Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 33

Doãn Tư Kỳ gật đầu, cười cười: "Hai người về nhà từ từ xem hồ sơ vụ án. Bây giờ chúng ta ăn cơm trước, không bàn công việc." Chị quay sang Đức Duy: "Tôi đã tự gọi món, cậu không để bụng đấy chứ?"

Đức Duy: "Không sao đâu ạ."Doãn Tư Kỳ lại nhìn Nguyễn Quang Anh:

"Cậu đương nhiên không bận tâm rồi."

Nói xong, chị kêu nhân viên phục vụ Dọn đồ ăn lên bàn. Đầu tiên là món salad rau. Doãn Tư Kỳ gọi món bít tết làm món chính cho chị và Đức Duy, còn Nguyễn Quang Anh là món cá tuyết rán thơm lừng và cá hồi chanh mật ong. Doãn Tư Kỳ chỉ tay vào rau củ, nói với Nguyễn Quang Anh:

"Cậu phải ăn hết, không thể chỉ mần mỗi món cá."Nguyễn Quang Anh từ tốn đáp:

"Lắm chuyện."

Nhưng anh vẫn gắp các món.Chứng kiến thái độ của hai chị em, Đức Duy nghĩ thầm, người chị gái này tương đối có quyền phát ngôn trước Nguyễn Quang Anh .Đức Duy ăn bít tết đã đủ no nên gần như không động đũa vào đĩa salad rau. Cậu đang ngồi yên lặng, Nguyễn Quang Anh đột nhiên thò tay đến trước mặt cậu, kéo đĩa salad của cậu về phía anh, gắp bỏ vào miệng một cách tự nhiên. Tim Đức Duy đập nhanh một nhịp. Gương mặt nghiêng lạnh nhạt của anh dường như rất thuận mắt. Tuy nhiên, việc anh ăn đồ của cậu trước mặt người ngoài khiến cậu không khỏi thẹn thùng.Vừa ngẩng đầu, Đức Duy bắt gặp Doãn Tư Kỳ đang nhìn cậu. Nhưng chị nhanh chóng đưa mắt về phía Nguyễn Quang Anh. Chị có vẻ muốn mở miệng nhưng cuối cùng im lặng.

Đức Duy thuận theo tầm nhìn, phát hiện đĩa salad của Doãn Tư Kỳ còn một nữa già, vậy mà Nguyễn Quang Anh không động đến.Được rồi, cậu hơi buồn tẻ nên mới suy nghĩ lung tung. Đức Duy cúi đầu tiếp tục uống trà. Nguyễn Quang Anh nhanh chóng ăn xong, tao nhã cầm tờ giấy ăn lau miệng. Anh nhìn Doãn Tư Kỳ bằng ánh mắt sắc lạnh. Đức Duy và Doãn Tư Kỳ tưởng anh sẽ nói chuyện nghiêm túc, ví dụ suy nghĩ và sách lược của anh về vụ án. Nào ngờ Nguyễn Quang Anh thong thả mở miệng:

"Sau khi vụ án kết thúc, xin chị hãy bảo đảm để Đức Duy tiếp tục làm công việc trợ lý tầm thường của cậu ấy. Tôi biết chị thạo nhất chuyện khống chế dư luận, che giấu sự thật. Vì vậy, chị đừng để người khác xuất hiện ý nghĩ, Đức Duy là điều tra viên chốn công sở, nam nhân viên hai mang hay kẻ gián điệp của bộ công an..."

Lúc hai người lái xe về nhà đã tám giờ tối. Bầu trời tối đen, không khí mát mẻ. Đức Duy ngồi ở ghế lái phụ. Nghĩ đến câu nói của anh ban nãy, tâm trạng của cậu cũng trở nên vui vẻ.Trong xe yên tĩnh vô cùng, Đức Duy tìm đề tài nói chuyện:

"Tình cảm giữa anh và chị gái có vẻ rất tốt."Nguyễn Quang Anh đang lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước:

"Thật ngại quá, đương sự không hề cảm nhận thấy điều đó."

