Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 46

Nguyễn Quang Anh nghiêm mặt, màn hình phía trước tối đen trong giây lát. Bóng tối bất thình lình bủa vây khiến Đức Duy giật mình. Trước mắt cậu tuy không đến nỗi giơ tay không nhìn thấy năm ngón nhưng cũng một màu tối đen.

"Bùi Trạch, mất điện à?"

Đức Duy hỏi. Xung quanh vắng lặng như tờ, không ai trả lời. Vài giây sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Trạch.Bên tai vang lên giọng Nguyễn Quang Anh:

"Anh ta dập cầu dao điện, em hãy bình tĩnh ứng phó."

Thần kinh của Đức Duy căng lên như sợi dây đàn. Cậu vẫn đứng nguyên một chỗ, thò tay vào túi xách, nắm chặt máy kích điện mini.

"Thật không may, mất điện rồi."

Giọng Bùi Trạch mang ý cười nhàn nhạt:

"Tôi không tìm thấy chìa khóa xe."

Đức Duy đờ người trong giây lát. Cậu cảm thấy không khí hít vào lồng ngực phảng phất lành lạnh.

"Vậy tôi gọi taxi về trước." Đức Duy quay người về hướng cửa ra vào, dò từng bước về bên đó.

"Khoan đã, Đức Duy, tôi có chuyện muốn nói với em."

Giọng nói Bùi Trạch càng gần hơn, phảng phất ở một nơi không xa sau lưng cậu.
Đức Duy quay người, cậu không tìm thấy anh ta trong bóng tối.

"Anh nói đi."

Bùi Trạch đột nhiên cười khẽ một tiếng. Lần này Đức Duy có thể phân biệt, âm thanh phát ra từ bên kia phòng, nhưng cậu không biết vị trí cụ thể của anh ta.

"Em to gan thật đấy." Bùi Trạch nói nhẹ nhàng:

"Em có biết người tiền nhiệm của em là Vương Uyển Vi không? Khí chất của hai người rất giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt."

Tim Đức Duy đập thình thịch.
Người ở phòng 3 luôn giữ kín như bưng về Vương Uyển Vi. Tất nhiên đây cũng là do Doãn Tư Kỳ yêu cầu bọn họ làm vậy, bởi vì nhân viên sử dụng ma túy và tự sát không phải là chuyện vẻ vang.

Vậy mà hôm nay Bùi Trạch chủ động nhắc đến.

"Sao anh đột nhiên nhắc đến chị ấy."

Đức Duy hỏi bằng một giọng trấn tĩnh:

"Trước đây chị ấy là bạn gái của anh?"

Bùi Trạch đáp rất thản nhiên:

"Không phải, tôi chỉ cảm thấy hai người giống nhau. Em đứng yên ở đó đừng động đậy, tôi sẽ qua đó ngay."

Trong bóng tối vang lên tiếng động. Bùi Trạch dường như đang kéo thứ gì đó, ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch.

"Con người bình thường em nhìn thấy, em có ấn tượng..." Giọng Bùi Trạch du dương đầy mê hoặc: "Thật ra không phải con người chân thực của tôi."

Đức Duy toát mồ hôi lạnh. Tim cậu đập nhanh hơn:

"Vậy sao? Thế nào mới là con người thật của anh?"

"Sau này em cứ từ từ phát hiện. Còn bây giờ, chúng ta bắt đầu tiết mục của đêm nay."

Giọng nói của Bùi Trạch đầy ý cười. Cuối cùng Đức Duy cũng nhìn thấy một bóng đen từ cửa phòng bên cạnh đi về phía cậu.

"Liệu anh có thể thắp nến trước." Đức Duy cất giọng khô khốc.

"Không. Thế này mới vui." Bùi Trạch mỗi lúc một tiến lại gần:

"Lẽ nào em không đoán ra, tất cả do tôi chuẩn bị từ trước. Mục đích duy nhất chính là giữ em ở lại."

Trong đêm tối mờ mờ, Bùi Trạch đột nhiên giơ tay, bộ dạng như muốn tóm lấy Đức Duy.

Đức Duy lạnh toát sống lưng, quả tim tựa hồ lỡ một nhịp. Cậu lập tức quay người chạy về phía cửa ra vào:

"Anh đừng lại gần. A a a..."

Không biết chân đụng phải thứ gì, Đức Duy mất thăng bằng, toàn thân lao về đằng trước, đầu cậu đập xuống sàn nhà đau điếng. Đức Duy đồng thời nghe thấy tiếng động rất nhẹ, dường như có thứ gì đó rơi xuống nền nhà rồi nảy lên cao. Đức Duy giơ tay sờ mó, ghim cài áo gắn máy nghe lén đã bị rơi. Máy nghe lén có phạm vi hoạt động rất nhỏ, một khi rời khỏi người cậu, Nguyễn Quang Anh nhiều khả năng không nghe thấy cậu nói. Bây giờ anh không thể nhìn thấy cũng không nghe thấy cậu nói chuyện.

