Chương 851-853
Chương 851: Tiếp tục cố gắng lên!
Edit: Dưa | Beta: Kha
Sau khi tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ, họ đảm nhiệm luôn một chức vụ ở bộ phận nào đó trong chính câu lạc bộ của mình, đây là chuyện thường gặp. Bình thường, cơ hội này sẽ được trao cho những người có công lao vất vả đóng góp to lớn cho chiến đội, hoặc là những người có đủ năng lực để đảm nhiệm công việc này.
Ngũ Thần vốn cũng mơ về một tương lai như thế. Hắn thật sự có tình cảm sâu đậm với chiến đội Vô Cực, hy vọng mình có thể ở mãi nơi này. Nhưng hiện giờ, mọi thứ đều đã tan biến, Vô Cực sắp không tồn tại nữa, nào còn cơ hội làm việc như vậy?
Ngũ Thần vẫn chăm chỉ giải quyết sự vụ, đội trưởng như hắn vốn không cần nhúng tay vào nữa. Với thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, giờ nếu lựa chọn rời đi, chiến đội cũng không có ý kiến gì. Nhưng rời khỏi rồi thì biết đi đâu? Ngũ Thần vẫn còn mơ hồ, vẫn trốn tránh. Mà hiện tại, Diệp Tu đột nhiên cho hắn một lựa chọn.
Công hội à…
Ngũ Thần đương nhiên biết rõ, đừng tưởng công hội được xây dựng trong game online cũng không khác gì công hội những người chơi khác thành lập, đây chính là nền móng quan trọng để một chiến đội có thể thành công. Nhân viên phụ trách công hội nhất định sẽ là thành viên cốt cán trong ban quản lý câu lạc bộ, so với những ban khác chắc chắn không kém phần quan trọng.
Nhưng nói thật, Ngũ Thần luôn mong mình được cùng tiến bước với Vô Cực, nếu phải chuyển sang chiến đội khác, điều này khiến hắn thấy hơi ngậm ngùi. Hắn đã quen gắn kết mọi thứ liên quan đến Vinh Quang của mình cùng với Vô Cực rồi.
Thế nhưng hiện tại hắn không thể trói buộc được nữa, sự thật tàn khốc này khiến hắn không thể không cân nhắc cẩn thận. Nếu đặt lên bàn cân, có thể tiếp tục ở lại trong giới Vinh Quang là lựa chọn tốt nhất. Nhưng Ngũ Thần chỉ là một tên tép riu, e rằng các chiến đội lớn trong giới chuyên nghiệp sẽ không cho hắn cơ hội ấy, vậy chỉ còn chiến đội mới phất như Hưng Hân thôi.
Nhưng dù gì Hưng Hân cũng là đầu sỏ cuối cùng khiến chiến đội Vô Cực giải tán, Ngũ Thần tuy rất lí trí, song xét về mặt tình cảm, chuyện bảo hắn đột nhiên cày cú vì Hưng Hân vẫn làm hắn thấy khó lòng tiếp nhận.
Đang chuẩn bị gõ câu từ chối, khung chat lại hiện ra một câu: “Cùng nhau xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cảm giác tuyệt lắm đó!”
Trái tim Ngũ Thần chợt hẫng nhịp. Đã từng có một thời như vậy, chiến đội Vô Cực bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cả tuyển thủ cho tới nhân vật đều được gây dựng từng chút một. Chiến tích của họ luôn thê thảm, chẳng qua bọn họ chưa bao giờ ngừng cố gắng, dù kết quả cuối cùng có là thất bại, nhưng khi ngẫm lại những kí ức ấy, họ vẫn thấy tươi đẹp như ngày nào.
Thật đáng mong chờ á!
Ngũ Thần do dự, hắn biết rõ sẽ không có nhiều cơ hội như vậy. Hiện giờ hắn đúng lúc gặp được, bằng không sẽ chẳng có ai quan tâm đến người không có chút tiếng tăm và địa vị như hắn.
“Ông xem xét tí đi!” Phía bên kia màn hình, thấy Ngũ Thần mãi chưa trả lời, không thúc giục cũng không hỏi hắn có ở đó không, chỉ để lại những lời muốn nói.
“Ừ…” Sau khi Ngũ Thần trả lời, bên kia chỉ gửi một emo tạm biệt rồi lượn mất.
Ngũ Thần suy ngẫm về tương lai của bản thân, bên phía chiến đội Vô Cực, sau khi hoàn thành giao dịch với Hưng Hân, cũng đã thuận lợi liên hệ với Nghĩa Trảm bắt đầu thương lượng.
Đây là cuộc đàm phán lớn nhất, được mong đợi nhất của chiến đội Vô Cực hiện giờ, ông chủ Vô Cực đích thân ra mặt, còn các nhân viên thì cùng chung tay bàn mưu góp sức.
Từng ngày trôi qua, chiến đội Vô Cực và Nghĩa Trảm rốt cuộc cũng chốt xong hợp đồng. Nghĩa Trảm không rảnh lông hốt hết dùm Vô Cực, nhưng dùng 10 triệu đổi lấy khoảng 50% tài sản, chiến đội Vô cũng cảm thấy rất hài lòng.
So với giá bình thường trên thị trường quả thực thấp hơn nhiều, nhưng vì họ đang bán phá giá để giải tán đội ngũ, 10 triệu này cũng hời lắm rồi. Chiến đội Vô Cực cũng không phải tinh anh kiệt xuất, chứ nếu là chiến đội lớn, chưa kể tới tài sản, có khi toàn bộ đội ngũ đều có người tiếp nhận, tất cả nhờ vào thương hiệu cả!