Đức Duy chống cằm ngắm anh. Việc cỏn con này cũng không chịu thừa nhận? Nếu không phải vì chị gái, làm sao anh nhận lời điều tra vụ án cấp nhập môn?Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Đức Duy, Nguyễn Quang Anh nhếch mép:

"Có gì lạ đâu. Nếu hôm nay người tự tử là em, tôi cũng sẽ điều tra đến cùng."Đức Duy:

"...Tôi nên cảm ơn anh chăng?"Trên đời này có người sử dụng ví von kiểu đó để biểu đạt sự coi trọng của anh ta với người khác?Vì từng hợp tác nên hai người ít nhiều có sự ăn ý. Đức Duy đi theo Nguyễn Quang Anh về nhà anh, ngồi ở phòng khách xem tài liệu...Vương Uyển Vi là người huyện Lạc Xuyên tỉnh H, học đại học ở thành phố B, vẫn còn độc thân. Lý lịch của cô rất bình thường, điểm đáng chú ý duy nhất là bố mẹ ly dị. Mẹ Vương Uyển Vi một mình nuôi cô trưởng thành. Bà mẹ mở một quán cắt may, điều kiện kinh tế gia đình không tốt lắm.Tháng trước, trung tâm khách hàng lớn của công ty, gồm hơn mười phòng ban tổ chức cuộc họp thường niên tại một khu resort ở danh thắng du lịch nào đó. Vương Uyển Vi tự tử bằng cách tiêm ma túy quá liều. Sáng ngày hôm sau, đồng nghiệp phát hiện thi thể của cô. Cảnh sát cũng phát hiện trên thân thể có dấu vết từng sử dụng ma túy và một bản di thư. Vì vậy, cảnh sát đưa ra kết luận Vương Uyển Vi tự tử.Trong túi tài liệu có ảnh chụp hiện trường. Lúc đó, Vương Uyển Vi ở trong phòng của ngôi biệt thự, cô yên tĩnh nằm trên giường. Cảnh sát đã kiển tra đồ dùng cá nhân của cô và toàn bộ ngôi biệt thự, đồng thời lấy khẩu cung đồng nghiệp của phòng 3 khách hàng lớn ở xung quanh.

Đức Duy cầm tấm hình chụp di thư. Di thư không dài, nét chữ rất ngay ngắn rõ ràng, chỉ mấy dòng cuối viết ngoáy. Vương Uyển Vi để lại di thư mẹ cô:

"Mẹ! Khi mẹ đọc bức thư này, con đã không còn tồn tại trên cõi đời. Con rất xin lỗi không thể phụng dưỡng mẹ đến già. Con là người nhu nhược, luôn không làm mẹ hài lòng, cũng không thể mang lại cuộc sống mà mẹ mong muốn. Bây giờ con lựa chọn ra đi, xin mẹ hãy tin đây là con đường tốt nhất đối với con. Con xin mẹ đừng buồn, đời người có dài có ngắn, thật ra cái chết cũng chỉ là một khoảnh khắc, chẳng có gì khác biệt đúng không ạ?Con từng cho rằng, tương lai là rất tốt đẹp. Tuy điều kiện của con chẳng có gì đặc biệt, nhưng con tin chỉ cần con nỗ lực là có thể giành được chỗ đứng nho nhỏ trong xã hội. Con đã hoàn toàn sai lầm. Mẹ ơi, hóa ra trên đời này có những chuyện không hề tốt đẹp. Có những việc dù cố gắng đến mấy con cũng không làm nổi. Con không thông minh, không giỏi ăn nói, không biết quan sát sắc mặt người khác. Trong cái nghề tiêu thụ cạnh tranh khốc liệt này, tình hình của con rất tệ. Con giống một bại tướng thảm hại, mỗi ngày chỉ biết nở nụ cười giả tạo, trốn trong cái vỏ của mình, dần dần thu mình, cho đến khi rơi xuống động không đáy.Con thậm chú không biết kể từ lúc nào, cuộc sống của con biến thành tăm tối và bẩn thỉu như vậy...Mỗi ngày khi con thức dậy, nhìn thấy người ở trong gương, con đều tự hỏi người đó là con sao? Tại sao giống một cái xác không hồn, chìm sâu xuống bùn lầy, không thể nào thoát ra. Con không dám về nhà, con sợ gặp mẹ. Không phải sợ mẹ đánh mắng con, mà con sợ mẹ đau lòng.Mẹ, con đã làm sai nhiều điều. Sai lầm nối tiếp sai lầm, con đã không thể quay đầu. Vì vậy con sẽ không quay đầu, con quyết định kết thúc.

Mẹ, thẻ ngân hàng của con vẫn còn 70 triệu. Mật mã là năm sinh của mẹ, bố và con xếp liền nhau. Con chỉ có từng ấy tiền, con xin lỗi mẹ.

