Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 9

Vị chuyên gia thiên tài này thích làm theo ý mình, chẳng hề bận tâm đến thân phận của Đức Duy. Lãnh đạo cục tỏ ra khó xử, biết Song Luân thân thiết với Đức Duy , họ bảo anh nói chuyện với cậu.

Phản ứng đầu tiên của Song Luân là đi tìm Nguyễn Quang Anh để tự tiến cử bản thân. Gặp mặt Nguyễn Quang Anh, anh không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Nguyễn Quang Anh còn trẻ như vậy, chỉ tầm độ tuổi của anh.

Nào ngờ khi anh nói rõ mục đích, Nguyễn Quang Anh đang ngồi trên ghế sofa ở phòng hội nghị cục cảnh sát đọc báo, chỉ trả lời một câu:

"Cám ơn anh đã tự tiến cử. Có điều tôi không quen biết anh, cũng không có hứng thú."

Không như Đức Duy nghĩ, Song Luân tuy cao ngạo nhưng trước nhân vật quyền uy được mọi người kính trọng, anh vì vụ án nên không bận tâm đến thể diện. Trước đó, anh cũng đã được chứng kiến sự ngạo mạn của Nguyễn Quang Anh. Mặc dù hơi bực nhưng anh không để trong lòng. Ngoài ra, anh luôn phân biệt rõ ràng công việc và tình cảm cá nhân với Đức Duy.

Thế là Song Luân vuốt tóc Đức Duy:

"Em hãy tự đi hỏi anh ta, rằng tại sao anh ta chọn em. Tóm lại, theo ý của cục trưởng, phía cảnh sát không cho phép, cũng không tán thành người dân tham gia điều tra vụ án. Tuy nhiên,Nguyễn Quang Anh chỉ mang quân hàm danh dự cảnh đốc cấp một được bộ công an trao tặng. Còn thân phận của anh ta là học giả, là cố vấn, không thuộc biên chế cảnh sát. Anh ta có trợ lý riêng là việc của anh ta. Trước đây cũng có một học giả được bộ công an mời làm chuyên gia, lúc điều tra vụ án còn dẫn theo cả nghiên cứu sinh. Vì vậy có nhận lời hay không, em hãy tự cân nhắc và quyết định."

Đức Duy trầm tư trong giây lát, lắc đầu:

"Vớ vẩn quá, em sẽ đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng."

Song Luân gật đầu:

"Anh ta vừa ngồi xe của cục rời đi, chắc bây giờ quay về ngôi biệt thự rồi."

Đức Duy suy tư trên suốt quãng đường từ cục cảnh sát về nhà.

Cậu mở cửa ra vào, phòng khách trống không. Đức Duy ngồi xuống ghế sofa, thư phòng có động tĩnh, chắc Minh Duyên đang dùng máy tính.

Đức Duy cầm điện thoại di động từ mặt bàn, tìm số của Nguyễn Quang Anh, đồng thời nói với Minh Duyên:

"Em tuyệt đối không thể đoán ra Song Luân vừa nói gì với anh. Đại Thần bảo anh làm trợ lý điều tra vụ án của anh ta."

Tâm trạng khó bình tĩnh, cậu thở dài:

"Cảm giác của anh bây giờ, giống bị sét đánh trúng đầu."

Thư phòng không có người trả lời. Đoán Minh Duyên đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, Đức Duy im lặng, trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyễn Quang Anh.

Đầu kia nhanh chóng vang lên tiếng nhạc chờ kết nối. Đức Duy tập trung tinh thần chờ đợi. Cậu đột nhiên ngẩn người, lại một lần nữa ngẩng đầu đưa mắt về phía thư phòng.

Nơi đó cũng vang lên tiếng chuông điện thoại. Điện thoại của Minh Duyên? Nhưng từ trước đến nay tiếng chuông của em gái đều là nhạc Rap, cô đổi thành nhạc giao hưởng êm dịu từ bao giờ?

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Đức Duy truyền đến tiếng mở khóa. Minh Duyên mở cửa đi vào. Nhìn thấy anh trai, cô tỏ ra mừng rỡ:

"Anh về rồi à? Em vừa đi tìm anh, ai bảo anh không mang điện thoại."

Nói xong, Minh Duyên ngó nghiêng, hạ thấp âm thanh:

"Đại Thần đâu rồi? Anh ấy còn ở thư phòng không?"