Giao dịch với Nghĩa Trảm vừa xong, gánh nặng trong lòng các thành viên Vô Cực rốt cuộc cũng buông xuống. Những thứ còn lại cũng không cần tính toán chi li, chiến đội Vô Cực chủ động chào hàng khắp nơi. Việc thanh toán cho nhân viên các bộ phận trong câu lạc bộ cũng đã bắt đầu. Nhân viên lần lượt rời đi, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng dần đi hết, riêng Ngũ Thần lại không giống những người khác, việc thanh toán cho Ngũ Thần là do đích thân ông chủ tự mình xử lý.
Phòng họp chiến thuật rộng lớn giờ trống rỗng, chỉ còn lại mình ông chủ. Lúc Ngũ Thần bước vào liền thấy sếp đang ngơ ngác đứng trước màn hình điện tử, ngửa đầu nhìn đội huy chiến đội Vô Cực treo trên tường.
Ngũ Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới. Ông chủ thấy hắn đến, cũng không tỏ ra khách sáo làm gì, hai người vốn là bạn cũ lâu năm.
“Cậu xem đội huy này có phải hơi lệch không?” Ông chủ không quay đầu lại, nói với Ngũ Thần.
“Sao thế được, nó được cố định ba góc rồi, không xê dịch được đâu.” Ngũ Thần không nhìn đã trả lời ngay. Đội huy kia là do chính tay hắn treo lên lúc chiến đội mới chuyển tới đây, hắn hiểu rất rõ.
“Thế à?” Ông chủ nghe xong lại ngẩng đầu nhìn thêm một lúc, “Chắc anh hoa mắt rồi.”
Ngũ Thần không trả lời, ông chủ vừa đi đến cạnh bàn vừa hỏi: “Cậu có dự định gì cho tương lai chưa?”
“Chưa nghĩ ra, anh thì sao?” Ngũ Thần hỏi.
“Anh? Nếu còn có cơ hội, anh vẫn muốn lập một chiến đội.” Ông chủ nói.
“Vẫn gọi là Vô Cực chứ?” Ngũ Thần cười đáp.
“Tất nhiên rồi.” Ông chủ tiếp lời.
“Vậy nhất định phải nhớ giành một vị trí cho tôi đấy.” Ngũ Thần nói.
“Chắc chắn rồi.” Ông chủ mỉm cười. Lịch sử chiến đội Vô Cực không quá dài, cũng từng trải qua nhiều biến động, nhưng điều duy nhất chưa từng thay đổi, có lẽ chính là tên đội, đội huy, và người đội viên cũ trung thành trước mặt này.
“Chỉ sợ khi đó tôi không còn chiến đấu được nữa.” Ngũ Thần nói.
“Không sao, chiến đội đâu phải chỉ cần tuyển thủ, với năng lực của cậu, có thể đảm nhiệm rất nhiều vị trí cống hiến cho đội ngũ.” Ông chủ nói.
“Ừ…”
Ngũ Thần trả lời, nhìn nét mặt như có tâm sự của hắn, ông chủ lập tức đoán ra: “Có chiến đội mời cậu về làm rồi à?”
“Phải.” Ngũ Thần gật đầu, hắn không cần phải giấu diếm.
“Mời cậu làm gì?” Ông chủ hỏi.
“Mấy chuyện bên phía công hội thôi.” Ngũ Thần nói.
“Đi đi! Rất phù hợp với cậu.” Ông chủ gật đầu khẳng định, ông đương nhiên biết rõ tài năng về mặt này của Ngũ Thần, nếu không phải vì tôn trọng ý kiến của Ngũ Thần, người kiêm chức quản lý câu lạc bộ vốn là hắn.
“Người mời tôi là Hưng Hân.” Ngũ Thần cười gượng.
Ông chủ hơi giật mình, rõ ràng cũng rất bất ngờ với đáp án này. Ông lập tức cau mày nói: “Hưng Hân ấy à…Bên đấy không tốt lắm, bọn họ đang là đội ngũ tham gia khiêu chiến, nhưng mùa khiêu chiến này còn có Gia Thế! Nếu sau cùng bị loại, đội ngũ của họ có tiếp tục duy trì hay không? Anh nghĩ cậu cũng biết rõ mấy chuyện này.”
Ông chủ chỉ bàn luận với Ngũ Thần về khả năng phát triển của Hưng Hân trong tương lai, mà không đề cập chút nào tới ý nghĩa đặc biệt của chiến đội này đối với chiến đội Vô Cực. Ngũ Thần lập tức hiểu được quan điểm của ông chủ. Lời ông nói, những gì rõ ràng trước mặt lại không nói ra ấy, chính là đang ám chỉ cho Ngũ Thần biết: Cậu đừng để ý tới những chuyện kia làm gì.
“Được, tôi sẽ suy nghĩ kĩ.” Ngũ Thần cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Ông chủ Vô Cực cũng gật đầu cười đáp, ông biết Ngũ Thần đã hiểu rõ ý mình.
“Mấy ngày nay giải quyết chuyện chiến đội cũng gần xong rồi.” Ông chủ Vô Cực chuyển đề tài, bắt đầu vào chính sự. “Những đề nghị có thể thương lượng được thì cứ chốt sổ đi. Cứ nhây nữa cũng không được gì, phí thời gian và công sức chẳng đáng. Cho nên anh nghĩ, những thứ còn lại cậu cứ giữ hết đi.”
