chương 21
"Anh nhanh lên một chút!"
Đức Duy vừa đốt pháo vừa thúc giục Nguyễn Quang Anh.
Anh nhướng mắt nhìn cậu, khóe mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: "Trò này cũng có thể khiến em căng thẳng?"
Đức Duy lập tức ngậm miệng.
Cả đống pháo hoa được châm ngòi. Đám con trai kêu lên một tiếng, co giò chạy mất. Minh Duyên cũng vừa cười vừa chạy ra xa. Nguyễn Quang Anh cũng làm xong, Đức Duy kéo tay anh, anh mới thong thả đứng dậy. Thấy các sợi dây vẫn tóe lửa, Đức Duy mặc kệ Nguyễn Quang Anh, tự mình bỏ chạy.
Chạy vài bước, Đức Duy liền nghe thấy tiếng "bụp bụp bụp" cực lớn, sau đó là quả pháo bay vút lên bầu trời. Cậu quay đầu, pháo hoa như vô vàn ngôi sao đang rơi xuống, như đóa hoa lửa nở rộ, xán lạn đẹp đẽ vô cùng. Tất cả mọi người đều tránh ra xa, chỉ duy nhất thân hình cao lớn của Nguyễn Quang Anh vẫn ở đó, sanh sải bước dài từ trong ánh sáng nhiều màu sắc đi ra ngoài.
"Đẹp trai quá!" Bên cạnh có cô gái cảm thán.
Nguyễn Quang Anh không để ý đến một ai, anh ném cái bật lửa cho Đức Duy: "Tôi xong rồi."
Đức Duy dồn toàn bộ sự chú ý vào pháo hoa rực sáng trên bầu trời, cậu tùy tiện đáp:
"Được, anh vất vả nhiều. Cám ơn anh."
Một lúc sau, pháo hoa gần cháy hết, Đức Duy đột nhiên nhớ đến Nguyễn Quang Anh, quay đầu ngó nghiêng tìm anh. Nguyễn Quang Anh ở cách cậu không xa, anh ngồi xổm xuống trước mặt bé gái. Đức Duy tiến lại gần, nghe thấy anh nói với bé gái:
"Cháu bé, cháu cho rằng tôi sợ hỗn hợp lưu huỳnh, bột than củi và ni-trát kali đó hay sao? Trên thực tế, tôi đã từng tập dỡ trái bom có lượng thuốc nổ gấp một trăm lần thứ này..."
Đức Duy lập tức kéo Nguyễn Quang Anh đứng dậy, đồng thời nói với phụ huynh bé gái:
"Xin lỗi, mọi người đừng bận tâm đến anh ấy..."
Chưa đầy nữa tiếng đồng hồ, anh em Đức Duy đã đốt hết hai thùng pháo hoa, đám đông ở bờ sông cũng dần giải tán. Lúc này, mẹ Đức Duy gọi điện thoại, dặn hai anh em ban đêm đừng ở bên ngoài quá lâu.
Đức Duy cúp điện thoại, quay sang nói với Nguyễn Quang Anh:
"Chúng tôi về trước đây, hôm nay rất cám ơn pháo hoa của anh."
Minh Duyên cũng nói: "Cám ơn anh."
Nguyễn Quang Anh: "Khỏi cần cám ơn, tạm biệt." Dứt lời, anh liền quay người đi về nhà.
Nhìn thân hình cao lớn của anh nhanh chóng biến mất trong đêm tối, Minh Duyên cảm thán:
"Anh, anh ấy một thân một mình đón giao thừa, đáng thương thật đấy."
Đức Duy dõi mắt về phương hướng có Nguyễn Quang Anh , mỉm cười đáp:
"Tin anh đi, chắc anh ấy không cảm thấy bản thân đáng thương. Ngược lại, anh ấy cho rằng buổi tối hôm nay quá ồn ào và vô vị ấy chứ."
Mấy ngày tết trôi qua rất nhanh. Trong khoảng thời gian này, Đức Duy đi chúc Tết người thân và bạn bè, tụ họp với bạn học cũ. Cậu không gặp Nguyễn Quang Anh một lần.
Hôm nay là rằm tháng giêng, cũng chỉ vài ngày nữa Đức Duy sẽ phải quay về trường học.
Buổi chiều, nhà Đức Duy xuất hiện một vị khách bất ngờ, đó là Lão Tiếu và cậu con trai may mắn sống sót của ông ta.
Bọn họ đến để cám ơn Đức Duy.