Đức Duy mù mờ:

"...Đại Thần? Ở thư phòng?"

"Đúng vậy, anh ấy vừa đến đây tìm anh. Anh vẫn chưa biết sao? Mau vào đi. Để em hồi phục tâm trạng đã. Anh ấy đẹp trai quá cơ! Người em gặp trước đây đều là yêu nhân ở phương nào ấy chứ."

Cửa thư phòng khép hờ, Đức Duy dừng lại trước cánh cửa.

Trong phòng sáng đèn, ánh đèn tuýp màu trắng êm dịu chiếu xuống sàn nhà. Tiếng nhạc trầm bổng vẫn vang vọng, Đức Duy lờ mờ nghe thấy tiếng chạm nhẹ, tựa hồ là tiếng tách trà đặt lên bàn. Đức Duy đẩy cửa, đi vào phòng.

Hai bên bờ tường là giá sách lớn màu đen chắc nịch. Một người đàn ông ngồi ở ghế sofa màu đỏ chính giữa căn phòng.

Anh mặc bộ comple màu đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ, không thắt cà vạt. Đôi chân dài của anh vắt chéo một cách tùy ý, trong tay cầm một cuốn sách, anh đang cúi đầu chuyên tâm đọc sách. Trên mặt bàn uống nước ở bên cạnh đặt một tách trà nóng và một đĩa hoa quả.

Chỉ nhìn thoáng qua cảnh tượng này, con người cũng có cảm giác thanh tao vô hạn.

Nghe tiếng động, người đàn ông bỏ sách, ngẩng đầu nhìn Đức Duy.

Người đàn ông có dáng người cao lớn. Mặc dù anh đang ngồi nhưng bộ comple thẳng tắp, cân đối, vừa vặn. So với ấn tượng của buổi tối hôm đó, thân hình Nguyễn Quang Anh lúc này hơi gầy. Chính vì vậy, bờ vai anh càng rộng, đôi chân anh càng dài hơn.

Vào giây phút chạm mắt anh, trái tim Đức Duy khẽ rung lên một nhịp. Đó là một đôi mắt dài. Không biết có phải do ánh đèn hay do nước da trắng của anh, đồng tử trong đôi mắt đó đen nhánh, khiến Đức Duy có cảm giác ánh mắt anh càng xa cách lãnh đạm.

Đức Duy ngồi đối diện Nguyễn Quang Anh, cậu hơi mất tự nhiên.

Hai người trò chuyện mấy lần, nhưng đều qua điện thoại hoặc trong bóng tối. Đây là lần đầu tiên cậu và anh chính thức đối diện nhau. Cả hai không phải người xa lạ, nhưng cũng không quen biết.

Đức Duy vừa định mở miệng, Nguyễn Quang Anh lại cúi xuống nhìn quyển sách trong tay. Diện mạo của anh thanh tú nhưng lạnh lùng. Giọng nói anh là giọng nam trầm ấm áp, dễ nghe:

"Cảm giác bị sét đánh trúng thế nào?"

Đức Duy hơi quẫn bách, không trả lời mà hỏi lại:

"Sao anh lại đến nhà tôi?"

Nguyễn Quang Anh nhướng mắt liếc cậu:

"Đương nhiên đến khảo sát gia cảnh có chút bần cùng của cậu."

Anh vốn có thân phận Đại Thần, lại có ngoại hình nổi bật nên trong lòng Đức Duy ít nhiều nảy sinh cảm tình với anh. Nhưng khi anh mở miệng, chút cảm tình đó lập tức tan biến.

Đức Duy vừa định cự lại, Nguyễn Quang Anh đã tiếp tục lên tiếng:

"Một sinh viên có quan hệ gia đình êm ấm hòa thuận, kỳ nghỉ đông mới về nhà, nhưng lại sống một mình trong căn hộ cũ bỏ không nhiều năm. Liệu có phải nội tâm của cậu không vui vẻ cởi mở như bề ngoài?"

Đức Duy ngẩn người, nghe anh lại nói:

"Không chỉ vì nguyên nhân mất bố từ lúc nhỏ. Bởi người nhà cậu hoàn toàn có thể thỏa mãn khao khát của cô về tình thân, hơn nữa tính cách cậu cũng không thuộc dạng mềm yếu. Do đó..."