“Tôi?” Ngũ Thần khẽ giật mình.
“Tìm một chiến đội mạnh, rồi tiếp tục gây dựng cùng họ.” Ông chủ Vô Cực vỗ vai Ngũ Thần.
Trong khoảnh khắc ấy, Ngũ Thần lại lần nữa hiểu ra. Trước đó ông chủ nói có cơ hội lại thành lập chiến đội, thực ra chỉ là nghĩ thế thôi. Sự giao phó hiện giờ như thể để Ngũ Thần mang theo những thứ cuối cùng của Vô Cực, tiếp tục dấn thân vào giới chuyên nghiệp Vinh Quang.
“Giao hết cho cậu.” Ông chủ Vô Cực vươn tay ra, Ngũ Thần giật mình đưa tay nắm lấy. Ông chủ nắm chặt lại, khẽ gật đầu: “Anh có việc phải đi trước, những thứ còn lại đều ở đằng kia… Cậu hãy cố gắng lên nhé!”
Ông chủ rời đi, trên bàn họp còn sót lại vài thứ, Ngũ Thần qua xem, ngoại trừ một vài thứ cần phải thanh toán cho mỗi tuyển thủ, còn có hai chiếc hộp rất đẹp, bên trên có hàng chữ khắc nổi, một là “Vô”, một là “Cực”. Hắn mở hộp ra thì chỉ thấy toàn thẻ tài khoản, thoáng liếc mắt đã nhận ra cái trên cùng, đó chính là nhân vật mà hắn đã dùng suốt ngần ấy năm, trước đó vừa trao trả câu lạc bộ – bậc thầy pháo súng Hiểu Thương.
Ngoài đám nhân vật đã giao dịch bán đi, còn cả những tài khoản khác, đa số là những nhân vật thuộc bên công hội. Chiến đội đã giải tán, công hội Vô Cực có tồn tại cũng không còn ý nghĩa lớn lao gì.
Thật sự chỉ có thể như thế sao?
Nhìn về phía ông chủ rời đi, cửa phòng khép hờ, lại nhìn sang đội huy treo nghiêm chỉnh trên tường, Ngũ Thần buông tiếng thở dài.
Hai ngày sau, tại thành phố H, tiệm net Hưng Hân.
Ngũ Thần tay xách hành lý, tay kia cầm một tờ giấy, cẩn thận đối chiếu một lần, sau khi xác nhận đúng địa chỉ mới cất bước đi vào.
Trong tiệm net, tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt. Sau khi chiến đội Hưng Hân đánh bại chiến đội Vô Cực được đưa tin trên tuần báo Esport, việc kinh doanh của tiệm net Hưng Hân lập tức phất lên. Lần này không phải là người tới phá quán, mà là những người thật sự tò mò, đặt hy vọng vào đội ngũ này.
Không khí trong tiệm net thay đổi, Trần Quả cũng vui vẻ quay về lượn quanh thường xuyên hơn, với tính cách của mình, cô nhanh chóng thân thiết với đám người đặc biệt kỳ vọng vào Hưng Hân.
Trần Quả hiện đang đứng trong quầy thu ngân kiểm kê thu nhập tháng này, thành tích chiến đội xuất sắc, cô vui, việc kinh doanh tiệm net khá khẩm, cô tất nhiên cũng sẽ mừng rỡ. Đang trong tâm trạng tốt, chợt cô nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
“Đây có phải chỗ ở của chiến đội Hưng Hân không? Tôi tên là Ngũ Thần, đã báo trước hôm nay sẽ tới.”
Chương 852: Cùng trở nên mạnh hơn
Edit: Bông | Beta: Kha
Nghe thấy âm thanh, Trần Quả ngẩng đầu dậy, hai người nhìn nhau ngẩn người. Đây không phải lần đầu họ gặp mặt, lần trước Ngũ Thần theo Hà An tới Hưng Hân, Trần Quả có cùng Diệp Tu gặp qua.
“Chào anh.” Trần Quả gật đầu chào Ngũ Thần, chị chủ đương nhiên biết Ngũ Thần sẽ gia nhập bọn họ.
Phong cách làm việc của Trần Quả vốn mau lẹ, Ngũ Thần nhanh chóng được dẫn tới ra mắt mọi người. Dạo gần đây Diệp Tu thường xuyên liên hệ với Ngũ Thần qua mạng, nhưng những người còn lại chỉ biết sơ qua thôi. Hiện tại, vòng thứ ba của đấu khiêu chiến đã xong, Hưng Hân dễ dàng diệt gọn một đội thông thường. Người bị Hưng Hân hấp dẫn cũng nhiều hơn, hơn nữa liên tiếp hai tuần đều xuất hiện trong tuần báo Esport sau thi đấu, đãi ngộ ngang Gia Thế tới nơi rồi.
“Chào mọi người…” Ngũ Thần chào những người đứng lên sau máy tính, hắn chẳng nhận ra ai ngoài Diệp Tu, trong lòng bận nghĩ xem ai là ai.
Đương nhiên, hắn đoán ra Ngụy Sâm trước nhất. Dù sao người kia tuổi tác hơn người, ngồi trong tập thể này lại càng nổi bật, nhìn cái biết ngay. Những người khác thì Ngũ Thần không dám chắc. Hắn còn chưa kịp hỏi ai với ai, Diệp Tu đã lập tức vỗ tay, hét to: “Mọi người, chào đón nào.”
