rất xa vời, thế nhưng chỉ cần kiên trì đến phần đấu offline, họ có thể chống đỡ qua hết mùa giải này.
Bởi lúc vòng offline bắt đầu, các trận đấu khiêu chiến sẽ được trực tiếp, từ đó thu hút các nhà tài trợ bỏ tiền quảng cáo, các đội ngũ tham gia sẽ được chia hoa hồng. Tuy kém xa giải đấu chuyên nghiệp, nhưng đó cũng là một phần thu nhập, chiến đội Vô Cực vẫn có thể gắng gượng vượt qua mùa giải vô ích này. Còn đối với những đội ngũ tép riu sống được đến đây, phần tiền đó chẳng khác gì món quà trời ban cả.
Cũng từ lúc bắt cặp đấu loại offline này, tiền hoa hồng sẽ tăng lên sau mỗi vòng. Những chiến đội chuyên nghiệp như Vô Cực dù không địch lại Gia Thế, chỉ cần không chạm phải Gia Thế hoặc các chiến đội chuyên nghiệp khác trước đó là có thể vượt qua vòng loại dễ dàng. Mà bây giờ, mới đợt thứ hai, chiến đội Vô Cực đã phải đối mặt với nguy cơ đào thải, chuyện xảy ra quá sớm. Ông chủ Vô Cực không thể lãng phí tiền bạc cho một mùa giải nữa.
Ông chủ bèn nói thẳng tình trạng hiện tại cho đám tuyển thủ chiến đội. Cả chiến đội Vô Cực lúc này đều mang tâm trạng liều mạng. Sống chết trước mắt, mọi người đều đặc biệt chăm chỉ, chất lượng huấn luyện tuần này cực kỳ cao. Sau buổi sáng thoáng điều chỉnh hôm nay, thời khắc quyết định vận mệnh cuối cùng của họ rốt cuộc đã đến.
Chiến đội Hưng Hân sẽ xếp người ra sao? Chọn bản đồ thế nào?
Tuần này Chiến đội Vô Cực nghiên cứu chiến đội Hưng Hân cả ngày lẫn đêm. Hưng Hân có bao nhiêu tuyển thủ đều bị bọn họ nghiên cứu hết. Căn cứ vào những đặc điểm của đám tuyển thủ này, suy đoán khả năng bài binh bố trận của Hưng Hân, cuối cùng quyết định phương án xuất trận bên mình.
Trận đấu tiến vào giai đoạn chuẩn bị. Cuộc chiến sinh tử này lại không được nhiều người quan tâm như trước. Phần lớn khán giả có mặt đều là fan chân chính, ở cạnh cổ vũ cho Vô Cực vào giây phút sống còn. Với đám chân phụ luôn chờ cơ hội chê cười Hưng Hân, trận đấu này có tỷ số quá ảo, nghịch chuyển dễ dàng sao? Nhóm antifan không đến, những người có hứng thú với Hưng Hân cũng không đến. Những người này một phần là vì muốn chê cười đám antifan, đám kia không đến, họ cũng lười qua. Số khác lại vì kết quả lần trước chênh nhau quá xa mà lười không đi. Mọi chuyện lại lần nữa chứng minh thể chế đấu loại hiện nay của Vinh Quang dễ rơi vào cảnh bế tắc, làm giảm sức hút của lượt kế tiếp.
Người không nghĩ vậy có lẽ chỉ có hai đội tham gia cùng fan hâm mộ của chiến đội Vô Cực.
Trong thời gian chuẩn bị, fan hâm mộ của Vô Cực đồng loạt spam kênh, đăng những lời cầu chúc cho chiến đội Vô Cực. Trần Quả rất thấu hiểu tâm trạng của fan, bất chợt cũng có chút đồng tình với đám fan nhà người. Bởi cô tin chiến đội Vô Cực nhất định sẽ bị họ đánh bại, đừng hòng có kỳ tích.
Trong giai đoạn chuẩn bị, tuyển thủ của hai bên được xếp theo thứ tự lên sân, chủ nhà chọn sân, sau khi tất cả hoàn thành, trận đấu chính thức bắt đầu.
Phần đấu cá nhân.
Khi mà công bố bản đồ, chiến đội Vô Cực đồng loạt ồ lên.
Bản đồ Võ Đài.
Đúng, chính là Võ Đài. Một bản đồ được sử dụng thường xuyên trong đấu trường game nhưng lại hiếm được ưa chuộng trong giới chuyên nghiệp.
Bản đồ này tuy đơn giản nhưng nó lại lãng phí ưu thế sân nhà. Ưu thế sân nhà mấu chốt ở việc chọn bản đồ. Chọn bản đồ mà mình thường luyện tập, quen thuộc và am hiểu để cường hóa thực lực bên ta. Nhưng còn Võ Đài này thì sao? Một bục đấu phẳng trơn không hề có tí địa thế nào.