 Nguyễn Quang Anh nhìn Đức Duy bằng ánh mắt lãnh đạm và sắc bén:

"Tuổi thơ của cậu còn gặp phải sự tổn thương khác?"

Đức Duy lập tức biến sắc mặt, ánh mắt cậu đờ đẫn trong giây lát. Nguyễn Quang Anh lại chuyển đề tài:

"So với phát hiện khác của tôi, vấn đề này chẳng là gì cả."

Anh giơ cuốn sách trong tay:

"Hóa ra cậu thích đọc những cuốn sách không logic và chẳng có căn cứ khoa học như vậy?"

Bây giờ, Đức Duy mới chú đến bìa cuốn sách. Đó là "Sủng vật ngoan ngoãn", một trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên giá sách của cậu.Đức Duy phản bác:

"Đây là tiểu thuyết ngôn tình, cần gì logic?"

Nguyễn Quang Anh lại giở đến một trang:

"Cậu còn đánh dấu rất nhiều trên đó..."

Lúc này, Đức Duy mới lúng túng, cậu giơ tay đoạt quyển sách trong tay anh:

"Ai bảo anh động vào sách của tôi?"

 Cuốn truyện này cậu đọc từ thời cấp ba. Lúc đó, cậu đúng là đánh dấu một số tình tiết cảm động, ví dụ "tình yêu không biết bắt đầu từ lúc nào, mà trở nên sâu sắc", "Nếu có một người yêu tôi như thủa ban đầu"...Bây giờ đọc lại thấy tương đối buồn nôn.

Nguyễn Quang Anh để mặc Đức Duy lấy quyển sách, anh đáp:

"Cô gái ở bên ngoài nói, tôi có thể tùy ý đọc sách ở đây."

Đức Duy đặt sách lên giá, mới đi vào trọng tâm vấn đề:

"Tại sao anh lại muốn tôi làm trợ lý của anh?"

Nguyễn Quang Anh nhếch miệng:

"Rất rõ ràng, nguyên nhân vô cùng nhiều, không có cậu không được."

Đức Duy hơi bất ngờ:

"Ví dụ?"

"Ví dụ lúc tôi điều tra vụ án không thích bị quấy rầy, cần một người làm mọi công việc vặt vãnh không quan trọng như đối phó cảnh sát và phóng viên. Ví dụ ở thành phố này, cậu là người duy nhất tôi quen biết. Hơn nữa, cậu còn câu cá rất giỏi."

Đức Duy:

"...Tôi cần thời gian suy nghĩ."

Nguyễn Quang Anh liếc cậu một cái, anh đứng dậy, cầm áo khoác. Ra đến cửa phòng, anh đột nhiên quay đầu:

"Tôi chỉ bắt tội phạm hung hãn tàn bạo nhất, cũng chỉ một mình tôi mới có thể bắt chúng. Thời gian phá vụ án này sẽ không quá một tuần, cũng là thời gian tuyển dụng cậu. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không làm chuyện suy nghĩ vô vị, mà sẽ đến ngôi biệt thự vào đúng tám giờ sáng mai."

Buổi sớm ngày mùa đông, bầu trời ảm đạm hiền hòa. Rừng cây một màu xanh mướt, sừng sững trong không gian rộng lớn, dãy núi tĩnh mịch giá lạnh.

Ngôi biệt thự vẫn không một bóng người.Đức Duy đi cầu thang lên tầng hai, gặp cánh cửa sắt khép hờ. Lần đầu tiên đặt chân vào "lãnh địa" của Nguyễn Quang Anh, cậu vô ý thức đi rón rén:

"Nguyễn Quang Anh! Nguyễn Quang Anh!"

Không có tiếng trả lời.

Đức Duy đi tới cửa văn phòng thứ nhất liền dừng bước.

Cửa phòng mở toang, bên trong tối mờ mờ. Trên mặt bàn cạnh cửa sổ xếp đầy tài liệu, còn vất mấy quyển sách, trông rất bừa bộn. Cạnh chiếc bàn là ghế sofa cỡ lớn, trên sofa có một tám thảm. Bàn uống trà đặt cốc trà sứ men xanh, nước trà vẫn còn một nữa.