Bộp bộp…
Tất cả vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt, nhưng cũng bởi thế mà Mạc Phàm bất động như núi trông có vẻ lạc loài. Ngũ Thần không phải người quá soi mói, nhưng hắn không kìm lòng được nhìn sang người này. Nào ngờ thanh niên kia còn không buồn cho hắn một cái liếc mắt, nổi bần bật giữa cảnh mọi người vỗ tay, ung dung nghịch máy.
“Chào đón đồng chí Ngũ Thần!” Lúc này Diệp Tu đi tới bắt tay Ngũ Thần.
“Đại thần Diệp Thu à…” Ngũ Thần dở khóc dở cười. Mấy ngày nay chat QQ với ID Quân Mạc Tiếu rất nhiều, lúc đầu còn không dám chắc, nhưng sau đó gần như dám khẳng định đây chính là Diệp Thu rồi. Song người này thật sự là Diệp Thu thì ai thao tác Quân Mạc Tiếu trong thi đấu? Nếu như là hắn thì đó là phạm quy đấy! Chiến đội Vô Cực bị loại cũng có chút không đúng!
Nào ngờ giây sau đã nghe Diệp Tu đáp: “À, bây giờ tui là Diệp Tu.”
“Diệp Tu?” Ngũ Thần chẳng hiểu mô tê gì.
“Nói ra thì rất dài, phổ cập tí cho ông nghe, để ông khỏi nghĩ tui đánh hộ ai đó dùng Quan Mạc Tiếu, tui chính là người ghi danh cho Quân Mạc Tiêu, tui cũng không phải Diệp Thu, nói thế ông hiểu không?” Diệp Tu nói.
“Tui hoàn toàn không hiểu!” Ngũ Thần chắc nịch đáp lại.
“Sớm muộn cũng hiểu, thôi không nói nữa, để giới thiệu mọi người cho ông hay đã.” Diệp Tu nói.
“Hay nói trước đi!”
“Đây là Ngụy Sâm, nhiều năm trước là đội trưởng chiến đội Lam Vũ, chắc ông nghe qua rồi. Giờ đang sử dụng thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận.” Diệp Tu nói.
“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu…. Này này này!” Ngũ Thần chật vật không nói thành lời, vừa không muốn tỏ ra bất lịch sự trước người đang được giới thiệu, vừa muốn tiếp tục truy hỏi Diệp Tu chuyện mới rồi.
“Đây là Đường Nhu, người điều khiển Hàn Yên Nhu.” Diệp Tu lơ đẹp ba tiếng ‘Này’.
“Chào cô…” Đại mỹ nhân trước mặt, Ngũ Thần không khỏi thất thần đôi giây, còn chưa kịp hoàn hồn với chuyện cần xoắn xuýt, Diệp Tu đã chỉ tiếp một người.
“Bao Vinh Hưng đây, tụi này gọi cậu ấy Bánh Bao, thao tác Bánh Bao Xâm Lấn.”
“Ông thắng tui.” Bánh Bao thản nhiên nói một câu
Câu này khiến Ngũ Thần tưởng tên này ghim mình, đành phải lên tiếng: “Thi đấu luôn có thắng thua…”
“Đây là Kiều Nhất Phàm, người chơi Một Tấc Tro.” Diệp Tu đã giới thiệu đến người kế tiếp.
“Chào anh.” Kiều Nhất Phàm rất lễ phép.
“Chào cậu.” Ngũ Thần nhìn Kiều Nhất Phàm, đây chính là thiếu niên xuất thân từ chiến đội quán quân Vi Thảo ư?
“Còn tên kia là Mạc Phàm.” Diệp Tu giới thiệu Mạc Phàm bằng một cái phất tay, không dẫn Ngũ Thần tới chào hỏi. Lúc này Ngũ Thần mới hiểu đây là một kẻ lập dị liền nhìn sang, chỉ thấy Mạc Phàm nghe tên mình nghiêng đầu ngó hắn, Ngũ Thần gật đầu lên tiếng “Chào”, nào ngờ tên kia đã đưa đầu về chỗ cũ.
Quái dị thật… Ngũ Thần nghĩ bụng, nhất thời chuyện truy hỏi Diệp Tu hay Diệp Thu bị để tuốt ra sau đầu.
“Còn có hai người nữa là An Văn Dật và La Tập, là mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá và triệu hồi sư Muội Quang, cả 2 đều là sinh viên đang đi học, không ở cùng tụi tui.” Diệp Tu nói. Chiến đội Vô Cực bị loại không lâu, An Văn Dật đã quay về trường đi học, tất nhiên cúp cua hoài cũng không phải chuyện tốt.
Giới thiệu xong tất cả mà Diệp Tu vẫn chưa ngừng miệng, tiếp tục giới thiệu công việc cho Ngũ Thần nghe: “Còn thành quả cướp BOSS Thần Chi Lĩnh Vực của công hội tụi tui tuy không tệ lắm, nhưng căn cơ chính vẫn rất yếu kém. Ở khu thường cũng chỉ có chút thế lực ở khu 10, mới chân ướt chân ráo tới Thần Chi Lĩnh Vực thôi, gánh nặng trên vai ông không nhẹ đâu! Ông có đề nghị gì có thể thay đổi cục diện nhanh chóng không?”
Ngũ Thần được hỏi đành phải trả lời: “Tui có một vài acc đây.”
“Acc?” Diệp Tu giật mình.
“Là của chiến đội Vô Cực tụi tui.” Ngũ Thần nói.
“À, acc trắng sau khi bán trang bị ư?”
“Cũng đúng, mà cũng không đúng.” Ngũ Thần nói.
