Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 31

Giám đốc Lâm mời Nguyễn Quang Anh ngồi vào vị trí chủ tọa ở đầu bàn tròn. Sau đó là tiết mục giới thiệu ngắn gọn với tổng giám sát.

Mọi người lần lượt tự mình giới thiệu về bản thân, Nguyễn Quang Anh vẫn giữ vẻ mặt vô cùng thờ ơ, do đó bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên nặng nề và nghiêm túc. Đức Duy là người giới thiệu cuối cùng. Lúc phát biểu, cậu danh chính ngôn thuận đối mắt anh, phát hiện trong đáy mắt lạnh lùng của anh ẩn hiện ý cuời "kiểu Nguyễn Quang Anh" mà cậu quen thuộc. Giới thiệu xong xuôi, Đức Duy lặng lẽ ngồi xuống.Giám đốc Lâm lên tiếng:

"Theo ý của chủ tịch, Nguyễn tổng đến phòng của chúng ta với nhiệm vụ chủ yếu là kiểm soát phương hướng và sách lược kinh doanh. Nguyễn tổng sẽ không can thiệp vào công việc thường ngày của mọi người. Từ nay về sau, mọi người vẫn trực tiếp báo cáo công việc cho tôi, tôi sẽ báo lại với Nguyễn tổng."

Mọi người gật đầu. Đức Duy càng nghi hoặc. Nguyễn Quang Anh kiểm soát phương hướng của phòng? Nhưng đây có phải cục cảnh sát đâu?Giám đốc Lâm quay sang Nguyễn Quang Anh:

"Nguyễn tổng hãy phát biểu vài câu với mọi người."

"Được."

Nguyễn Quang Anh gật đầu, nhưng anh không mở miệng ngay mà từ tốn đảo mắt một vòng, ánh mắt rất lạnh lẽo. Mọi người đều im lặng, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất.Khóe mắt Nguyễn Quang Anh đột nhiên xuất hiện ý cười, anh cất giọng trầm thấp:

"Chúng ta hãy nói rõ vấn đề trước. Tôi chỉ đến đây nhậm chức trong thời gian ngắn nên các anh chị không cần lấy lòng tôi. Tôi cũng không có tinh lực ứng phó các anh chị. Tôi làm việc theo thói quen riêng, các anh chị phải đáp ứng yêu cầu của tôi, nhưng không thể đặt ra yêu cầu với tôi. Mọi người chung sống hòa bình. Lúc rời khỏi nơi này, tôi sẽ đánh giá mỗi người đều loại A."

Phòng hội nghị càng yên tĩnh hơn. Đức Duy mù mờ, rốt cuộc Nguyễn Quang Anh đến đây làm gì?Những người có mặt ở nơi này đều là tinh anh trong giới bán hàng. Bọn họ không ngờ gặp phải phương thức xã giao nguyên thủy và thô lỗ như vậy ở chốn công sở. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, ai nấy đồng loạt vỗ tay độp độp.Giám đốc Lâm dường như cũng bất ngờ, nhưng chị ta nhanh chóng xoa dịu, cất giọng trầm ổn:

"Nguyễn tổng, vẫn chưa tuyển được thư ký cho cậu. Đức Duy là trợ lý bộ phận mới được điều đến. Thời gian này, cậu ấy tạm thời làm thư ký cho cậu trước." Nguyễn Quang Anh trả lời lãnh đạm:

"Tùy ý mọi người."Giám đốc Lâm quay sang Đức Duy:

"Sau này Nguyễn tổng là lãnh đạo trực tiếp của cậu. Cậu tạm thời không cần phụ trách những công việc khác."

"Vâng ạ." Đức Duy đã khôi phục nụ cười hoàn hảo. Cậu gật đầu với giám đốc Lâm, lại đối mắt Nguyễn Quang Anh. Liệu anh có nhìn thấy sát khí trong mắt cậu?Cuộc họp kết thúc, mọi người quay về nơi làm việc. Văn phòng của tổng giám sát nằm ở một bên khu văn phòng làm việc. Đức Duy vừa ngồi xuống, liền thấy Nguyễn Quang Anh đi xuyên qua khu vực của nhân viên, tiến lại gần cậu.

