Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Đức Duy và Nguyễn Quang Anh nhanh chóng tới nơi. Đây là một sườn núi bằng phẳng, năm gian nhà nằm san sát trên sườn núi. Tuy vị trí tương đối hỗn độn nhưng các ngôi nhà được thiết kế như nhau, sơn màu cà phê, mái nhọn, trước cửa có bậc cầu thang đá, đằng sau có sân nhỏ, được vây quanh bởi một hàng rào cây xanh thấp đến đầu gối, tạo thành cảnh sắc trang nhã và tinh tế.Hung thủ gặp may. Khu nghỉ mát trên núi mới xây xong đầu năm nay, chưa đón khách bên ngoài, mới mấy lần tổ chức hội nghị nội bộ của công ty, nhiều trang thiết bị vẫn chưa hoàn thiện. Khu vực này tương đối hẻo lánh, chưa lắp camera giám sát, cũng không có người qua lại. Sau khi xảy ra vụ án, Doãn Tư Kỳ đã ra lệnh phong tỏa khu biệt thự. Đức Duy và Nguyễn Quang Anh đi vào ngôi nhà đầu tiên, cũng chính là nơi ở của Vương Uyển Vi. Trong nhà không có gì đặc biệt, tất nhiên cũng không có dấu vết. Từ sân sau đi ra ngoài, cách vài bước là cửa ra vào ngôi biệt thự của Châu Tần.

Đi qua ngôi nhà này tới nơi ở của Tiền Dục Văn và Bùi Trạch. Khoảng cách của hai gian nhà này càng gần hơn. Từ phòng khách trong gian nhà của Tiền Dục Văn, có thể nhìn thấy rõ cả sân sau nhà Châu Tần ở. Vì vậy ba gian phòng này nằm gần nhau. Thứ tự lần lượt là Vương Uyển Vi, Châu Tần và Tiền Dục Văn. Ngôi nhà của Mạch Thần và Lâm Vũ Huyên nằm ở hai bên. Đức Duy không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Phòng của hai cặp đáng nghi nhất lại nằm cách xa nhà Vương Uyển Vi nhất. Hơn nữa buổi tối hôm đó trời mưa to, dù có người đi lại bên ngoài chắc cũng khó bị phát hiện. Lúc Đức Duy và Nguyễn Quang Anh đi ra ngoài. Khu biệt thự xuất hiện mấy nhân viên giám định của bên cảnh sát. Đức Duy rất bất ngờ. Cậu không nghĩ Nguyễn Quang Anh lại âm thầm điều nhiều người đến nơi này. Thứ nhất, do cách một thời gian dài, khả năng tìm thấy chứng cứ hay dấu vết là rất mong manh. Thứ hai, cậu không nghĩ Nguyễn Quang Anh coi trọng phương diện khoa học, cậu tưởng anh là người thích suy đoán một cách điên cuồng.

Nhìn thấy dáng người cao lớn của anh đứng giữa sân, chỉ huy các nhân viên giám định đào chỗ này bới chỗ kia, Đức Duy mỉm cười. Ừm, anh cũng không tồi, lúc cần điên cuồng thì điên cuồng, lúc nên chắc chắn thì chắc chắn.Tuy nhiên, kết quả kiểm nghiệm sơ bộ không mấy lý tưởng. Nhân viên giám định không tìm thấy bất cứ vết máu nào trong phòng, dù là vết rất nhỏ. Nhưng dưới mệnh lệnh của Nguyễn Quang Anh, các nhân viên giám định vẫn ngang nhiên đào đất trong khu vực, chứa đầy hai thùng lớn xách đi, vài ngày sau sẽ có kết quả giám định.Trợ lý của Doãn Tư Kỳ dõi mắt quan sát đống hoang tàn, cất giọng khó xử:

"Chúng tôi có nên... lấp hết chỗ này?"

Nguyễn Quang Anh điềm nhiên trả lời:

"Chẳng cần thiết. Giám định xong, chúng tôi sẽ trả lại đất cho các anh."

Vài ngày tiếp theo, Đức Duy sống rất thoải mái. Bởi vì cần phải đợi kết quả giám định nên cậu và Nguyễn Quang Anh tiếp tục "nằm vùng". Bọn họ cả ngày chẳng có việc gì để làm. Đức Duy định mở tài liệu nghiệp vụ để học thêm kiến thức, nhưng bộ não của cậu chứa đầy thông tin vụ án, không có cách nào thích ứng với cảnh thái bình của xã hội hiện tại. Có phải Nguyễn Quang Anh cũng như vậy? Anh từ từ bước vào một thế giới khác, từ đó không thể quay đầu? Ngoài ra, hằng ngày Đức Duy còn phải ăn trưa với kẻ tình nghi. Buổi chiều cậu lại vào phòng trà tán gẫu với bọn họ. Tất nhiên, cậu cũng muốn tìm ra manh mối thông qua việc tiếp xúc với bọn họ. Nhưng đám người này đều là cáo già, làm sao có chuyện để lộ sơ hở.