"Đức Duy."

Bên tai lập tức truyền đến tiếng Nguyễn Quang Anh:

"Nếu em vẫn ổn thì hừm một tiếng đi."

Đức Duy lập tức hừm một tiếng. Nhưng Nguyễn Quang Anh quả nhiên không nghe thấy, bởi vì anh lặp lại một lần câu nói vừa rồi. Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân của Bùi Trạch và âm thanh đầy ý cười của anh ta:

"Em bị ngã phải không? Ai bảo em trốn tránh tôi. Đừng động đậy, tôi sẽ kéo em đứng dậy."

Anh ta vừa dứt lời, Đức Duy đột nhiên nghe thấy tiếng gió thổi ở sau lưng. Tiếp theo là một thân hình đàn ông nặng trĩu va vào người cậu. Hai người phát ra tiếng kêu đau đớn. Ở thời khắc cuối cùng, Bùi Trạch chống hai tay xuống mặt đất, giảm nhẹ lực va chạm, mới không khiến Đức Duy quá đau. Toàn thân Đức Duy cứng đờ, cậu hét lớn:

"Anh mau dậy đi!"

Bùi Trạch vẫn đè trên người cậu:

"Tôi không dậy, chính em làm tôi bị ngã. Em phải hôn tôi một cái, tôi mới đứng lên."

Đức Duy không thể nhẫn nhịn, lập tức đạp Bùi Trạch một phát, trúng ngực anh ta. Bùi Trạch nhói đau, giơ tay túm lấy bắp chân cậu. Hôm nay Đức Duy mặc quần ống rộng, cú đạp khiến gấu quần của cậu tốc lên tận đầu gối. Cậu chỉ cảm thấy cánh tay rắn chắc ấm nóng của anh ta kẹp chặt chân của cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích.

Bên ngoài tòa chung cư. Sau khi Đức Duy kêu một tiếng rồi hoàn toàn mất liên lạc, Nguyễn Quang Anh trầm tư trong hai giây. Sau đó, anh quả quyết đẩy cửa xe đi xuống. Khu chung cư tràn ngập ánh đèn dịu dàng, rất ít người qua lại. Nguyễn Quang Anh đanh mặt, sải bước dài đi vào tòa nhà, nơi Bùi Trạch sinh sống, đồng thời nói vào máy bộ đàm:

"Báo cáo tình hình!"

Người ở vị trí số 1, 3, 4, 5 đều nói góc độ của họ có hạn nên nhìn không rõ bên trong ngôi nhà. Riêng vị trí số hai là một tay súng bắn tỉa, anh ta ở trên nóc tòa nhà đối diện căn hộ của Bùi Trạch. Anh ta vác một khẩu súng trường bắn tỉa loại W03, có thể quan sát tổng quát tình hình trong phòng khách thông qua kính hồng ngoại nhìn ban đêm.

"Báo cáo, "nghi phạm A" đã dùng cả thân thể đè "cừu nhỏ" xuống đất. Xạ thủ đã vào vị trí, xin hỏi có nổ súng không?"
"Nghi phạm A" là biệt hiệu của Bùi Trạch, "cừu nhỏ" là của Đức Duy, đều là biệt hiệu Nguyễn Quang Anh đặt từ trước.
Nguyễn Quang Anh đã đi vào thang máy. Trong thang máy chỉ có một mình anh. Nghe báo cáo, anh hơi chau mày, sắc mặt càng khó coi. Anh cất giọng lạnh lùng:

"Chuẩn bị tinh thần nổ súng, bây giờ tiếp tục quan sát

Ai ngờ thang máy mới đi lên hai tầng, giọng của tay súng bắn tỉa lại truyền tới: "Báo cáo, "cừu nhỏ" đang giãy giụa, "nghi phạm A" túm chân "cừu nhỏ". Xạ thủ đã vào vị trí, liệu có..." Không đợi anh ta nói hết câu, Nguyễn Quang Anh lạnh lùng cắt ngang lời:

"Anh còn chần chờ gì nữa? nổ súng đi!"

****
Trong nhà Bùi Trạch. Chân Đức Duy bị Bùi Trạch khống chế, cậu từ bỏ việc vùng vẫy vô ích. Hai người ở thế đối đầu căng thẳng trong vài giây, Bùi Trạch đột nhiên phì cười:

"Em trai này có tinh thần cảnh giác cao thật đấy. Muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em, còn phải lên núi đao xuống biển lửa một chuyến."

Câu nói này vẫn khiến Đức Duy nơm nớp. Bùi Trạch buông chân cậu, miệng lẩm bẩm:

"Da em thích thật đấy...Để tôi kéo em dậy. Sau đó tôi sẽ bật đèn, được chưa?"

