67.Hẹn hò
Nụ hôn này quá đột ngột, Đức Duy chỉ có thể bị động thừa nhận. Hôn nhau vốn dễ làm người ta nhũn chân, Quang Anh lại vồ vập quá khiến cậu chẳng tài nào chống đỡ được nữa, buộc phải ngả lên sofa.
Hắn chẳng những không đứng dậy mà còn đè mạnh hơn, không cho cậu cựa quậy, kéo dài và làm sâu thêm nụ hôn này.
Đức Duy từng tiếp xúc thân mật với Quang Anh rất nhiều lần, nhưng cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác bị áp đảo rồi mút mát như vậy, lại còn với một tư thế xa lạ nữa.
Cậu thử kết thúc nụ hôn, song bấy giờ đã bị hắn ghìm chặt, chỉ có thể tiếp tục.
Lẽ ra diễn biến không nên như vậy mới phải, sao tiến độ nhanh thế?
Theo đúng thì sau khi cậu bày tỏ tình cảm, Quang Anh sẽ trả lời là đồng ý hoặc từ chối, rồi hai người họ tâm sự với nhau rằng mình thích đối phương từ khi nào mà nhỉ?
Cuối cùng đôi môi đã được buông tha, nhưng Quang Anh vẫn ôm rịt lấy cậu không chịu rời đi. Hắn cắn lên bờ môi dưới mềm mại rồi mới dời đi với vẻ quyến luyến, liếm dần xuống chiếc cằm trắng trẻo, phần cổ thon thả, yết hầu hơi nhô.
Yết hầu bị cắn yêu một cái khiến Đức Duy run lên vì bị kích thích, muốn đẩy hắn ra nhưng người bên trên vẫn chẳng mảy may động đậy, chỉ đành đổi cách khác, cậu trở tay ôm chặt Quang Anh, không để cậu ấy quấy rối mình nữa.
“Cậu như vậy là đồng ý sao?” Đức Duy hỏi: “Ngoài bạn trai ra, tôi không cho ai khác hôn nữa đâu.”
Đức Duy không nói còn đỡ, vừa lên tiếng, Quang Anh đã có cảm giác cậu đang quyến rũ mình.
Hắn lần nữa chạm môi mình lên môi cậu, lần này không hề dồn dập, Đức Duy cũng chẳng từ chối, chỉ nằm im để Quang Anh thân mật với mình.
Quả nhiên chỉ mỗi hắn được hôn cậu thôi.
Quang Anh nheo mắt đầy thỏa mãn, lúc này lồng ngực hắn căng tràn và sục sôi thứ cảm xúc rất khó tả.
Cậu là vầng trăng sáng mà hắn hằng khát khao và trân trọng, chẳng tài nào với tới được, chỉ biết lẳng lặng đứng cạnh ngắm nhìn.
Hắn vừa canh me vừa rình rập cậu, sợ rằng ai đó sẽ phát hiện báu vật của mình rồi đến tranh giành với mình, nhưng nào ngờ, nay đây vầng trăng ấy lại tự tiến về phía hắn.
Trái tim luôn lơ lửng giữa trời bỗng được đáp xuống thật nhẹ nhàng. Thế giới xung quanh và chuyện đang xảy ra trước mắt như một quả bóng hơi căng phồng vậy, chỉ cần đâm nhẹ sẽ nổ tung và phá bĩnh giấc mơ đẹp đẽ.
Quang Anh hôn lên từng milimet trên đôi môi ấy rồi ngẩng đầu xin phép: “Được hôn chỗ khác không?”
Hàng mi dài nhẹ run, Đức Duy nhìn hắn, giọng thật khẽ: “Muốn hôn chỗ nào?”
Quang Anh không đáp, dùng hành động thay thế lời nói.
Cậu nằm ngửa nhìn trần nhà trắng, cảm nhận đôi môi nóng bỏng đang dịch chuyển dần xuống cổ. Quang Anh cắn lên hõm vai cậu, mút đến tận khi để lại dấu hôn mới tiếp tục dời xuống.
Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Đức Duy túm vai kéo lên. Nhìn lại cậu, bấy giờ từ mặt xuống cổ đã được phủ một màu đỏ nhạt, cậu lí nhí: “Em thấy không ổn lắm.”
Ánh mắt Quang Anh chợt trở nên sắc bén, nghĩ bụng quả nhiên Đức Duy hối hận rồi, nhưng vô ích thôi, chỉ cần Đức Duy thốt ra câu ấy thì thân phận này sẽ đeo bám cậu suốt đời.
Cậu nâng cằm hắn, giải thích một cách lúng túng nhưng đầy chân thành: “Em cảm thấy vừa đến với nhau chưa đầy năm phút đã bắt đầu thân mật thì... hơi khó chấp nhận, tiềm thức em vẫn đang ở mối quan hệ bạn bè. Mai chúng ta hẹn hò làm quen thêm với thân phận người yêu nhé, anh thấy sao?”
