;07
sau một ngày làm việc mệt mỏi, jina lê tấm thân sắp vỡ vụn thành từng mảnh về nhà.
cô lên xe buýt đi khoảng 20 phút thì đến một con phố nhỏ, đi sâu vào bên trong, hai bên toàn những ngôi nhà cũ kĩ, đi khoảng 5 phút đến một dãy nhà hai tầng hơi cũ, tường nhà màu xám bị bám một chút rong rêu, jina từng bước một bước lên cầu thang, đi đến cửa phòng đầu tiên, cô mở cánh cửa màu xám có vài vết nứt ra đi vào trong.
căn phòng chỉ có 30 mét vuông, vào trong là thấy ngay phòng khách nhìn thẳng phía bên trái là nhà bếp, đi tới nữa là phòng ngủ và đối diện là nhà vệ sinh.
nửa năm trước, jina vẫn còn ở trong ngôi biệt thự rộng lớn nhưng vì sau đó nó bị đưa vào khu giải tỏa với lý do muốn xây dựng khu chung cư hạng sang dành khách nước ngoài sinh sống, cha mẹ jina đã biết từ trước, ông bà cũng không phản đối bởi trước sau cô cũng sẽ qua hy lạp định cư với ông bà nên đồng ý bán ngay căn biệt thự, kiếm thêm chút tiền để hộ thân cũng tốt, ông bà còn cho jina một ít tiền để thuê nhà trọ, khi nào cô tốt nghiệp thì lập tức bay sang hy lạp sống cùng với ông bà.
jina cũng không phàn nàn, cô biết rời xa nơi này là ước muốn lớn nhất nên đồng ý ngay, với lại chỉ còn khoảng bốn tháng nữa tốt nghiệp rồi nên cũng không có gì bất tiện, cộng thêm hiện tại cô vẫn đi làm ở tiệm cháo nên cũng có chút tiền, cuộc sống cũng ổn định không đến nỗi tệ.
đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, cô đứng trước gương vuốt tóc, môi cong lên cười khẽ, cô vẫn nhớ cái ngày mình đến cửa hàng cắt tóc, cô chỉ muốn thay đổi con người một chút, làm cho mình mạnh mẽ hơn, cứng cõi hơn nên quyết định cắt tóc ngắn, lúc đó ông chủ cắt tóc cho cô mà cứ lắc đầu tiếc rẽ, nói cô có mái tóc vừa dài vừa mảnh mai nhìn vào chỉ muốn vuốt ve chứ không muốn cắt, còn nói đừng vì thất tình mà cắt đi rất tiếc.
cô liền cười nghiêng ngã, không lẽ muốn cắt tóc ngắn thì chỉ có lí do đó thôi sao? không lẽ các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng cũng thế chắc.
dưới sự tận tình của ông chủ, rốt cuộc cô cũng chỉ cắt ngắn tới vai, ông chủ dĩ nhiên rất hài lòng còn khen trong cô rất nữ tính, rất trẻ trung. sau đó cô cũng thoát khỏi những câu tân bốc của ông chủ và vui vẻ ra về.
sau khi cắt xong thì đi tìm hayoung hỏi xem cô trông thế nào? cô nàng nhìn cô sau đó không có biểu hiện gì chỉ quăng cho cô hai chữ.
"đồ điên."
nhưng sao đó hayoung vẫn phải chấp nhận vì tóc là của cô dù cô có cạo trọc thì cô nàng cũng không thể làm gì được.
vệ sinh thân thể xong, cô nấu gói mì ngồi ăn, vừa đọc sách vừa ăn là tục lệ từ trước đến giờ của cô bởi ở nhà cô không có ti vi, cũng không có radio, một phần vì không có tiền, một phần vì cô thích không gian yên lặng như thế bởi nó làm tâm tình cô dễ chịu hơn nhiều.
tiếng di động vang lên, jina buông tô mì xuống, nhìn chủ số máy lắc đầu nhưng vẫn bắt máy.
"chưa gì nhớ tớ rồi sao?" cô ra vẻ chọc ghẹo.
đầu dây bên kia, hayoung giả bộ nôn. sao đó nghiêm túc.
"ngày mai sinh nhật của tên phiền phức kia, cậu mua quà gì chưa?"
nghe thôi cũng biết là ai, jina cười nhạt.
"nói không quan tâm tới người ta, giờ tới sinh nhật người ta lại hỏi mua gì, động tâm rồi sao?"
"động cái đầu cậu, tớ chỉ hỏi thế thôi, tớ thì mua rồi, một cái caravat màu đỏ, được không?"
jina bị sặc. "sao không mua màu vàng hay cam luôn đi."
hayoung hiểu ý, cười khì. "tớ cũng mua luôn rồi nên cậu khỏi cần mua, giá chỉ 10 ngàn won thôi, rẻ không? tớ mua trên mạng, thấy bán 40 ngàn won mình trả còn 10 ngàn won, tớ hay không nà?"
jina nghẹn luôn. "người ta theo đuổi cậu tặng toàn hàng hiệu mà cậu lại đem hàng tồn kho tặng người ta, nhỡ cậu ta biết thì sao đây?"
"xì, tớ đâu bảo cậu ta làm thế? mà dù cậu ta biết thì làm gì được tớ? thôi cúp máy, ngày mai gặp, tớ còn kiếm giấy gói quà."
"cậu không định lấy giấy báo gói quà đó chứ?" tuy là dò hỏi nhưng khả năng này rất cao.
"dĩ nhiên là không, mà cậu yên tâm tớ lấy giấy dán tường của mấy bà ở xóm gói lại là xong, thôi cúp máy nha."
jina lắc đầu, cô cúp máy tiếp tục ăn mì, không hiểu sao hayoung lại thẳng tay như vậy? không lẽ tên thanh mai trúc mã gì đó quan trọng lắm sao?
...
bar rhythm.