Chọn bản đồ này chẳng khác nào vứt đi ưu thế sân nhà, làm chiến đội Vô Cực cực kỳ khó hiểu. Nhưng trận đấu đã bắt đầu, tuyển thủ mà hai bên cho ra sân đầu tiên cũng đã vào vị trí chiến đấu, Bánh Bao Xâm Lấn bên Hưng Hân và Hiểu Thương bên Vô Cực.
Thành viên đầu tiên cũng giống như hồi lượt đi. Chỉ là ở lượt đi, chiến đội Vô Cực chỉ muốn ra oai phủ đầu, còn lượt về, tất cả đều muốn cẩn thận bảo vệ từng điểm số.
Vì vậy, đội trưởng Ngũ Thần của chiến đội Vô Cực, tuyển thủ đáng tin nhất với ba năm kinh nghiệm trong giới chuyên nghiệp lại là người đầu tiên ra trận.
Hiểu Thương đứng lên, Ngũ Thần hít một hơi thật sâu, nhìn 3 giây đếm ngược.
3, 2, 1.
Trận đấu bắt đầu!
Pháo vang!
Ngay giây đầu tiên hình ảnh được ghi lại, Ngũ Thần đã phát động tiến công. Võ đài vừa nhỏ vừa không có chướng ngại vật, thanh trọng pháo trên vai Hiểu Thương nổ vang, một phát pháo bay thẳng ra ngoài.
Ngũ Thần chẳng dám xem thường Bánh Bao Xâm Lấn chút nào. Tuy lần trước hắn thắng khá dễ dàng, nhưng nguyên nhân không rõ ngược lại làm hắn cảm thấy hoang mang. Từ tư liệu và biểu hiện khi đấu đoàn đội của người này, Bánh Bao Xâm Lấn không phải một tuyển thủ ngu ngốc!
Phải dốc hết sức ứng phó!
Lúc này, Ngũ Thần đã quên mất những trò con bò của Bánh Bao Xâm Lấn ở lượt đi, hắn chỉ một lòng muốn đánh bại đối thủ mà thôi.
Bánh Bao vẫn phản ứng nhanh nhạy như trước, đuổi giết từ khoảng cách xa không uy hiếp được cậu. Bánh Bao Xâm Lấn khẽ nghiêng người, đạn pháo xẹt qua. Nhưng đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, đòn tấn công nối gót được chuẩn bị trước của Ngũ Thần đã liên tiếp đuổi giết. Trên Võ Đài, Bánh Bao đương nhiên không mù đường nữa, mà dần dà áp sát Hiểu Thương trong quá trình né tránh.
Đấu với một nghề đánh xa như bậc thầy pháo súng, HP của hai bên không thể nào hơn kém suýt soát trong từng giây được. Nếu là trường hợp cả hai cách nhau một khoảng, bậc thầy pháo súng có thể ép thanh máu của đối phương xuống, nhưng một khi họ bị đối phương tiếp cận, bậc thầy pháo súng sẽ bị mất rất nhiều máu.
HP của hai nhân vật thường sẽ lần lượt tụt xuống một khoảng lớn, kết quả cuối cùng còn phải xem cách hai tuyển thủ chiếm ưu thế như thế nào. Mà ngoài thao tác và hiểu biết, sự tính toán cũng rất cần thiết. Cái này hơi khó cho một Bánh Bao hay lên cơn. Trận này ai cũng không chiếm được ưu thế bản đồ, sau vài lần cà máu nhau, Bánh Bao Xâm Lấn ngã xuống đặt dấu chấm hết cho trận đấu.
Kỹ thuật của Bánh Bao đã không thua gì Ngũ Thần, trận này chỉ thua ở cách kiểm soát toàn cục mà thôi. Tuy HP cả hai thay phiên giảm xuống, nhưng tiến độ trận đấu đã bị Ngũ Thần nắm trong tay. Bánh Bao chỉ biết cắm đầu chém giết, không hề nhận ra chuyện này.
“Ố ồ” Thấy chiến đội Vô Cực giành được điểm trận đầu, fan đương nhiên sôi trào cả lên. Ngay cả trong phòng huấn luyện của Vô Cực, tất cả đều cười toe toét. Tuy một điểm không thể xoay chuyển tình thế, nhưng khởi đầu tốt đẹp này lại làm họ cảm thấy thần may mắn đang mỉm cười với mình.
Tiếp theo, trận thứ hai, bản đồ Miếu Xanh, tuyển thủ xuất chiến bên Hưng Hân: Nghênh Phong Bố Trận.
Nhìn thấy tên này, tuyển thủ Vô Cực đều giật mình, tất cả nhìn về phía tuyển thủ sắp lên sân bên mình với vẻ mặt xoắn xuýt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com