Quang Anh sửng sốt trong phút chốc, bộ mặt bí xị biến mất tăm, chỉ còn lại vẻ mừng rỡ, nhưng dù vậy hắn vẫn giả vờ cười hời hợt: “Chuyện này mà cũng cần làm quen à, thôi được, mai anh đi với em một chuyến vậy.”
Cậu nhìn mặt hắn, trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Anh không thích thì thôi đừng miễn cưỡng bản thân, không hẹn hò cũng chẳng sao, em không muốn ra đường cho lắm...”
“Ai nói anh không thích.” Quang Anh ngắt lời Đức Duy ngay tắp lự, còn buông lời chỉ trích cậu: “Ngày đầu tiên chúng ta bên nhau mà em đã không chịu ra ngoài với anh à? Có phải mấy năm nữa sẽ không chịu thừa nhận với người khác anh là bạn trai em không?”
Đôi khi Quang Anh thật sự rất khó đoán, miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo.
“Mai anh sẽ gọi em dậy.” Hắn bẹo má cậu: “Tối nay nghỉ ngơi đàng hoàng, anh cho em buổi tối cuối cùng để làm quen.”
Đêm đầu tiên trở thành bạn trai của nhau dường như chẳng khác gì ngày thường.
Lo nghĩ cho tính cách hướng nội của Đức Duy, không muốn khiến cậu khó chấp nhận rồi bỏ chạy, hắn cố kiềm chế bản thân không làm ra hành vi quá đáng nào. Họ nằm song song trên chiếc giường lớn, ở giữa trống không.
Quang Anh và Đức Duy vẫn đắp chăn riêng, đèn đã tắt, bóng tối bao trùm căn phòng. Hắn nhìn mảng không gian tối tăm, đầu óc cứ suy nghĩ miên man.
Sao hắn và Đức Duy lại phải đắp chăn riêng chứ, họ phải nằm cùng một cái chăn mới đúng, như vậy mới thật sự chạm được vào nhau mà không có vật cản.
Cậu sẽ vùi hẳn trong lòng hắn, cánh tay hắn sẽ choàng qua eo cậu, hắn có thể hôn cậu, cảm nhận hơi thở của cậu bất cứ lúc nào. Pheromone của hắn cũng sẽ bao trọn cơ thể cậu.
Ngủ gần nhau như vậy, lâu dần, pheromone của hắn sẽ thấm qua da Đức Duy, khiến Đức Duy cũng mang mùi của hắn nhỉ?
Đang thỏa sức tưởng tượng dáng vẻ toàn thân Đức Duy vương đầy mùi pheromone của mình, Quang Anh chợt nghe thấy tiếng động vang lên bên cạnh, thì ra là Đức Duy lăn đến gần hắn, chống tay nhổm nửa người lên.
“Hình như còn quên một thứ.” Giọng Đức Duy chứa ý cười.
“Thứ gì.” Quang Anh cũng ngồi dậy: “Em ngủ tiếp đi, anh lấy giúp em.”
“Không cần đâu, thứ em muốn đang ở đây mà.”
Vừa cười, cậu vừa tiến đến gần hắn. Một nụ hôn như hoa tuyết rơi nhẹ lên má, Quang Anh sượng người, nhìn cậu chàng vừa chủ động hôn mình.
Dưới màn đêm, hắn còn chẳng thấy rõ được mặt mũi cậu, nhưng tình yêu trong tim lại ngày càng nồng cháy và mãnh liệt, gần như muốn thiêu trụi cả người hắn.
“Quên nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Vừa hôn xong, cậu lại cọ mặt mình lên mặt hắn. Cuối cùng cậu đã không cần dè dặt thăm dò trong thầm lặng nữa, cứ đường đường chính chính thôi. Xong xuôi, cậu hài lòng nằm xuống.
“Ngủ ngon.”
Đức Duy ngủ rất yên ổn, nhưng mới nằm chưa được hai phút, một cánh tay mạnh mẽ đã đặt lên eo cậu, kéo cả cậu lẫn chăn ra sau. Và rồi cậu va trúng bức tường thịt vững chãi, bức tường nọ ôm trọn cậu vào lòng, còn dụi đến dụi đi.
“Ngủ ngon.” Giọng Quang Anh trầm khàn: “Mơ đẹp nhé.”
Buổi hẹn hò ngày hôm sau được bắt đầu từ sớm. Nói chính xác hơn là bắt đầu từ lúc chưa dậy nữa kìa.