đứng trước tấm bảng hiệu lớn, jina thật muốn quay đầu bỏ chạy, tuy đã hơn một năm nhưng giờ thấy nó, tâm tình cô rất khó chịu, cũng không biết tên jungwon này nghĩ sao mà lại chọn nơi phức tạp này tổ chức sinh nhật làm gì không biết.
nhưng rồi cô vẫn không tình nguyện đi vào trong với hayoung, nghe nói jungwon đặt tiệc ở trên tầng bốn, nơi dành cho khách thượng lưu vì thế hai người đi thẳng đến thang máy.
jina hít sâu một hơi đi vào thang máy, đã hơn một năm, mọi chuyện hãy cho vào dĩ vãng.
khi thang máy đi lên tầng bốn, hai cô gái bước ra khỏi thang máy thì mở to mắt nhìn khung cảnh trước mặt, đúng như phong cách thượng lưu, trên nền gạch trải thảm đỏ, giữa phòng là chùm đèn lớn, những chiếc bàn được đặt theo thứ tự sát vách tường nhưng họ không dùng ghế đơn mà dùng loại ghế salon dài cũng màu đỏ sậm, phía bên tay phải các cô là dàn nhạc giống giao hưởng, một cô ca sĩ mặt bộ váy ngắn màu vàng đang hát bài "from shara with love", bài nhạc tuy rất xưa nhưng vẫn được nhiều người yêu thích bởi âm điệu nghe rất êm tai.
jina cùng hayoung mới bước vào cũng không ít cặp mặt dòm ngó, bởi hôm nay hai người trong rất bắt mắt.
hayoung mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tóc cũng búi lên, trang điểm cũng nhẹ, trong cô hôm nay rất thanh nhã, dịu dàng giống một tiểu thư danh giá.
jina thì mặc một chiếc váy trắng dài hơn gối không tay để lộ bờ vai trắng nõn, thật ra cô muốn mặc quần jean cùng áo thun nhưng bị hayoung trừng mắt đến mức muốn nuốt cô vào bụng nên cô đành để hayoung xem mình như ma nơ canh mặc sức mà thay đồ.
"hôm nay hai cậu thật đẹp."
jungwon từ đâu đi tới, tuy là lời khen đối với hai người nhưng ánh mặt lại dùng trên người hayoung.
hayoung cũng nhìn jungwon, đánh giá cậu từ trên xuống, hôm nay jungwon vận tây âu màu xanh sẫm, giày da sang bóng, tuy cô vẫn thấy cậu mặc tây âu mỗi ngày nhưng hôm nay trong bảnh hơn, có thể tây âu đi làm khác hẳn tây âu dự tiệc nên cô thấy khác cũng nên.
"jungwon, sinh nhật vui vẻ ." jina không phải muốn quấy rầy không khí quái dị này nhưng đứng hoài không phải cách tốt, cô vừa nói vừa đưa quà về phía jungwon, trong lòng cũng cầu mong khi cậu mở ra xem sẽ không chết ngất.
"các cậu đến là tớ vui rồi, quà cáp làm gì tốn kém." jungwon khiêm tốn nói nhưng vẫn mong muốn sẽ được xem quà của hayoung ngay.
"nói cũng phải, biết cậu nói thế tớ đã không mua, đỡ tốn 10..."
mới nói một nửa, miệng của hayoung đã bị jina bịt lại, hayoung nhíu mày bất mãn.
"ha, cũng trễ rồi, chúng ta nhập tiệc đi."
jina nói xong trừng mắt với hayoung, bảo cô không được lắm lời.
hayoung lè lưỡi, cô có sao nói vậy, sự thật mất lòng còn hơn để cậu biết, hậu quả... ây da, cô rất muốn thấy vẻ mặt cậu ta khi đó quá đi.
sau một lúc trừng qua liếc lại, buổi tiệc cũng bắt đầu, nói là sinh nhật nhưng chả có bánh kem, cũng chỉ có ít đồ ăn và vài người bạn nhưng vì tầng này dành cho giới thượng lưu nên bọn họ chỉ được một xó ở một góc mà thôi, dù gì yang jungwon cũng chỉ muốn ra oai cho hayoung chứ muốn bao cả tầng này... đợi cậu ta tiếp quản công ty của mẹ thì cũng còn may.
sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ai nấy cũng không còn nhìn thấy nổi ánh mặt trời ngoài trừ jina cùng hayoung bởi hai cô nàng đã dùng tuyệt chiêu 'trộm long tráo phụng.' rượu đổi thành toàn nước lã.
"chúng ta ra khiêu vũ đi." jungwon mặt đỏ như cà chua lảo đảo kéo hayoung ra sàn, cô nàng ai oán giậm chân đi theo, dù muốn chạy cũng không được bởi tên này dùng sức trâu mà.
jina thấy hayoung dùng đôi mắt sắp có bão tới cầu cứu cô, jina thở dài đứng dậy đi ra sàn, một tay nắm lấy tay hayoung quăng ra khỏi sàn, tay còn lại bắt lấy tay jungwon, chỉ một giây cô đã nhào vào cậu.
hayoung thoát nạn chạy ùa về phía ghế, uống nước giảm nhiệt. về jungwon tuy đã có men rượu nhưng vẫn thấy rõ bạn nhảy đã đổi người, cậu ta định buông ra nhưng bị jina ôm chặt không cho đi.
"nhảy với mình một bài không được sao?" tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng thầm mắng mười mấy đời tổ tổ nhà hayoung, hôm nay cô phải hy sinh quên mình vì bạn rồi.
"dĩ nhiên là được." jungwon cúi đầu, ôm eo jina đung đưa theo điệu nhạc.
"jina, nói cho tớ biết vì sao hayoung không chấp nhận tình cảm của tớ vậy?" do dự một lát cậu quyết định hỏi thẳng vấn đề.
"không hợp." đó là tổng kết của jina sau mấy lần thấy jungwon bị hayoung cự tuyệt.
"tớ học giỏi, gia cảnh không tệ, tớ lại rất thích cậu ấy, vậy tại sao lại không thích tớ?"
jungwon lãi nhãi, bỏ ngoài tai cái lý do không đâu của jina.
jina lắc đầu. "thích một người, là mong người đó vui vẻ mỗi ngày, hạnh phúc cả đời. hayoung là một người thích gì làm nấy, không thích bị trói buộc, cách cậu theo đuổi cậu ấy có thể có hàng vạn cô thích thú nhưng đối với hayoung chỉ là sự trói buộc vô hình mà thôi."