Mẹ, xin mẹ đừng buồn. Đối với con mà nói, quyết định này là một sự giải thoát. Con không thể thay đổi vận mệnh, cũng không thể chống lại số phận. Nhưng ít nhất con có thể lựa chọn kết thúc. Sinh mệnh của con chấm dứt trong tay con.Vĩnh biệt mẹ. Mẹ đừng buồn, ngày mai lại là một khởi đầu mới.Con gái bất hiếu Uyển Vi.Ngày...tháng...năm"

Đức Duy lặng lẽ đặt di thư, viền mắt cậu ươn ướt. Một lúc sau, cậu mới phát giác ánh mắt sắc bén của Nguyễn Quang Anh không rời khỏi mặt cậu. Đức Duy hắng giọng, hỏi Nguyễn Quang Anh

"Tôi xem hết hồ sơ rồi."

Nguyễn Quang Anh dựa vào thành ghế sofa, gối tay sau gáy, chân nọ vắt lên chân kia rất thoải mái. Tâm trạng anh dường như không bị ảnh hưởng."Làm trợ lý của tôi, thứ không cần nhất chính là đa sầu đa cảm. Em đã có thể hồi phục tâm trạng bình thường chưa?"

Đức Duy nhanh chóng trở lại tâm trạng bình thường.Trong vụ án "cỗ máy giết người", Đức Duy đã nhìn thấy thi thể của bao nhiêu thiếu niên vô tội. Bây giờ, cậu cảm thấy Vương Uyển Vi rất đáng thương, có lẽ cô gái đó gặp nhiều đả kích và khó khăn vất vả. Nhưng dù gian nan cỡ nào cũng phải sống tiếp, mới là chịu trách nhiệm với bản thân và người xung quanh. Đức Duy nghĩ, phá án cũng như công việc khác. Đầu tiên không thể bị ảnh hưởng bởi kết luận và giả thiết của người đi trước, ví dụ kết luận Vương Uyển Vi nhất định chết vì hành vi tự tử. Thế là cậu hỏi Nguyễn Quang Anh:

"Có phải do tính chân thực của bức di thư nên cảnh sát mới kết luận cô ấy tự sát? Điều này liệu có tồn tại vấn đề không?"Nguyễn Quang Anh:

"Tình cảm là thứ không có cách nào dùng phương pháp khoa học để cân đo đong đếm hay phán đoán. Nếu chỉ dựa vào điểm này để kết luận là tự sát, vậy thì việc ngụy trang các vụ giết người thành tự sát trở nên quá dễ dàng. Hung thủ chỉ cần tưởng tượng bản thân sắp chết, sau đó mô phỏng nét chữ của nạn nhân viết thư mùi mẫn là được."Đức Duy tán thành lời nói của Nguyễn Quang Anh, lặng lẽ chờ sự phân tích chuyên nghiệp của anh. Nguyễn Quang Anh nhìn vào đôi mắt muốn biết sự thật của cậu. Trầm mặc vài giây, anh giơ tay đỡ trán:

"Tôi ghét bài tập của người mới nhập học, vừa đơn giản vừa buồn tẻ."

"Anh mau nói đi!"Nguyễn Quang Anh nhắm mắt, cất giọng trầm ấm:

"Đây đúng là di thư do Vương Uyển Vi viết ra trước khi tự sát. Đầu tiên, cô ta không phải bị người nào đó uy hiếp nên mới viết bức thư này. Bởi vì nét chữ trôi chảy, phần lớn các chữ được viết bằng một nét liên tục. Trừ mấy dòng cuối tương đối nghệch ngoạc, bởi vì viết đến đoạn gần kết thúc, tâm trạng cô ta rất kích động. Nếu bị ép buộc, nét chữ sẽ không gãy gọn hoặc dễ viết sai.Ngoài điểm này, còn có tương đối nhiều bằng chứng, ví dụ trong di thư, cô ta dùng nhiều hình ảnh ví von trừu tượng như bại tướng, cái vỏ, động không đáy, còn lặp đi lặp lại câu từ, ví dụ "Mẹ ơi, mẹ đừng buồn". Những câu không đầu không cuối, ví dụ: "cuộc sống của con biến thành tăm tối và bẩn thỉu"...Người ngụy tạo bức thư hoặc kẻ uy hiếp sẽ không viết như vậy. Bọn họ sẽ yêu cầu cô ta viết rõ ràng, ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề, logic đâu ra đấy để tránh xuất hiện cơ sở. Còn tờ di thư này nhìn đâu cũng thấy thói quen và khuyết điểm trong cách hành văn. Do đó, đây là một bức di thư thật sự. Người nói dối sẽ tìm mọi cách để lấp liếm, còn người nói thật sẽ không bận tâm nhiều như vậy."

W bị làm sao íii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com