Mọi người nhìn anh bằng ánh mắt như có như không, Đức Duy ngồi yên bất động. Nguyễn Quang Anh đi đến bên Đức Duy, gõ tay xuống mặt bàn:

"Em vào đây."

Sau đó, anh đi vào phòng làm việc rộng lớn của mình. Đức Duy cầm laptop và bút, đi theo Nguyễn Quang Anh vào phòng, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc và thận trọng. Do dự vài giây, cậu giơ tay đóng cửa phòng. Sau khi Đức Duy đi vào, đám người ở bên ngoài đang dõi mắt về bên này vẫn yên lặng như cũ, nhưng bầu không khí thoải mái hẳn.Bùi Trạch xoay ghế sang bên cạnh Thẩm Đan Vi ở gần anh ta nhất. Anh ta liếc văn phòng tổng giám sát, nói nhỏ:

"Đây là công tử của gia tộc nào, hình như đến công ty chúng ta để rèn luyện hay sao ấy. Anh ta kiêu căng quá, chỉ khổ Đức Duy."Thẩm Đan Vi cười cười:

"Vậy sao? Tôi lại cảm thấy anh ta quá chất, rất đàn ông."Bùi Trạch phì cười thành tiếng. Anh ta ngẩng đầu, liền bắt gặp Lão Tiền đang ngồi ở phía xa xa đang nhìn anh ta bằng ánh mắt tĩnh lặng. Hai người đối mắt một lúc, Bùi Trạch quay đi chỗ khác, miệng huýt sáo, lại đẩy chiếc ghế về bàn làm việc của mình. Những người khác bắt đầu công việc bận rộn, bên ngoài cũng trở nên yên tĩnh.

Đức Duy đi vào phòng làm việc, thấy Nguyễn Quang Anh ngồi đằng sau bàn ông chủ màu đen sang trọng. Anh dán mắt vào màn hình vi tính, tay gõ bàn phím. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cảnh tượng trước mặt càng trở nên thu hút.

Đức Duy đi đến bên bàn làm việc, bỏ đồ trong tay xuống mặt bàn, nhìn Nguyễn Quang Anh chằm chằm:

"Anh giải thích đi."

Đằng sau màn hình vi tính truyền đến giọng nói vui vẻ của Nguyễn Quang Anh:

"Em vẫn không thể thoát khỏi số kiếp làm trợ lý..."Đức Duy:

"Nguyễn...Quang...Anh!"Cậu vừa dứt lời liền nghe thấy có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

"Vào đi!"

Nguyễn Quang Anh liếc Đức Duy rồi đưa mắt về phía cửa ra vào. Đức Duy cũng quay đầu, trên mặt cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ như có phép thuật.Người xuất hiện ở ngoài cửa là Mạch Thần. Anh ta chỉ huy hai người bảo vệ chuyển bàn ghế làm việc của Đức Duy vào phòng. Bọn họ đặt bàn làm việc ở khoảng trống gần cửa. Mạch Thần mỉm cười hỏi:

"Nguyễn tổng, để đây có được không?"

Nguyễn Quang Anh tựa vào thành ghế, gối hai tay ra sau gáy, trả lời bằng giọng điệu hết sức tự nhiên:

"Tùy, hãy để ở nơi tôi có thể nhìn thấy."

Đức Duy chỉ liếc anh một cái, không lên tiếng.Bọn họ nhanh chóng rút ra ngoài, khép chặt cửa ra vào.Bốn mắt nhìn nhau. Đức Duy hỏi:

"Anh đừng nói với tôi là ở công ty này xảy ra vụ án. Vì vậy anh phải đóng giả làm tổng giám sát, nằm vùng ở đây, còn cố ý thuyên chuyển tôi tới nơi này?"

Nguyễn Quang Anh mỉm cười. Anh gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn:

"Rất vui khi thấy đại não của em đã bắt đầu hoạt động, tuy tốc độ có hơi chậm một chút."