"trót buộc gì chứ? tớ thích cậu ấy thật sự mà." jungwon lẫm bẫm.
"nếu cậu thích hay yêu một người thì phải tôn trọng cảm nhận của người ấy, cậu cứ muốn cho hayoung tất cả những gì cậu có nhưng cậu có nghĩ hayoung muốn nhận hay không? với lại hayoung còn vị thanh mai trúc mã của cậu ấy nữa, tớ nghĩ cậu biết?"
jungwon chán nản gật đầu, ai nói không biết, tai của cậu ngày nào cũng bị hayoung rửa bằng bốn chữ đó sắp phát điên lên rồi.
"giờ tớ phải làm sao đây?" cuối cùng cậu cũng nói được một câu.
"buông tay. đó là cách duy nhất, mà tớ thấy trên đời này còn biết bao cô gái, cậu cần gì vì một bông hoa mà bỏ cả khu vườn."
khi so sánh hayoung với một loài hoa, thật jina không biết cô nàng hợp với hoa gì nữa.
jungwon nghe xong, mắt sáng lên nhìn jina không chớp mắt mà jina cảm thấy có dấu hiệu chẳng lành, cô trừng mắt.
"ngoại trừ tớ ra muốn hái bông nào cũng được."
"cậu nghĩ đi đâu vậy? tớ chỉ là thấy cậu nói đúng thôi mà nhưng giờ tớ rất buồn, muốn khóc quá."
jina kêu trời không thấu, đàn ông gì mà muốn khóc, cô thề với lòng cậu ta mà khóc cô sẽ cho một cước bay xuống lầu luôn. nhưng nói đi phải nói lại, từ khi nào cô lại trở thành chuyên gia tâm lý vậy ta.
"được rồi, cậu đừng khóc, hôm nay là sinh nhật cậu mà, vui lên chút đi, bất quá hôm nay tớ cho cậu mượn vai để dựa nhưng không được khóc biết chưa?"
hình như có gì đó không đúng, nên đổi ngược lại hình ảnh một chút thì phải, cô là nữ kia mà. thôi kệ, xong chuyện này tìm hayoung tính xổ sau.
thế là jungwon ôm chặt jina, cằm tựa vào gáy cô, tay cũng ôm cô vào lòng, bắt đầu lảm nhảm, còn jina thầm nguyền rủa hayoung, thêm đó là cầu trời cho tên này mau chấm dứt hồi tụng kinh nếu không cô không khống chế được bản thân mà đánh cậu ta một trận cho phơi thây tại chỗ này.
giữa sàn nhảy, những cặp tình nhân đung đưa theo điệu nhạc thật lãng mạn, cặp đôi jina và jungwon được chú ý nhiều nhất bởi hai người giờ không giống như đang khiêu vũ mà giống đang ôm nhau làm chuyện mờ ám hơn.
dĩ nhiên cảnh đẹp như thế không thoát khỏi đôi mắt như diều hâu rét lạnh đang quan sát họ trong một góc tối ở gần đó.
trong góc tối, heeseung vận tây âu tối màu, sắc mặt lạnh rét cả sống lưng quan sát đôi nam nữ đang ôm ấp trước mặt.
từ lúc jina bước chân ra khỏi thang máy thì gã đã thấy cô, trong lòng có chút khó chịu, cũng có chút phấn khởi nói trắng ra... rất phức tạp.
hôm nay sau khi họp cổ đông xong, gã thấy hơi mệt mỏi nên muốn giải khoay vì thế gã đến rhythm uống chút rượu, cũng không nghĩ mới về nước lại gặp được jo jina tại nơi này, càng không nghĩ cô gái ngày trước hay khóc lóc ỷ oi không muốn buông tha lee eunsang giờ lại ân ân ái ái với một tên đàn ông khác. đúng là đàn bà phóng đãng, miệng nói thế này nhưng quay đi lại hành động ti tiện như vậy.
nhìn hai người cứ ôm ôm ấp ấp khiến trong lòng gã cảm thấy khó chịu, gã nhíu chặt mày.
"sunoo."
sunoo không cần heeseung nói gì mà vẫn hiểu ý của gã bởi sunoo cũng thấy rõ jina và từ lúc cô bước ra khỏi thang máy thì ông chủ cứ nhìn cô không chớp mắt, chỉ là heeseung vẫn im lặng nên hắn cũng không muốn nói nhiều.
jina cố không đạp vào chỗ hiểm của jungwon bởi cảm nhận tên này đang có ý đồ xấu xa, tuy cậu ta đã say nhưng bản tính cầm thú của đàn ông vẫn đánh ngã lý trí, cô muốn đẩy cậu ta ra nhưng chưa kịp làm gì thì nhạc bỗng nhiên tắt mà jungwon thì bị ai đó kéo mạnh một cái té ngã xuống đất, jina giật mình định đến đỡ cậu thì sunoo chắn ngang cô, nghiêm mặt nói.
"jo tiểu thư, lee tiên sinh muốn gặp cô."
không cần sunoo nói, chỉ cần thấy hắn thôi cũng biết tên kia đang ở đây, cô nhìn xung quanh một lượt rồi ánh mắt rơi xuống người heeseung đang chéo chân ngồi đó, xung quanh gã lại tỏ ra luồng khí lãnh lẽo, dù không tới gần vẫn cảm nhận được bởi đôi mắt sắc lạnh đó.
jina theo bản năng lùi lại một chút, chưa kịp nói gì thì hayoung từ đâu chạy tới chắn ngang cô, trừng mắt với sunoo.
"tên háo sắc, ai cho phép bắt nạt jina, mau xéo đi, đồ đại sắc lang."
sunoo nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt hơi phức tạp nhưng cũng khôi phục rất nhanh, cũng không để tâm đến oh hayoung, hắn nhìn jina.
"jo tiểu thư, mong jo tiểu thư đừng để lee tiên sinh đợi lâu."
"đại sắc lang nếu tên lee eunsang đó muốn gặp jina thì lăn ra đây đi."
hayoung ăn gan hùm nên hét to.
sunoo mặt tối sầm. "vị tiểu thư đây mong cô tránh qua một bên nếu không tôi sẽ không khách khí."
khí thế của hắn làm hayoung phải nuốt nước bọt, lại muốn cầu cứu jungwon nhưng tên kia giờ đã nằm ì ra đất giống một xác chết chỉ chờ người ta đem đi chôn là cùng.
jina không muốn hayoung gặp chuyện, cô kéo tay cô nàng nhỏ giọng.