Lão Tiếu mang theo một túi quà đặc sản quê nhà rất lớn, Đức Duy không nhận nhưng họ cứ khăng khăng để lại. Mẹ Đức Duy nhiệt tình mời hai bố con Lão Tiếu ăn tối và xem chương trình văn nghệ tết nguyên tiêu.
Mẹ Đức Duy bận rộn trong bếp, Minh Duyên dẫn con trai Lão Tiếu về phòng chơi game. Bố dượng Đức Duy là chú Tạ, Lão Tiếu và Đức Duy ở phòng khách uống trà trò chuyện. Nhắc đến tai họa xảy ra trước đó, Lão Tiếu vẫn chưa hết sợ hãi:
"May nhờ có giáo sư Nguyễn. Tôi có nghe mọi người nói, giáo sư Nguyễn đọc vanh cách tên súc sinh đáng chết như thầy bói."
Nói đến đây , Lão Tiếu kể chuyện đi thăm Nguyễn Quang Anh mấy ngày trước. Hóa ra ông cũng xách túi đặc sản tương tự mang đến ngôi biệt thự để tặng Nguyễn Quang Anh. Kết quả anh không mở cửa cho bố con ông, chỉ nói vọng ra ngoài:
"Cám ơn, nhưng tôi không cần, tạm biệt."
Khi ông kiên trì gõ cửa, anh buông một câu:
"Xin đừng làm phiền."
Lão Tiếu thở dài: "Thật ra chúng tôi chỉ muốn cám ơn cậu ấy. Cậu ây cứu con trai tôi, ân tình lớn như vậy, tôi không biết làm thế nào để báo đáp."
Chú Tạ kính Lão Tiếu một chén: "Anh cũng đừng để trong lòng. Phàm là chuyên gia cao thủ đều có tính cách kỳ quặc. Anh biểu đạt tâm ý là được rồi."
Đức Duy gật đầu tan thành.
Lúc mày mẹ Đức Duy thò đầu ra khỏi nhà bếp:
"Đức Duy, con nói giáo sư Nguyễn một mình sống ở trên núi đúng không? Hay là mời cậu ấy đến nhà mình cùng ăn cơm và đón tết nguyên tiêu."
Nghe bà nói vậy, Lão tiếu nhìn Đức Duy bằng ánh mắt mong chờ. Đức Duy đành lên tiếng:
"Con sẽ thử xem sao. Mẹ làm thêm món cá nữa đi ạ."
Đức Duy gọi điện thoại, người bắt máy lại là Đăng Dương. Không biết anh đến thành phố Đồng từ bao giờ.
"Cậu ấy nhốt mình trong phòng, không rõ đang làm trò gì, máy di động cũng không cầm theo...Đi nhà em ăn cơm? Đức Duy, em đúng là rất tuyệt. Được, lát nữa bọn tôi sẽ đến. Em yên tâm đi, kiểu gì tôi cũng lôi cậu ấy ra ngoài."
Tầm chạng vạng tối, Đăng Dương và Nguyễn Quang Anh xuất hiện ở cửa nhà Đức Duy. Đăng Dương cầm chai rượu vang và mấy hộp bánh. Nguyễn Quang Anh đi sau Đăng Dương, anh vẫn diện comple giày da chỉnh tề như thường lệ, gương mặt thanh tú toát ra vẻ lãnh đạm. Anh liếc Đức Duy qua đám đông rồi sải bước dài đi vào nhà.
Gặp giáo sư Nguyễn trong truyền thuyết, chú Tạ và mẹ Đức Duy hơi kinh ngạc. Có lẽ bọn họ không ngờ anh còn trẻ như vậy.
Mọi người ngồi vào bàn ăn. Đăng Dương khéo léo trong giao tiếp, chào hỏi thân thiết:
"Cô chú, Lão Tiếu, tiểu Tiếu." Mọi người đều cười vui vẻ. Trong khi đó, Nguyễn Quang Anh tỏ vẻ rất bình thản, anh chỉ gật đầu:
"Xin chào!" rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Là chủ nhà, chú Tạ mở miệng trước tiên. Thật ra chú cũng chỉ muốn khách sáo hàn huyên vài câu để không khí thoải mái hơn. Chú nói với Nguyễn Quang Anh:
"Nghe nói bên Mỹ xét duyệt giáo sư rất khó. Tiểu Anh còn trẻ như vậy đã là phó giáo sư, thật không đơn giản chút nào."
Nguyễn Quang Anh ngẩng đầu, thản nhiên trả lời:
"Thật ra với thành quả của tôi trong công việc, hoàn toàn có thể được phong làm giáo sư trở lên. Chỉ vì tuổi tác không đủ nên bọn họ từ chối."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com