“Hả?”
“Thì chẳng hạn, ở mười khu phổ thông, mỗi khu đều một acc riêng.” Ngũ Thần giải thích. “Là acc của hội trưởng công hội Vô Cực.”
Diệp Tu nghe thế ngẩn người hồi lâu. Phương pháp thay đổi cục diện này táo bạo quá rồi! Tự dưng có sẵn một loạt công hội về tay, chuyện tốt mèo mù vớ cá rán này không phải mơ đấy chứ?
Có tài khoản công hội tức là có được cả công hội. Hơn nữa đây là công hội dưới trướng chiến đội, cơ chế vô cùng vững vàng, hiện tại công việc chủ yếu của Hưng Hân chính là tìm game thủ cho công hội, đổi số thành viên ảo thành những người ủng hộ Hưng Hân, tiếp đó là có thể tiến hành hoạt động được rồi.
Nhưng cũng bởi thế mà mười công hội này rớt xuống như một phiền não to đùng, nên giao cho ai quản mới được đây? Trong câu lạc bộ, hội trưởng công hội từng khu thường không phải dạng vừa đâu. Phần lớn nguyên vật liệu cho chiến đội đều lấy từ khu thường cả. Nhất là vật liệu dưới cấp 55 không hề có ở Thần Chi Lĩnh Vực, chỉ có thể lấy từ khu thường thôi.
“Còn có 2 acc hội trưởng ở Thần Chi Lĩnh Vực.” Ngũ Thần tiếp tục gia tăng phiền não cho Hưng Hân.
Song nói gì thì nói, phiền não này cũng rất ngọt ngào. Lúc Diệp Tu hoàn hồn, Trần Quả cũng sớm nhận ra thứ Ngũ Thần mang tới tuyệt vời thế nào. Chính bởi nó quá có giá trị, nên khi dễ dàng đạt được lại cảm thấy vừa không chân thật vừa không an tâm. Trần Quả cẩn thận hỏi lại: “Chúng ta… có thể dùng những thứ này ư?”
“Hay đại thần Diệp Thu nói chuyện Diệp Tu hay Diệp Thu trước đi?” Ngũ Thần vặn chuyện về chỗ cũ.
“Hầy, thật là! Được rồi, nói túm lại, Diệp Thu là tên giả, thân phận thật của tui là Diệp Tu, hiểu chưa?” Diệp Tu nói.
Lần này đến lượt Ngũ Thần sửng sốt, mấy câu ngắn ngủn nhưng tin tức thật nhiều! Trong đó có bao nhiêu bí mật bao nhiêu nội dung? Ngũ Thần không rõ hỏi tiếp có thích hợp hay không, nhưng ít ra hắn hiểu, Diệp Tu hay Diệp Thu thao tác Quân Mạc Tiếu không hề phạm quy, dù trong đấy vẫn ẩn chứa nghi ngờ lách luật. Có điều Hưng Hân có nhân vật mạnh mẽ như Diệp Thu thì có dùng cái tên Diệp Thu đăng kí cũng đâu có gì phạm luật phải không? Thế mới nói, Vô Cực thua thì thua rồi, tìm lí do cũng chỉ vô nghĩa mà thôi, huống chi giờ đây Vô Cực đã giải tán rồi.
Ngũ Thần không hề xoắn xuýt việc này nữa, lập tức tính toán chuyện mình mang nhiều acc tới. Ngũ Thần im lặng mở hành lí ra, nghiêm túc lấy ra hai hộp đựng thẻ ghi “Vô” và “Cực”, bên trong hai hộp này chứa đựng tất cả những gì còn sót lại của Vô Cực, và giờ đây, chính chúng cũng phải tìm tới nơi mình thuộc về.
Trần Quả rất hồi hộp, cô biết Ngũ Thần muốn làm gì. Cô trơ mắt nhìn Ngũ Thần đưa hai hộp thẻ ra trước mắt họ.
“Hãy để Hưng Hân tiếp tục lớn mạnh hơn!” Ngũ Thần nói, mắt lại nhìn hai chiếc hộp, tầm nhìn dừng ở hai chữ trên hộp.
Trần Quả hơi hiểu được tâm trạng Ngũ Thần bây giờ, đây là một dạng gửi gắm lý tưởng chưa hoàn thành của Vô Cực phải không? Cô không nhận lấy hai hộp thẻ, vươn tay đẩy chúng lại trước mặt của Ngũ Thần: “Chúng ta hãy cùng nhau giúp Hưng Hân tiếp tục lớn mạnh hơn!”
Ngũ Thần ngẩn ra, như thể không ngờ người ta sẽ nói vậy, sẽ làm như vậy, không hiểu sao hắn thấy hơi cảm động.
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau…” Ngũ Thần vừa nói vừa cảm thấy mình thoáng trở lại mấy năm trước, khi đó hắn cùng với mấy bạn tốt chơi Vinh Quang được sự hợp tác ủng hộ của ông chủ Vô Cực mà cùng lập nên chiến đội. Mùa hè năm đó họ cũng từng nói: Chúng ta hãy cùng trở nên mạnh hơn.
Ngũ Thần không nghĩ tới, ngày hôm nay hắn lại cùng những người này lần nữa chuẩn bị phấn đấu, cũng vì những lời này.
Tất cả đều im lặng, hoàn toàn không cần tỏ thái độ thừa thãi.
“Hiện tại còn thiếu thốn nhân lực, mọi người phải vất vả rồi.” Diệp Tu khá thực tế.