"không phải lee eunsang, là lee heeseung, anh trai của cậu ta."
lần này hayoung chỉ muốn uống một chai rượu mạnh mong nó làm mình say ngay lập tức bởi cô biết rõ anh trai cậu là kẻ tàn nhẫn hơn bất cứ ai, dù cô hay đùa cùng eunsang nhưng mỗi lần vô tình gặp lee heeseung là câu giò bỏ chạy ngay lập tức, dù gã chưa hề biết cô mang họ gì.
thấy cô bạn như bị điểm huyệt, jina thở dài trong vô vọng, giờ chỉ còn cách đối mặt, coi như xui xẻo, hôm nay ra đường không coi ngày vậy.
"hayoung, cậu về trước đi, tớ đi nói chuyện với anh ấy một chút."
"không được, lỡ tên đó giết cậu thì sao?"
không phải hayoung nói dại, mà thật sự có thể như thế, bởi jina đã ăn gan cọp, uống mật gấu nên mới đá eunsang, mà tên này lại là em trai của tên lãnh khốc kia, cô rất sợ ngày này năm sau phải đi mua hoa viếng mộ jina lắm.
"cậu suy nghĩ đi đâu vậy? tớ sẽ không sao đâu. được rồi nếu mai không thấy tớ đi học thì bảo cảnh sát, được chứ?"
hayoung cắn chặt môi, cố gắng gật đầu, giờ có nói gì cũng như không? đành chờ ngày mai xem ra sao cái đã.
cô nói vài câu với jina, đi đến chỗ jungwon đá mạnh cậu ta một cái, rồi bảo mấy tên đang trốn sau chậu hoa khiên cậu ta về, trước khi đi ra cửa cô liếc sunoo mắng một tiếng.
"đại sắc lang."
kim sunoo vẫn nghiêm mặt không nói nhìn jina rồi làm tư thế mời, mời cô đi đến chỗ heeseung.
jina cố không cho run rẫy, đi đến chỗ gã, trong lòng vẫn bảo cố lên, phải mạnh mẽ.
khi đã đứng trước mặt gã, vẻ mặt cô cũng trở nên bình thường, giọng nói lạnh nhạt cũng không phải chào hỏi.
"lee tiên sinh, không biết ngài tìm tôi có gì chỉ bảo?"
heeseung nhìn người con gái trước mặt, jina khác đi rất nhiều, mái tóc dài ngày trước giờ chỉ còn ở ngang vai, ăn mặc cũng không cầu kỳ hay khiêu gợi như trước, cũng không trang điểm lòe loẹt, trong cô thanh nhã lại mang chút cá tính khiến gã có chút thất thần.
sau một lúc gã cũng lên tiếng.
"jo tiểu thư hình như trí nhớ không được tốt cho lắm, có muốn tôi nhắc lại không?"
gã cũng không vòng vo làm gì nên trực tiếp hỏi.
jina chợt nhớ lại lời hứa, cô hơi cau mày nhưng vẫn bình thản nói.
"tôi nhớ rất rõ nhưng mong lee tiên sinh hiểu cho, tôi không hề muốn xuất hiện trước mặt ngài, vì hôm nay là sinh nhật của bạn tôi nên tôi mới tới đây, nếu tôi biết lee tiên sinh có mặt tại đây thì tôi nhất định sẽ không đến."
"quả là đàn bà nói dối không hề chớp mắt. jina, cô nghĩ tôi tin sao?"
"nếu lee tiên sinh không tin tôi cũng đành chịu, chỉ mong lee tiên sinh giơ cao đánh khẽ."
cô biết hôm nay không tránh khỏi bị phỉ bán nên chấp nhận hết, chạy không thoát thì thôi chấp nhận trừng phạt vậy.
heeseung đứng dậy đi đến chỗ cô, lại là hương thơm dễ chịu đó, gã lại tham luyến muốn hít nhiều hơn, hướng vành tai cô nói nhỏ.
"vậy cô nghĩ tôi nên làm gì cô đây?"
hơi thở nam tính cùng mùi xạ hương khiến jina hơi run, cô lùi một bước tránh né nhưng tay bị gã giữ chặt không cho trốn tránh, môi gã cong lên vẻ tà mị, không nói một lời kéo cô đi vào thang máy.
jina hoảng sợ giãy ra nhưng vô dụng, trời bất công sao cho đàn ông thì sức như trâu bò còn đàn bà thì sức lực chỉ như con thỏ, sự chênh lệch quá lớn khiến jina chỉ biết đi theo sau.
lên tầng cao nhất, cô phát hiện nơi đây giống một ngôi nhà kín, có hồ bơi, có quán bar, có phòng tập thể hình, còn nhiều thứ khác, trên này nhìn rộng rãi, lại rất thoải mãi.
chưa nhìn hết xung quanh, cả người đã đẩy vào một căn phòng sang trọng, bên trong trang trí hai màu đen trắng, vừa vào đã thấy chiếc giường lớn màu đen, jina hoảng sợ muốn bỏ chạy nhưng bị gã nắm chặt tay.
heeseung nhìn mấy tên vệ sĩ ra lệnh. "không có sự cho phép của tôi, bất cứ ai cũng không được vào."
mấy tên vệ sĩ cùng sunoo cúi đầu hô "vâng." sau đó khuất bóng khỏi cánh cửa.
jina biết việc gì sẽ xảy ra với mình, đang cố giãy khỏi cánh tay gã, hét lớn.