Đức Duy lặng thinh. Cậu dường như vẫn không thể tin nổi."Nguyễn Quang Anh, sao anh có thể làm vậy?" Đức Duy nhìn anh chăm chú:

"Công việc điều tra là điều tra. Anh sẽ chẳng bao giờ điều tra hết vụ án. Thật ra tôi cũng tình nguyện hết sức giúp đỡ anh. Nhưng sao anh có thể tự động can thiệp vào công việc của tôi mà chẳng nói một tiếng nào."

Nguyễn Quang Anh thu lại ý cười, anh trầm mặc nhìn cậu bằng ánh mắt lãnh đạm. Đức Duy tiếp tục mở miệng:

"Anh có biết tôi bỏ biết bao sức lực vào công việc này không? Đây là nghề nghiệp tôi muốn làm suốt cuộc đời. Lúc điều tra vụ án, anh không muốn bị người khác quấy rầy, tôi cũng hy vọng được yên ổn làm việc, không vô duyên vô cớ bị làm phiền. Bây giờ tôi biến thành cái gì? Điều tra viên ở chốn công sở? Nhân viên hai mang? Đợi đến khi anh giải quyết xong vụ án rời đi, các đồng nghiệp sẽ nhìn tôi bằng con mắt nào? Chắc bọn họ sẽ bàn tán: Kẻ gián điệp của bộ công an đấy, nên cẩn thận khi nói chuyện với anh ta, đi phá án ở chỗ khác, anh lại giở trò, khiến tôi nhảy qua bên đó?"

Nói xong những lời này, Đức Duy cắn môi, hai má dần đỏ ửng. Mấy tháng qua, cậu vì công việc này, dậy sớm thức khuya. Trên thực tế, cậu vừa mới tạo dựng được chỗ đứng ở bộ phận cũ.Đúng lúc này, Nguyễn Quang Anh làm đảo lộn tất cả.Giống như lời cậu nói, cam tâm tình nguyện giúp anh là một chuyện, nhưng can thiệp thậm chí hoàn toàn khống chế công việc của cậu lại là chuyện khác.

Đức Duy quay người đi ra ngoài cửa. Đến cửa phòng, cậu mới chợt nhớ ra bàn làm việc của cậu vừa được chuyển vào đây. Cậu không thể tự mình bê bàn ra ngoài, cũng không thể dọn đồ trước mặt các đồng nghiệp. Đức Duy đành lạnh mặt ngồi xuống, quay đi chỗ khác không nhìn Nguyễn Quang Anh. Nguyễn Quang Anh cũng trầm mặc, trong phòng vô cùng tĩnh lặng. Con người Đức Duy vốn không hay tức giận. Một lúc sau, cậu dần khôi phục tâm trạng, nhưng vẫn không muốn để ý đến Nguyễn Quang Anh. Cậu cảm thấy hơi chán nản, bây giờ cậu phải làm thế nào? Cậu không nỡ từ chức.

Nhưng rõ ràng chủ tịch và giám đốc Lâm đều biết rõ sự thật, cậu chỉ còn cách giúp anh phá án. Vậy sau này cậu sẽ ra sao? Liệu cậu có thể vẫn tiếp tục làm nhân viên bình thường, nỗ lực phấn đấu, từ từ tiến lên?Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếnh gõ cửa "cộc cộc". Nguyễn Quang Anh không có phản ứng, Đức Duy hắng giọng, mỉm cười nói:

"Mời vào!"Vừa dứt lời, Đức Duy liền cảm thấy ánh mắt sáng rực của Nguyễn Quang Anh dừng lại trên mặt cậu. Cậu tiếp tục mặc kệ anh.Bùi Trạch đẩy cửa đi vào phòng. Anh ta cầm hai tách cà phê, mỉm cười nhã nhặn:

"Đồ uống buổi chiều. Một ly mocha và một ly trà cỏ thơm, được không ạ?" Nguyễn Quang Anh đứng dậy:

"Cám ơn bao nhiêu tiền?"Bùi Trạch cười:

"Tiền nong gì chứ?" Anh ta nhìn Nguyễn Quang Anh:

"Nguyễn tổng, vậy tôi ra ngoài trước." Nguyễn Quang Anh quả nhiên không bận tâm đến Bùi Trạch như lời tuyên bố trước đó.

cbi phá án tiếp nò. Bông chạy đâu cho khỏi Bột đây=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com