“Ha ha, vất vả thế này còn tốt chán so với bần cùng không xu.” Ngũ Thần từng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, điều kiện hiện tại đủ để hắn giữ lạc quan.
“Nói hay lắm, đồng chí Ngũ Thần nhìn đã biết đáng tin. Tuy chiến đội Vô Cực đã bị đào thải, nhưng theo quy tắc của vòng đấu khiêu chiến thì tuyển thủ Vô Cực vẫn còn cơ hội đăng ký lại. Trước vòng sau ông có muốn đăng ký với thân phận thành viên của Hưng Hân không?” Diệp Tu hỏi.
“Vậy cũng được.” Ngũ Thần hơi ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu. Trình độ của hắn tuyệt đối thừa sức đấu với đa số đối thủ trong vòng đấu khiêu chiến, nhưng acc Hiểu Thương của hắn gần như rỗng tuếch, có điều nếu đối thủ nằm trong sức hắn, hắn chẳng sợ yếu kém về trang bị.
“Như thế trong đội sẽ có hai bậc thầy pháo súng.” Ngũ Thần không hề quên sự tồn tại của Trục Yên Hà.
“Về sau sẽ có người còn lợi hại hơn!” Trần Quả cười nói.
“Hả? Ai thế?” Ngũ Thần hỏi.
Trần Quả nhìn Diệp Tu, Diệp Tu đáp không chút do dự: “Mộc Vũ Tranh Phong.”
Chương 853: Làm chuyện thừa
Edit: Tiếu | Beta: Kha
Mộc Vũ Tranh Phong…
Ngũ Thần đứng hình. Nhân vật cấp bậc hàng sao này, đừng nói là một chiến đội tiệm net nửa mùa, cho dù là vào lúc hoàng kim của Vô Cực khi còn trong giới, cũng không dám mơ tưởng. Lúc này, Ngũ Thần chỉ còn một ý nghĩ thằng nào dám coi Hưng Hân là một chiến đội tiệm net nửa mùa đúng là mắt mù rồi. Chưa nói tới việc đám người ở đây đều cực kỳ có lai lịch, mà riêng chuyện dám “ngấp nghé” tới Mộc Vũ Tranh Phong thôi, trình độ đã ăn đứt Vô Cực rồi.
Sau khi “phổ cập” thêm một số hiểu biết về Hưng Hân, Ngũ Thần rốt cuộc cũng sắp xếp xong. Liền đó, gã bắt đầu chỉnh sửa lại đống tài khoản hắn mang từ Vô Cực qua.
Hiện tại, chiến đội Vô Cực đã sớm tuyên bố giải thể. Đây đương nhiên là một tin tức khiến đám fan ít ỏi của họ buồn đứt ruột gan. Trong những công hội dưới trướng Vô Cực, đương nhiên có không ít fan rồi. Khi Ngũ Thần lần lượt đăng nhập từng cái tài khoản, không ít người nhắn tới hỏi han. Ngũ Thần nhìn từng tin một, thổn thức không thôi. Những fan trung thành này còn chưa biết, những công hội này tuy vẫn tên Vô Cực, nhưng từ nay về sau cũng không còn thuộc về Vô Cực nữa.
Ngũ Thần không buồn lâu lắm, bởi hắn đăng nhập mấy tài khoản này là để làm việc. Rất nhanh, mười công hội ở mười khu thường cùng với hai công hội ở Thần Chi Lĩnh Vực, đều đăng thông báo chiến đội Vô Cực giải tán, công hội của Vô Cực sẽ do ông chủ mới tiếp nhận. Thuộc về người khác, nhưng chế độ công hội tạm thời không đổi, mọi người cứ yên tâm mà chơi.
Ngũ Thần dày dặn kinh nghiệm, nên không hề làm chuyện vừa lên là khai trừ toàn bộ thành viên của công hội, tìm fan Hưng Hân nhét vào.
Bởi hắn biết rõ ý nghĩa tồn tại của công hội vốn là để mượn sức mạnh lực lượng của người chơi, góp một viên gạch để phát triển chiến đội. Trong đó, những người chịu ra sức cống hiến, lúc đầu có thể là vì ủng hộ chiến đội, yêu thích chiến đội. Nhưng sau khi ủng hộ lâu dài, còn là vì chế độ kho hàng của công hội nữa.
Chỉ cần có được một chế độ kho hàng hoàn thiện, dù cho thành viên công hội không phải là fan đi nữa, công hội vẫn có thể hoạt động suôn sẻ.
Công hội Vô Cực là công hội trực thuộc câu lạc bộ, cũng có đến mấy năm kinh doanh, chế độ đương nhiên là vô cùng hoàn thiện, được các thành viên hoàn toàn tiếp nhận. Vì thế Ngũ Thần cũng không cần cưỡng ép khai trừ những người chơi này làm gì. Chỉ là sau đó, Ngũ Thần đã công bố, ông chủ mới – chính là chiến đội Hưng Hân.