"lee tiên sinh, mong ngài buông tay ra, tôi biết tôi không nê...."
chữ sau đã bị heeseung nuốt vào trong miệng, jina trợn mắt nhìn gã, cả người bị ôm chặt cùng gã ngã thẳng xuống giường lớn, cô đẩy gã ra nhưng không được, trên môi lại truyền đến cơn đau như bị ai đó cắn, lưỡi cũng bị cuốn lấy rất khó chịu.
jina nước mắt muốn trào ra nhưng cố chịu, cô muốn cắn xuống cái lưỡi không an phận đó, ai ngờ heeseung biết được ý định của cô, tay bóp chặt cằm cô không cho cô làm càng.
cằm bị nắm chặt đến phát đau, môi cũng đau, lưỡi cũng đau, cả thân người bị gã đè nặng, bất lực không phản kháng được đành phải để mặt gã cuồng hôn.
heeseung thấy cô không chống cự nên hôn càng mạnh bạo hơn nhưng sau đó lại dịu dàng một chút, ngay cả gã cũng không biết mình đang làm cái gì, chỉ biết khi thấy môi cô nhấp nháy trước mặt, cánh môi đỏ tươi đó khiến gã không nhịn được mà gắt gao hôn lấy.
gã hôn đến khi cô sắp thở không nỗi mới buông cô ra, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp, đôi mắt cô vẫn trong veo sâu thẳm như thế, gã vẫn luôn cảm thấy mình đã thấy nó ở đâu rồi nhưng không nhận ra, đôi môi bị gã tàn sát giờ đã sưng đỏ càng thêm quyến rũ.
jina nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn không khác gì một năm tước, đôi mắt màu lam vẫn lạnh lùng, vẻ mặt uy nghiêm thêm chút lạnh băng, đôi môi đang khẽ nhếch lên, mắt cô chuyển hóa lạnh băng, nổi hận sâu thẳm bị chôn dấu trỗi dậy.
"lee tiên sinh cao cao tại thượng không lẽ chuyên dùng hình phạt này đối với những kẻ như tôi sao?"
giọng cô đầy mỉa mai nhưng heeseung lại không giận mà cười lạnh.
"chỉ dùng đối phó với kẻ ti tiện như cô thôi."
jina trừng mắt nhưng sau đó nghe được tiếng kéo khóa, lại cảm nhận chiếc quần lót đã bị gã xé rách, cô hoảng sợ đặt tay lên ngực gã. "không được."
"đối với tôi, khi ở trên giường không nên nói hai từ đó."
đi theo câu nói đó là cơn đau bất chợt dưới hạ thể, jina cắn chặt môi không cho cất tiếng nức nở, cô căm phẫn nhìn gã.
heeseung lại cong môi, hạ thể bắt đầu động, mắt vẫn dán chặt lên khuôn mặt cô quan sát, tay gã cũng bắt đầu luồng vào áo cô xoa nắn bộ ngực đầy đặn ấy. gã muốn cô phải cầu xin gã tha cho cô, lại rất muốn nghe tiếng cô rên rỉ nên lực bàn tay cũng mạnh hơn và động thân cũng mạnh bạo hơn.
nhưng dù heeseung có mạnh bạo bao nhiêu đổi lại không phải khóc lóc cầu xin, cũng không phải vẻ mặt đang hoan ái mà chỉ là vẻ mặt không cảm xúc, gã tức giận lại mạnh bạo hơn nữa.
jina nắm chặt ga giường, mắt nhìn thẳng vào gã, cô kiềm nén tiếng kêu sắp thoát ra khỏi miệng, cô biết mình đang chịu nhục nhã nhưng vẫn phải giữ vẻ tôn nghiêm lại, dù chỉ một chút.
thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến mức có thể nghe được tiếng từng giọt nước đang rơi xuống. trên chiếc giường lớn, người đàn ông cao lớn vận bộ tây âu sang trọng đang ra sức chèn ép người con gái dưới thân càng lúc mãnh liệt hơn nhưng cũng chỉ có tiếng thở dốc của người đàn ông, người con gái vẫn im lặng cho đến lúc gã gầm nhẹ và gục xuống vai cô gái.
heeseung lại nghe thấy hương thơm dễ chịu ấy, đột nhiên gã rất muốn ngủ.
"lee tiên sinh nếu đã trừng phạt xong thì mong ngài rời khỏi người tôi được không?"
heeseung nghe cô nói thế, mày nhíu chặt nhưng cũng đứng dậy, sửa sang quần áo lại một chút rồi đi đến ghế sofa lấy ra điếu xì gà hút một hơi.
jina cũng ngồi dậy, cũng may gã không xé đồ cô nên cô cũng chỉ sửa lại một chút, cô muốn đứng dậy nhưng hạ thể rất đau, cô cắn răng khựng lại một chút, lấy túi sách đứng dậy đi đến cánh cửa, mở cửa đi ra ngoài.
'rầm.'
cánh cửa bị bàn tay đàn ông đẩy mạnh đóng sập lại, cô xoay người nhìn gã, thấy rỏ mắt gã đã đỏ rực, trán cũng nổi gân xanh.
"không biết lee tiên sinh còn muốn chỉ bảo thêm điều gì không?"
heeseung không biết tại sao mình lại mất kiểm soát? gã cảm thấy rất tức giận, khi thấy cô không nói tiếng nào mà lặng lẽ bỏ đi, lòng gã cảm thấy hơi mất mát, cộng thêm hiện tại lời nói của cô rất lạnh nhạt càng khiến gã muốn nổi điên.
"không có gì muốn nói với tôi sao?"
câu nói quá quen thuộc nhưng cô không còn như một năm trước, vẫn lạnh nhạt nói.
"một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. lee tiên sinh muốn tôi chọn cách nào?"
"cô..." gã nói được một chữ thì ngừng lại, cong môi cười khinh, tay nắm chặt cằm cô.
"có phải đây là lý do khiến eunsang yêu cô? lạt mềm buột chặt."
cô không trả lời chỉ rũ mắt xuống, quá khứ khơi dậy không ai lại không đau lòng, tay nắm chặt thành nắm đấm, cô không muốn đối mặt.
heeseung thấy cô không nói, lại nhìn chằm chằm vào cô, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng, vì cao hơn cô một cái đầu nên khi cúi xuống đập vào mắt gã là khuôn ngực căng tròn cùng khẽ rãnh đang nhấp nhô theo hơi thở của cô, hạ thân tự nhiên nóng lên, gã nhịn không được cất thành tiếng.
"tiểu yêu tinh."
jina giật mình trừng mắt lớn nhìn gã mà heeseung cũng không tránh né, cảm thấy tâm tình tốt hơn, gã lên tiếng.