Đức Duy thở phào nhẹ nhõm. Bất kể lời nói của anh ta là thật lòng hay có mưu đồ khác, cậu cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vừa chống tay xuống đất định bò dậy. Đức Duy đột nhiên nghe thấy một tiếng "bụp", giống như từ một nơi rất xa, xuyên qua không khí truyền tới. Sau đó, thân thể Bùi Trạch ở trên người cậu bất thình lình cứng đờ, tựa hồ bị hóa đá.

"Gì vậy..."

Anh ta mới lầm bầm hai từ liền đổ ụp xuống người Đức Duy. Đức Duy giơ tay đẩy Bùi Trạch theo phản xạ có điều kiện. Nhưng lần này thân hình anh ta nặng trĩu, hơn nữa...bất động.
Đức Duy cuối cùng cũng đẩy Bùi Trạch sang một bên, loạng choạng đứng dậy, tựa người vào bờ tường thở hổn hển. Cậu đưa mắt quan sát Bùi Trạch đang nằm bất động dưới đất.

Sao anh ta bỗng dưng...không nhúc nhích?

Đúng lúc này, điện thoại di động đổ chuông. Đức Duy mò điện thoại trong túi xách, là Nguyễn Quang Anh gọi tới.

Đức Duy ngay lập tức bắt máy:

"Quang Anh, Bùi Trạch đột nhiên bất động..."

"Mau mở cửa."

Nguyễn Quang Anh cắt ngang lời cậu:

"Tôi đã đến cửa nhà rồi."

"Anh bố trí cả tay súng bắn tỉa?"

Đức Duy kinh ngạc hỏi Nguyễn Quang Anh. Tuy nói là để bảo vệ cậu, nhưng sự việc xảy ra ngay trước mắt, cậu vẫn cảm thấy hơi khoa trương.

"Ừ. Đơn giản gọn nhẹ." Nguyễn Quang Anh đáp.

Lúc này, cầu dao điện đã được mở, căn phòng lại sáng trưng, Đức Duy tìm thấy máy nghe lén dưới gầm ghế sofa.

Nguyễn Quang Anh sải bước dài, bước qua người Bùi Trạch đang nằm trên mặt đất:

"Anh ta vừa trúng kim tiêm gây mê, một tiếng sau mới tỉnh."

Đức đi theo Nguyễn Quang Anh. Anh tới cửa một gian phòng, nơi đó có một xe đẩy, phủ lớp vải trắng. Đức Duy nhận ra, vừa rồi Bùi Trạch đẩy cái xe này ra ngoài.
Nguyễn Quang Anh lập tức kéo tấm vải trắng. Bên trong là bánh kem sinh nhật. Đó là một cái bánh mousse hoa quả hình tròn, bên trên đã cắm sẵn nến, được đậy bằng nắp chụp thủy tinh. Bên cạnh còn có cả dao nhựa và đĩa giấy. Nguyễn Quang Anh quay đầu hỏi Đức Duy:

"Hôm nay là sinh nhật của em?"

Đức Duy cũng rất bất ngờ. Cậu gật đầu. Hôm nay là sinh nhật tính theo lịch dương, còn quê nhà cậu có phong tục đón sinh nhật theo lịch âm, vì vậy cậu cũng không để ý.

Đức Duy bất giác quay đầu, quan sát người đàn ông vẫn nằm bất động. Bùi Trạch bày ra nhiều trò như vậy, chỉ là chúc mừng sinh nhật cậu?

Đức Duy hồi tưởng lại. Lời nói của anh ta hình như cũng có ý đó: tiết mục ngày hôm nay đã sắp xếp từ trước, muốn cho cậu niềm vui bất ngờ...
Trời ạ, điên thật rồi. Nguyễn Quang Anh vừa bắn hạ người vô tội.
Giống như nhìn thấu tâm tư của Đức Duy, ánh mắt của Nguyễn Quang Anh vẫn rất lạnh lẽo, không một chút mềm lòng:

"Em khẳng định vừa rồi anh ta không nảy ý đồ xấu với em?"

Đức Duy ngẫm nghĩ, cũng phải. Vừa rồi trong bóng tối cậu và Bùi Trạch tiếp xúc ở cự ly gần, bầu không khí tương đối bất bình thường.

"Làm thế nào bây giờ?"

Đức Duy hỏi. Một khi Bùi Trạch tỉnh lại, thế nào anh ta cũng sinh nghi. Thân phận của cậu và Nguyễn Quang Anh sẽ bị bại lộ? Bạc Cận Ngôn không hề lo lắng. Anh đi đến trước mặt cậu:

"Cây kích điện."

Đức Duy nhíu mày không hiểu ý anh.
Nguyễn Quang Anh liền ngồi xổm xuống bên cạnh Bùi Trạch. Anh mở công tắc cây điện kích, sau đó dí vào người Bùi Trạch. Mặc dù đã hôn mê bất tỉnh, nhưng thân thể Bùi Trạch vẫn vô ý thức co giật. Đức Duy kinh hãi lùi lại phía sau một bước.

tôi vừa trải qua 1 cú sock các bác ạ bff tôi quen lại người cũ của tôi🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com