Chiến đội Hưng Hân là đầu sỏ khiến Vô Cực giải tán, nên đương nhiên cũng chính là tội đồ trong lòng fan Vô Cực. Thế mà công hội cuối cùng lại về tay đối thủ, chắc chắn sẽ có một số người không thể chấp nhận được. Nhưng chiến đội Vô Cực hiện giờ đã không còn tồn tại. Đương nhiên, hẳn cũng không cần để ý tới thái độ của fan đối với bọn họ nữa. Ngũ Thần tuyên bố sự thật, chính là không muốn lừa gạt những người hâm mộ trung thành này. Tuy rằng hắn hiểu rõ nếu nói dối thì sẽ bớt bao chuyện, thế nhưng so với sau này lúc công bố chân tướng, tới lúc đó họ mới biết rằng họ đã vì Hưng Hân mà cống hiến rất nhiều sức lực. Loại chuyện xây dựng giúp kẻ địch này chắc chắn sẽ khiến bọn họ tổn thương lớn hơn. Ngũ Thần thật sự không nỡ xúc phạm tới bọn họ như vậy. Bất chấp sự thay đổi có thể phát sinh mà công bố sự thật này, rồi đi hay ở thì tùy họ.
Thông báo vừa ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của Ngũ Thần. Những thứ khác đều ok. Chỉ là khi nhìn thấy tên ông chủ là chiến đội Hưng Hân, đã khiến dân tình dậy sóng. Những người hâm mộ trung thành này đang nhớ lại chuyện Vô Cực giải tán, lập tức nổi giận. Bọn họ có thể lý giải chuyện chiến đội Vô Cực không thể chống nổi nữa, chấp nhận hiện thực tàn khốc phải bán tháo lấy tiền. Thế nhưng lại cố ý đẩy những người hâm mộ bọn họ tới trong tay kẻ thù, thật quá vô tình vô nghĩa. Thật uổng cho sự hâm mộ bao nhiêu năm nay của bọn họ. Thực tình khiến trái tim của bọn họ tan vỡ.
Mà ở ngay nơi đầu sóng ngọn gió, Ngũ Thần cũng kiên quyết ra mặt. Thông báo của công hội lại thay mới, Ngũ Thần tiết lộ thân phận của mình, sau đó, thừa nhận mình đã đầu quân cho chiến đội Hưng Hân. Thừa nhận chuyện đưa công hội nhập vào Hưng Hân hoàn toàn là hành vi cá nhân của hắn, không liên quan gì tới chiến đội Vô Cực.
Đây vốn là đang làm chuyện thừa. Vô Cực đã giải tán rồi. Bất cứ điều tiếng nào cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Vô Cực nữa. Nhưng Ngũ Thần lại lụm tội danh này về đội lên đầu mình.
“Thằng này bị M hả?” Ngụy Sâm nghe thấy chuyện này đã thốt ra.
Ngay cả ông chủ của Vô Cực, sau khi nghe được chuyện này cũng gọi cho Ngũ Thần, nói cần gì phải làm thế.
“Cậu còn có tương lai đó! Còn Vô Cực thì không.”
“Chính là bởi vì Vô Cực thì không…” Ngũ Thần đã trả lời lại như vậy.
Ông chủ thở một hơi dài, cảm tình của Ngũ Thần đối với chiến đội Vô Cực, xem ra còn sâu nặng hơn cả gã tưởng tượng. Mà ông chủ là gã, biểu hiện cuối cùng lại hoàn toàn là của một dân buôn. Đối với một chiến đội tất yếu sẽ tan rã, biểu hiện của gã vô cùng lạnh lùng. Cảm tình của fan, lẽ nào gã không hiểu? Phải nói là ở thời khắc kết thúc ấy, gã đã không cần nữa. Nói tàn nhẫn trắng trợn một chút, nếu đã không còn quyết tâm về lại Vinh Quang, thì Vinh Quang đã không còn bất cứ giá trị gì với gã nữa.
Nhưng dù gã không cần, cũng có người để ý. Cho dù Vô Cực không còn tồn tại, Ngũ Thần vẫn như cũ không muốn Vô Cực phải chịu tiếng xấu như vậy.
Ông chủ không cách nào nói tiếp nữa. Giờ phút này, gã cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Ngũ Thần. Dù cho gã đã để lại rất nhiều thứ giá trị cho vị đại trung thần này. Về vật chất, gã đã làm đủ, nhưng trên mặt tinh thần, gã lại kém xa Ngũ Thần. Ngũ Thần dù đối với Vinh Quang hay Vô Cực đều thật lòng yêu thích, mà gã rốt cuộc chỉ là một con buôn theo đuổi tiền tài mà thôi.
Thông báo mới của Ngũ Thần vừa phát ra không nói cũng biết đã dẫn tới bạo động. Cùng ngày, trong công hội của Vô Cực ở khắp các khu đều có vô số người bùng cháy mà rời hội.
Câu bọn họ nói nhiều nhất chính là đã nhìn lầm người, rồi thì kiên quyết không trở thành lễ vật để Ngũ Thần dâng hiến nhằm lấy lòng ông chủ mới. Chỉ có rất rất ít người có thể nghiệm ra, rằng nếu muốn lấy lòng này nọ mà nói, không tuyên bố sự thật không phải tốt hơn ư?
Cái thông báo “thừa thãi” này khiến Ngũ Thần tốn rất nhiều thời gian và sức lực đi chỉnh đốn lại công hội. Tổng cộng có 12 công hội Vô Cực, đã bắt đầu dùng tên tuổi của Hưng Hân để tuyển người.
Chỉ là tuy hiện tại Hưng Hân được chú ý không ít, nhưng rõ ràng rất thiếu fan trung thành. Bởi những người chơi bị tên tuổi Hưng Hân hấp dẫn còn thua xa những kẻ tới vì chế độ kho hàng và cấp bậc công hội cao nhất của Vô Cực.
Dù vậy, việc công hội Vô Cực trở thành công hội dưới trướng Hưng Hân vẫn khiến nhiều người thấy bất an. Đây là một bước vô cùng lớn của chuyện chiến đội nửa mùa tiến vào giới chuyên nghiệp. Lập tức bành trướng thế lực công hội có ý nghĩa thế nào, người trong giới đều rõ cả.