"tôi nói sai sao? tiểu yêu tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông... phóng đãng."
jina không chịu nỗi xúc động, giơ tay lên muốn tát gã nhưng lại bị gã chặn lại.
"câu dẫn không được, lại muốn hại người sao? tiểu yêu tinh?"
"mong lee tiên sinh tôn trọng người khác một chút, tôi chưa hề nghĩ sẽ câu dẫn ngài."
bị gọi như thế, cho dù là tảng băng ngàn năm cũng phải bốc hỏa huống chi là cô.
"tôn trọng? cô đáng sao?"
"lee tiên sinh, tôi nghĩ giữa tôi và ngài nên kết thúc tại đây, hôm nay là do tôi sai, ngài cũng đã trừng phạt xong rồi, tôi cũng sẽ hứa, đây là lần cuối cùng ngài nhìn thấy tôi, ngài yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai."
cô không muốn tiếp tục ở cạnh gã, nếu không cô sẽ bị tên này tiếp tục lăng nhục.
"sẽ không có lần thứ hai? heeseung tôi chỉ nói một lần nhưng cô đã phạm vào cấm kỵ của tôi nên cô phải bị trừng phạt thật nghiêm khắc."
jina hoảng sợ nhìn gã. 'hắn còn muốn gì nữa đây?'
heeseung chậm rãi nói từng chữ.
"sự trừng phạt đó là từ nay trở đi cô phải ở bên cạnh tôi, làm món đồ chơi cho tôi giải khoay, khi nào tôi chơi chán thì cô sẽ được tự do."
sét đánh ngang tai cũng có thể nghe thấy rõ lời gã nói, mặt cô tái nhợt, tay nắm chặt hơn, một lúc sau cô thở ra, nụ cười lạnh lẽo.
"lee tiên sinh, ngài nghĩ tôi sẽ chấp nhận sao? giữa tôi và ngài chẳng có bất kì liên quan gì nhau cả, vì tôi thất hứa nên hôm nay tôi đã chấp nhận chịu phạt nhưng cũng chỉ một lần, sau này tôi và ngài là hai người không liên quan gì nhau cả."
nói xong cô xoay người mở cửa nhưng tay gã vẫn đẩy mạnh cánh cửa không cho cô mở ra, miệng nói khẽ bên tai cô.
"cái đĩa đó..."
gã dừng lại không nói tiếp như hiểu được jina sẽ phản ứng ra sao, người gã dán chặt vào cô hơn. jina nghe thế xoay người thì mặt gã và cô rất gần nhau, sự tức giận lên đến đỉnh điểm, cô đẩy mạnh gã ra nhưng vô dụng.
"thì ra, lee tiên sinh vẫn còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế? thật khâm phục nhưng..." cô dựa người vào cánh cửa, mặt không cảm xúc nói.
"ngài muốn cho eunsang xem thì cứ việc, tôi và cậu ta đã không còn quan hệ gì với nhau, ngài muốn làm gì tùy ngài."
eunsang nhìn thấy thì sao, sẽ thấy cô ghê tởm, khinh thường cô, hoặc nhục mạ cô, cô cũng chẳng còn quan tâm, mọi chuyện cũng đã kết thúc.
khoé miệng heeseung ngày càng mở rộng, gã nâng cằm cô lên.
"chậc, chậc... một năm không gặp, gan cô càng lúc càng lớn nhưng mà phạm vi của tôi không nhỏ như thế đâu."
"ngài có ý gì?" trong lòng cô tràn đầy lo lắng, mong rằng không như cô dự đoán.
"không biết ông bà jo sẽ có phản ứng ra sao khi con gái họ như thế nào khi nằm dưới thân một người đàn ông ? "
"lee heeseung!"
sự kích động của cô càng khiến gã khoái chí, nhất là khi cô gọi tên gã càng làm gã phấn khích hơn.
"ngoan ngoãn một chút, như thế trò chơi mới thú vị, không nhàm chán."
"vô sỉ." cô thốt ra hai chữ cũng không nghĩ đến hậu quả, dĩ nhiên từ cằm truyền đến cơn đau, cô vẫn cố nhịn không cho nước mắt tuông ra.
"tốt nhất đừng chọc giận tôi, nhớ cho rõ, từ nay về sau, cô là món đồ chơi của heeseung tôi, nhiệm vụ của cô phải làm tôi vui vẻ nếu không cái đĩa dó sẽ trực tiếp được đưa đến hy lạp, cô cũng không muốn ông bà jo sẽ lên bệnh đau tim chứ?"
jina mặt tái nhợt, cả người mềm nhũn, không nói gì mà chỉ cúi đầu tựa như đã khuất khục, cô không nghĩ sự kiên cường bấy lâu nay chỉ vì một câu nói của gã mà vỡ thành từng mảnh, rốt cuộc một năm nay không phải cô kiên cường mà là đang trốn tránh đó thôi, cũng chỉ là vẻ bề ngoài còn bên trong là cánh cửa đang đóng kín và sau cánh cửa đó là trái tim yếu đuối không chút sức sống.
thấy cô thoả ý gã gạt cô ra một bên, mở cửa đi ra ngoài nhưng mới đặt một chân, gã lên tiếng.
"ngày mai sunoo sẽ đến đón cô."
sau đó gã đi ra ngoài không nói gì thêm nữa.
jina đợi cho tiếng bước chân đi khuất, cô ngồi bẹp xuống, nước mắt cố nén cũng tuông ra, cuối cùng cũng không thoát khỏi, vì cái gì cô phải chịu nhục như thế, vì cái gì ?
...
jina bước ra khỏi rhythm, bóng cô đơn độc đi về phía trước, ban đêm trời rất lạnh cộng thêm đang là mùa đông nên càng thêm giá rét nhưng cũng không rét lạnh bằng trái tim của jina.
cô đi một lúc thì ghé vào tiệm thuốc mua một hộp thuốc tránh thai, lấy ra hai viên cố nuốt vào.
một năm trước tuy đã quan hệ hai lần với gã nhưng cô không kịp uống, cũng may là thời kì an toàn nên không sao nhưng giờ thì không, cô không muốn mang thai cùng tên cầm thú đó, cô có lỗi với cha mẹ, em trai, đáng lẽ cô phải rời khỏi thành phố này ngay nhưng vì việc học nếu không cô đã bay sang hy lạp, có thể lúc này cô đã rất hạnh phúc bên cha mẹ nuôi cũng nên, tất cả đã chấm dứt và ngày mai cô sẽ tiếp nhận những hành hạ tra tấn của gã.
nước mắt lại rớt xuống, cô nhìn lên bầu trời đen kia, không có sao, không có trăng, chỉ là một màu u tối, tay nắm chặt, đôi mắt trong trẻo sâu thằm thẳm, môi cười lạnh.