Bùi Trạch thường lượn lờ xung quanh Đức Duy nhưng anh ta không chính thức tán tỉnh mà lên kế hoạch rõ ràng mới hành động. Đức Duy nghĩ thầm, mong anh ta đừng theo đuổi. Kết quả, chuyện gì đến cũng sẽ đến, tối thứ Sáu, Đức Duy đang cùng Nguyễn Quang Anh ăn gỏi cá tại một nhà hàng Nhật Bản thì cậu bất chợt nhận được điện thoại của Bùi Trạch. Bây giờ là lúc thành phố bắt đầu lên đèn, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng chỉ có Nguyễn Quang Anh và Đức Duy. Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Đức Duy lập tức nói với Nguyễn Quang Anh:

"Là Bùi Trạch."Nguyễn Quang Anh chau mày:

"Nghe đi."

Ở đầu kia điện thoại, Bùi Trạch cười, nói:

"Đức Duy, ngày kia em có thời gian không? Mọi người đến nhà tôi chơi, tự chuẩn bị đồ ăn. Lão Châu cũng dẫn con trai đến, em không được từ chối đâu đấy nhé!"

Đức Duy hơi ngẩn người:

"Ngày kia đến nhà anh? Tôi..."

Cậu chưa kịp nói dứt câu, Nguyễn Quang Anh giơ tay giữ nút gọi điện thoại.Anh mấp máy môi:

"Đi đi!"

Đức Duy đắn đo. Đến nhà Bùi Trạch trong khi những người khác cũng có mặt đúng là cơ hội tốt để tìm hiểu bọn họ. Nhưng có thể là chốn nguy hiểm cũng không biết chừng. Cậu bịt loa, thì thầm:

"Nhỡ tôi gặp nguy hiểm thì sao?"

Nguyễn Quang Anh liếc nhìn Đức Duy bằng ánh mắt ngạo mạn, giống như cậu vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.

"Làm sao tôi có thể để em gặp nguy hiểm?"

Anh nói nhỏ. Đức Duy lại cầm di động, mỉm cười, nói với người ở đầu bên kia:

"Được, tôi sẽ tới. Mấy giờ? Ở đâu?"

Nửa đêm yên tĩnh, Đức Duy ôm hơn mười bộ quần áo, ném xuống giường của Nguyễn Quang Anh.

"Tôi nên mặc bộ nào?"

Nguyễn Quang Anh khoanh tay, quan sát một lượt đống áo và quần dài. Đức Duy tưởng anh sẽ cho ý kiến, nào ngờ anh lên tiếng:

"Em định bắt bộ não của tôi tưởng tượng hình dáng của em khi mặc những bộ đồ này sao? Xin lỗi, tôi không thạo vụ đó. Em mau mặc vào cho tôi xem."

Bộ đầu tiên là áo phông màu trắng và quần dài màu trắng đục. Khi Đức Duy đi ra ngoài, Nguyễn Quang Anh ngồi trên sofa, tay trái cầm cốc cà phê, tay phải cầm quyển sách. Anh ngẩng đầu, nhìn cậu vài giây rồi kết luận:

"Không được."

Đức Duy chỉ còn cách đi thay bộ khác.Mùa hè nên toàn mặc quần áo mỏng, muốn tìm bộ đồ có thể gắn camera đầu lỗ kim và máy nghe lén sao cho không lộ liễu thật sự chẳng dễ dàng. Đức Duy thay liền bốn, năm bộ. Lần nào Nguyễn Quang Anhcũng quan sát cậu từ đầu đến chân một lượt, thỉnh thoảng còn kêu cậu quay một vòng, để xem sau lưng có chỗ nào thích hợp lắp máy nghe lén không. Đức Duy có cảm giác mình như một người mẫu, trình diễn dưới cặp mắt xét nét của boss. Điều này khiến hai má cậu dần nóng ran. Cậu âm thầm ảo não. Bởi vì đến nhà Bùi Trạch nên cậu cố tình chọn mấy bộ đồ mua từ thời sinh viên, bây giờ đã rất lỗi thời. Nếu sớm biết phải diện trước mặt Nguyễn Quang Anh... cậu đã chọn mấy bộ đẹp hơn.

nhớ tui hem các nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com