Đức Duy bị ôm suốt đêm, cậu vừa mở mắt đã thấy Quang Anh đang cúi đầu hít lấy hít để trên cổ cậu, dáng vẻ đến là thích chí.
“Trên người em có mùi pheromone của anh, Đức Duy.” Trông Quang Anh vô cùng thỏa mãn.
Cậu cũng vui lắm, cậu làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị cùng Quang Anh ra ngoài chơi. Đức Duy không biết rằng mùi pheromone ở cậu đã vơi đi rất nhiều sau khi thay đồ, rồi lại mất thêm một ít trong lúc đánh răng rửa mặt.
Chưa bước ra cửa, pheromone đã nhạt lắm rồi.
Quang Anh im lặng, chỉ xoa đầu Đức Duy, bình tĩnh cùng cậu ra ngoài. Họ từng đi chơi chung rất nhiều, cậu chẳng nhớ cụ thể nữa, nhưng với quan hệ người yêu thì đây mới là lần đầu thôi, bấy giờ tự dưng không biết phải đi đâu.
“Hôm qua anh có tra rồi, cứ theo anh là được, không sao.” Quang Anh vô cùng tự tin.
Thế là Đức Duy đi theo hắn, nơi hắn chọn rất bình thường, nhưng mỗi một điểm đến đều giống nhau ở chỗ: nhiều cặp đôi.
Đầu tiên, Đức Duy và Quang Anh dạo công viên.
Vừa ra ngoài, cậu đã vô thức đứng cách hắn một đoạn ngắn, đây là thói quen giữ khoảng cách với Quang Anh, đủ thân nhưng không khiến người khác hiểu lầm, chỉ nghĩ họ là bạn bè của nhau thôi.
Bấy giờ thân phận quay ngoắt trăm tám mươi độ trong một đêm, Đức Duy vẫn ý thức được họ đang là người yêu nên luôn thân thiết với Quang Anh, nhưng ở một số chi tiết nhỏ, cậu vẫn chưa quen.
Hắn vẫn im lặng dạo công viên với cậu. Giờ này có khá nhiều đôi bạn đời lớn tuổi ra tập thể dục. Ông bà cụ vai kề vai, vừa đi bộ vừa trò chuyện.
Nếu một người thấy mệt, họ sẽ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, người này tựa đầu lên vai người kia, ai không mệt lắm sẽ bóp chân đấm vai cho nửa kia của mình. Họ nương tựa lẫn nhau, thân mật với nhau như thể chẳng hề để tâm đến những đổi thay của thế giới bên ngoài, người xung quanh nhìn vào biết ngay quan hệ của họ.
Đức Duy trầm ngâm một lúc thì quyết định noi theo, cậu bảo với Quang Anh: “Em đi mệt rồi, chúng ta ngồi nghỉ nhé?”
Quang Anh vẫn điềm nhiên, nhưng không đồng ý: “Vốn đã ít ghế lại có nhiều ông bà cụ như vậy, không nên giành với họ.”
Bấy giờ cậu mới nhận ra, cảm thấy hắn nói rất phải: “Thật ra em cũng không mệt lắm, chúng ta đi tiếp vậy.”
“Em mệt rồi.” Quang Anh vẫn chưa thôi.
Đức Duy chưa hiểu ý hắn lắm, cậu ngờ vực: “Vậy anh muốn...”
Quang Anh nắm tay cậu, sau đó lại buông ra, đi một bước lên trước rồi ngồi xổm xuống, quay lưng về phía cậu.
“Lên đi.” Quang Anh nói ngắn gọn.
Đức Duy mím môi nhìn quanh. Người trong công viên khá đông, bấy giờ Quang Anh đưa lưng như vậy chắc chắn sẽ bị để ý. Làm thế trông thân mật hơn việc tựa vào nhau trên ghế nhiều.
Cậu không bệnh, chẳng bị thương, cũng chưa mệt đến mất sức đi đứng, vậy mà cũng bảo hắn cõng cậu được sao?
Quang Anh biết Đức Duy đang do dự điều gì, tính cách cậu vốn đã tự lập, dù sau này biết làm nũng, nhưng thường thì cậu sẽ không làm phiền người khác như vậy.
“Em là bạn trai của anh.” Vẫn giọng điệu hời hợt, Quang Anh hỏi: “Em đang do dự điều gì? Xem anh là người bạn bình thường, không dám làm phiền anh?”
Nhìn bóng lưng hắn, Đức Duy không chần chừ nữa, cậu lập tức nhoài người lên.
Quang Anh rất mạnh, dù đang cõng cậu nhưng bước đi vẫn nhẹ tênh. Đức Duy nhìn ót của hắn hồi lâu, sau đó vùi mặt lên vai hắn, lần nữa xác nhận rõ một chuyện.
Quang Anh... đã trở thành bạn trai của cậu thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com