"heeseung, tôi sẽ chơi với anh đến cùng."
...
"jina, nói tớ biết đi, hôm qua heeseung có làm gì cậu không?"
từ sáng sớm cho đến xế chiều, hayoung đã như cái đuôi theo sau jina hỏi đi hỏi lại cũng chỉ một câu mà jina đã trả lời mỏi cả miệng nhưng cô nàng cũng không tin.
"tớ đã nói chỉ là anh ấy muốn nói chuyện với hỏi thăm mình vài câu thôi."
hayoung trừng mắt. "tớ không phải con nít, tên heeseung đó là hạng người gì chứ? dễ bỏ qua cho kẻ làm em trai hắn đau lòng sao?"
nói tới đó, cô nàng im bặt bởi vẻ mặt của jina rất khó coi, cô biết mình không nên nhắc đến nhưng chỉ là buộc miệng thôi mà.
"à, ờ... jina, cậu đã lấy hồ sơ xin thực tập chưa?" hayoung đổi đề tài.
"hồ sơ gì?" jina ngớ ngẩn hỏi.
hayoung phát cáu."này, rốt cuộc cậu đi học để điểm danh cho có thôi hả?"
"nếu đi học điểm danh cho có vậy người nào đó đi học để kiếm chỗ ngủ thôi à?"
hayoung bậm môi, nếu không phải làm thêm nhiều cộng học quá khuya thì đâu đến nỗi tệ thế.
cô lườm jina, nhỏ giọng.
"là hồ sơ xin thực tâp ngành kế toán, còn bốn tháng nữa là tốt nghiệp nhưng trong ba tháng cuối chúng ta phải xin thực tập tại một công ty nào đó, trong ba tháng thực tập nếu được ceo nhận xét trong hồ sơ là thành tích tốt thì coi như hoàn thành khóa tốt nghiệp."
hayoung lấy trong túi xách một tập hồ sơ đưa cho jina.
"biết là cậu chưa lấy nên tớ lấy hộ luôn, cuối tuần này là hết hạng nộp hồ sơ đó."
"cậu định vào công ty nào chưa?" jina xem sơ bên trong nói.
"jungwon có giới thiệu tớ rồi nhưng tớ còn chờ cậu nên chưa chấp nhận, tên công ty là circle, chuyên về thu mua vật liệu xây dựng, jungwon nói nếu làm tốt thì sau này khi tốt nghiệp bọn mình có thể xin vào đó luôn." jina giải thích.
"để tớ suy nghĩ một chút."
nghe tiếng phanh xe trước mặt mình, hayoung mắt sáng rực nhìn, riêng jina thì cau mày bởi cô biết đó là xe của ai.
hayoung thiếu điều muốn chảy nước bọt nhưng khi thấy người bước xuống xe, cô nuốt nó xuống ngay, trừng mắt nhìn người đàn ông bước xuống xe.
người đàn ông đầy vẻ nam tính bước tới gần hai cô gái, gật đầu chào nhẹ.
"jo tiểu thư, lee tiên sinh bảo tôi đến đón jo tiểu thư, mời tiểu thư lên xe."
"đại sắc lang." hayoung hét lớn khiến xung quanh không ít người quay đầu tò mò nhìn xem nhưng họ điều ngây người bởi vẻ ngoài đầy hấp dẫn của người đàn ông này, bảo hắn là đại sắc lang, cho họ mười bộ não cũng không dám tin.
sunoo nhìn hayoung, hắn không biết tại sao mỗi lần thấy hắn cô đều gọi như thế cho dù hắn chưa bao giờ chạm đến người cô lần nào.
"hayoung, cậu về trước đi, tớ có việc đi đây một chút." jina nói với hayoung, cô chán nản thở dài trong bụng, quả thật tên này nói được làm được.
"heeseung muốn gặp cậu sao? hắn muốn làm gì nữa đây?" hayoung ghé sát tai cô thỏ thẽ.
"chỉ hỏi vài chuyện thôi. à, cậu nói với ông chủ xin nghỉ dùm tớ một bữa vậy."
"nhưng mà..."
"hayoung, tớ đảm bảo là anh ấy sẽ không làm gì tớ đâu, cậu an tâm." jina chen ngang.
hayoung khó chịu gật đầu, nếu cô bạn đã nói vậy thì đành chịu, nhưng dù phản kháng cũng vô dụng, tên đại sắc lang này cao to như thế, một bạt tay cũng khiến cô bay ra mười mấy mét, cô vẫn chưa muốn chết sớm thế đâu.
đợi hayoung đi khuất, jina ủ rủ đi lên xe, vừa mở cửa thì thấy heeseung đã ngồi đó xem laptop, cô khựng lại kinh ngạc nhìn.
"còn không mau lên." heeseung không ngước nhìn mà chỉ nói.
jina hít một hơi rồi đi vào xe, ngồi kế gã nhưng vẫn giữ khoảng cách.
"về biệt thự."
sunoo cho xe chạy đi, hắn cũng không hiểu heeseung muốn gì, ban đầu bảo hắn đi đón cũng khiến hắn lấy làm lạ, có gì bảo tài xế riêng đi là được rồi nhưng khi hắn định đi thì heeseung lại ngồi vào xe và bảo chạy, rốt cuộc ông chủ muốn gì đây?
"tôi muốn về nhà lấy ít đồ."
jina biết hiện giờ thân phận của mình là nhân tình của gã hay nói đúng hơn là món đồ chơi của gã nên việc về căn biệt thự kia là điều không thể tránh nhưng cô còn sách vở cùng một số thứ ở nhà trọ nên muốn đem theo cùng.