Trần Dạ Huy sau khi nhận được tình báo này, cơ hồ là chạy đi tìm quản lý Thôi Lập.
“Cứ vậy mà mặc kệ cho bọn hắn phát triển sao?” Trần Dạ Huy sau khi trình bày hoàn cảnh xong thì lập tức trình bày quan điểm. “Theo thể chế thi đấu khiêu chiến, chúng ta không biết lúc nào thì đụng độ Hưng Hân. Nhưng có một sự thực không thể chối cãi, càng đụng muộn thì càng bất lợi với chúng ta. Không gian phát triển của bọn chúng thật sự quá lớn, mà chúng ta thì đã đạt đỉnh rồi, khó vượt lên nữa. Như vậy thì, chênh lệch giữa ta và chúng chỉ có thể càng lúc càng gần. Ai biết đến khi đụng nhau, đã thế nào rồi.”
“Cậu cho rằng chiến đội Hưng Hân có thể tạo thành uy hiếp với chúng ta sao?” Thôi Lập hỏi.
Hưng Hân đúng là có sức gây uy hiếp.
Chuyện này, kỳ thật Gia Thế không hề phủ nhận. Nhưng mà nói kiêng kị Hưng Hân không bằng nói thẳng là kiêng kị Diệp Thu. Trong mắt những người bên Gia Thế, sự uy hiếp của Hưng Hân chỉ đến từ Diệp Thu mà thôi. Bởi bọn họ vốn dĩ hiểu rất rõ khả năng của Diệp Thu, nếu không cũng không đến mức làm ra chuyện mất mặt buộc hắn phải giải nghệ như vậy. Diệp Thu chỉ gia nhập một chiến đội tiệm net đã khiến bọn hắn đau tim, nên càng không thể để Diệp Thu đi Lam Vũ, Vi Thảo hay Luân Hồi…
Không ăn được thì đạp đổ….
Thực lực biến thái của Diệp Thu đúng là khiến Gia Thế sợ hãi.
Nhưng hiện tại, những lời Trần Dạ Huy nói với Thôi Lập, cũng không phải đang nói về cá nhân Diệp Thu nữa, mà chân chính nói tới chiến đội Hưng Hân. Chỉnh thể này có thể tạo thành uy hiếp với bọn hắn.
“Dựa theo tốc độ phát triển hiện tại của Hưng Hân, cũng không phải là lo vô cớ.” Trần Dạ Huy lại nói. “Trước mắt, ở Thần Chi Lĩnh Vực, Hưng Hân đã chiếm ưu thế trong vụ cướp BOSS rồi. Giờ trong một đêm lại có cả đống công hội gia nhập, chắc chắn sẽ nhanh chóng tích được vật liệu. Lại có thêm 2 đại thần lão làng như Diệp Thu và Ngụy Sâm thì tiến độ nghiên cứu trang bị bên hậu cần sẽ thế nào đây? Tôi dám cá là đụng Hưng Hân càng trễ thì trang bị bạc trên người nhân vật bọn chúng sẽ càng nhiều. Mặc dù bọn chúng không cách nào đạt tới trình độ có ba nhân vật hạng sao, nhưng chí ít thì chúng ta đã không còn ưu thế áp đảo nữa.”
Thôi Lập nghe xong liền im lặng, tạm thời không tỏ rõ thái độ.
“Còn một điều nữa.” Trần Dạ Huy nói tiếp.
“Là gì?”
“Trong trận đấu với Hưng Hân, anh dám để Tô Mộc Tranh lên sân sao?” Trần Dạ Huy hỏi.
Thôi Lập ngẩn ra.
Chuyện tuyển thủ nào lên sân đấu hoàn toàn là trách nhiệm của đội trưởng chiến đội. Nhưng những người như quản lý, ông chủ ít nhiều đều có thể ảnh hưởng tới quyết định của đội trưởng. Hơn nữa, việc không để cho Tô Mộc Tranh lên sân khi đụng đầu với Hưng Hân là chuyện bọn họ rất đồng quan điểm.
Thái độ chuyên nghiệp của Tô Mộc Tranh không có gì để soi moi cả. Trong mùa giải sau khi ép Diệp Thu rời đi, Tô Mộc Tranh không những không buồn bực, trái lại càng thêm cố gắng lúc thi đấu, thậm chí là còn khí thế hơn ngày trước. Nhưng nếu đối đầu với Diệp Thu thì sao? Tô Mộc Tranh vẫn có thể chuyên nghiệp như vậy không?
Trong lòng Trần Dạ Huy hiển nhiên có một dấu chấm hỏi to đùng, hắn vừa hỏi ra, trong đầu Thôi Lập nhất thời cũng hiện lên một dấu hỏi bự tương tự.
Chuyện này đúng là có chút nhức đầu!
Tô Mộc Tranh mà không lên sân, vậy thì mất đi một nhân vật Ngôi Sao Tụ Hội. Nhưng Tô Mộc Tranh mà lên, lỡ cô nàng không chuyên nghiệp, coi như mất trắng một tuyển thủ, còn đáng sợ hơn mất đi một nhân vật dàn sao nhiều.
Đây đúng là một vấn đề lớn.
Thôi Lập phát hiện đầu mình lại bắt đầu đau rồi, hình như sau khi Diệp Thu rời Gia Thế, gã thường xuyên bị đau đầu như vầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com