"không cần." gã lạnh nhạt nói. "mọi thứ ở đó không thiếu, mấy thứ rách nát cửa cô cứ vứt vào thùng rác là được."
jina cắn môi, hình như không khi nào tên này không sỉ nhục cô, đó là niềm vui của gã sao?
"có một số tài liệu liên quan đến việc học, tôi muốn về lấy, sẽ không mất nhiều thời gian của ngài đâu."
gã vẫn giữ lặng, jina khó chịu, cô vội níu tay gã.
"chỉ mất mười phút tôi, mấy thứ đó rất quan trọng với tôi."
lúc này gã mới nhìn cô rồi nhìn đến tay cô đang nắm cánh tay gã, mày nhíu chặt.
jina biết mình thất thố buông tay gã ra, cúi đầu.
"đến biệt thự kangsan." gã lại nhìn vào laptop phun vài chữ.
nghe gã nói đến nhà mình cô chợt vui nhưng nhớ lại hiện giờ cô không còn ở đó nữa, cô lên tiếng.
"xin lỗi nhưng anh có thể đến chỗ 320 đường x được không?"
heeseung lại nhìn cô sau đó đóng laptop lại nói. "đến đó đi."
...
trước ngôi nhà hai tầng cũ nát, heeseung ngồi trong chiếc xe sang trọng nhìn bóng jina đi lên cầu thang, gã dựa vào ghế da.
"điều tra một chút."
sunoo gật đầu, mắt cũng hướng về dãy nhà hai tầng kia.
jina vào trong thu dọn ít sách vở, cô không lấy đồ đạc bởi heeseung bảo không cần, nhìn quanh căn phòng, cô thở dài, đôi mắt chợt buồn đi.
số phận sau này sẽ ra sao? cô có thể đánh gục gã không khi chỉ có hai bàn tay trắng, ý nghĩ lúc đó chỉ là do quá căm hận nhưng giờ bình tĩnh lại thì thấy thật ngu ngốc, heeseung là ai kia chứ? cô có thể đánh gục gã sao? mơ cũng không thấy nói chi là làm.
lấy trong hộp tủ ra một khung ảnh cũ, tay cô vuốt hẹ mặt khung, đáng lẽ cô đã vứt bỏ hết nhưng không nghĩ lại bỏ sót nó, trong ảnh là hình ảnh cô đang được eunsang ôm vào lòng, nụ cười trên môi anh thật hiền hòa còn cô thì bị anh ôm chặt nên hơi cáu nhưng vẫn cười rất vô tư.
quá khứ qua đi nhưng tình yêu vẫn xót lại, biết bao nhiêu lần muốn quên đi nhưng hằng đêm luôn mơ thấy, mệt mỏi thật nhưng cũng cố hết sức mà quên, tạm biệt tất cả.
đang muốn bỏ nó vào lại chỗ cũ thì heeseung bước vào cửa từ khi nào, cô nhìn gã sửng sốt, chưa kịp nói gì thì khung ảnh đã bị gã giựt lấy, gã cười lạnh.
"thì ra thứ quan trọng mà cô nói là đây sao?"
không đợi cô trả lời, khung ảnh đã bị gã quăng ra cửa sổ, tiếp theo là nghe tiếng xoảng.
jina bật dậy muốn chạy lại xem nhưng tay bị gã giữ lại.
"không nghĩ hạng đàn bà như cô vẫn ti tiện như thế. sao? vẫn muốn quay lại với eunsang à?"
"lee tiên sinh đã hiểu lầm, tôi chỉ muốn vứt nó đi thôi nhưng chưa kịp làm gì thì lee tiên sinh đã bước vào rồi." cô không muốn bị gã sỉ nhục thêm nên phải nói dối.
"còn không?" câu nói không đầu không đuôi làm cô đần ra.
heeseung nhíu mày. "những gì liên quan đến hai người, đem hết ra đây?"
"đó là thứ duy nhất." sợ gã không tin, cô bồi thêm.
"nếu lee tiên sinh không tin, có thể lục xét."
nhìn quanh phòng gã lại nhìn cô lạnh giọng. "nên nhớ thận phận của mình là gì."
sau đó xoay người bỏ ra cửa.
jina mệt mỏi ngồi xuống giường nhưng chợt nhớ một chuyện, cô chạy đến chỗ gã lên tiếng.
"lee tiên sinh, tôi muốn xin ngài một chuyện."
gã xoay người nhìn cô nói tiếp. " tôi muốn giữ lại nhà trọ này."
gã cười lạnh. "không lẽ ngoài tôi ra cô vẫn muốn ở nơi này hầu hạ kẻ khác."
hai tay siết chặt, cố không cho mình hét lớn, cô nói chậm rãi.
"tháng sau ba mẹ tôi từ hy lạp trở về, họ có thể sẽ đến đây tìm tôi."
ý tứ của cô quá rõ, cô không muốn cha mẹ biết cuộc sống của mình hiện giờ hèn hạ đến mức nào nên muốn giữ lại nhà trọ, để khi họ về vẫn thấy cô ở đây.
heeseung nhìn cô với vẻ phức tạp, môi nhếch lên. "tuỳ cô nhưng nên nhớ... tôi không thích món đồ chơi của mình không an phận."
jina hơi kinh ngạc bởi gã đã chấp nhận nhưng không suy nghĩ nhiều, bây giờ quan trọng là không cho cha mẹ biết là được rồi.
được một lúc gã lại nhìn cô chằm chằm, lên tiếng.
"từ nay không được cắt tóc nữa."
gã vừa quay đi thì cô lại hỏi.
"tóc là của tôi, tôi muốn làm gì là quyền của tôi."
muốn quản cô ư, không dễ vậy đâu.
"là món đồ chơi thì phải nghe lời chủ nhân, cả người cô đều là của tôi, nếu vẫn bướng bỉnh như thế, ngay lập tức cô sẽ biết hậu quả là như thế nào?" gã chậm rãi nói.
cô cười nhạt, cô biết không nên chọc giận gã nhưng không biết tại sao mỗi khi gã muốn cô làm theo lời gã thì cô lại muốn đối đầu, muốn phản kháng, có thể do trong tiềm thức cô, trong mỗi giác quan trên cơ thể luôn bài xích gã nên cứ chống đối thế thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com