Trên bức tường đối diện ghế sofa treo một tấm bảng màu trắng. Tấm bảng dính đầy ảnh chụp, và chi chít dòng chữ viết bằng bút dạ màu đen.

Đức Duy đi đến trước tấm bảng trắng, lặng lẽ quan sát.

Trên bảng có tổng cộng chín tấm ảnh, là ảnh chụp những đứa trẻ bị mất tích. Chúng đều là trẻ em xuất thân từ nông thôn, có gương mặt ngây thơ thật thà. Bên dưới ba tấm ảnh ghi chú địa điểm, lần lượt là "chợ ở phía nam thành phố", "nhà ga", "khu bán vật liệu xây dựng".

Đức Duy từng nghe Song Luân nói, đây là địa điểm đã xác định có trẻ em mất tích, chúng từng nói với người nhà và bạn bè sẽ đi tới nơi này. Những đứa trẻ còn lại đều không rõ mất tích ở đâu.

Bên dưới tám bảng xuất hiện một loạt địa danh như chợ nằm ở phía đông thành phố, bến xe, chợ nông sản...Đức Duy ngẫm nghĩ, liền hiểu ra vấn đề. Những địa danh này đều có đặc điểm chung, là nơi đông người qua lại. Ngoài ra, quán internet, quán chơi game, phòng chiếu phim là nơi bọn trẻ thích đi. Do đó có khả năng là nơi tội phạm thường xuất hiện.

Tuy nhiên, những địa điểm nói trên phân tán khắp thành phố, muốn tìm ra tội phạm, chỉ e là mò kim đáy bể.

Đức Duy đưa mắt xuống dưới. Chữ viết rất hỗn loạn, tiếng Trung pha lẫn tiếng Anh, có từ đơn chỉ viết một nửa, Đức Duy nhìn toét mắt vẫn không hiểu nghĩa. Thậm chí ở góc bảng còn vẽ một con rùa nhỏ. Tuy chỉ vài nét bút đơn giản nhưng trông rất sinh động.

Lúc phần tích vụ án, Nguyễn đại thần thích vẽ rùa để tăng thêm cảm hứng? Khóe miệng Đức Duy cong lên.

Nhưng giữa những dòng chữ hỗn độn xuất hiện mấy từ viết rất rõ ràng, hơn nữa còn lặp lại vài lần.

"Không có nhân chứng."

Không có nhân chứng?

Đây là điều kiện bất lợi mà ai cũng biết, tại sao anh lại nhấn mạnh điều này?

Đức Duy nghĩ mãi không ra. Nhưng cô vẫn rút điện thoại, nhắn tin cho Song Luân:

"Kp: Không có nhân chứng."

Tối qua sau khi quyết định, Đức Duy lập tức thông báo cho Song Luân. Song Luân đến nhà cậu ngay, anh nói với cậu:

"Anh muốn "học trộm" bản lĩnh của anh ta"

Đức Duy không khỏi bất ngờ:

"Học trộm kiểu gì?"

"Em hãy ghi lại toàn bộ từng câu nói, từng lời phân tích, quan điểm, lý luận về vụ án và tinh túy trong tư tưởng của anh ta rồi báo cho anh biết."

Song Luân giải thích:

"Đây không coi là hành vi xâm phạm quyền lợi của người khác. Tóm lại em biết gì anh biết nấy."

Đức Duy đáp:

"Em không hiểu về tâm lý tội phạm, nhưng em sẽ cố gắng."

Vì vậy bây giờ, khi phát hiện ra keypoint (điểm quan trọng) đầu tiên, Đức Duy liền gửi tin nhắn cho anh.

Song Luân nhanh chóng nhắn lại:

"???"

Đức Duy mỉm cười, cậu vừa cất máy di động liền nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài truyền tới. Nguyễn Quang Anh khoác áo ngủ màu trắng, chậm rãi đi vào phòng.

Cảnh gặp gỡ không giống sự tưởng tượng của Đức Duy . Hôm qua anh rất ngạo mạn, tự phụ, ăn nói độc địa. Hơn nữa, anh thể hiện là một người có EQ thấp, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Nhưng lúc đó anh mặc comple chỉnh tề, tỏa ra khí chất xuất sắc và cao quý khác người thường. Nhưng vào thời khắc này, cũng vẫn là gương mặt trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh, mũi cao và bờ môi mỏng đỏ, nhưng sắc mặt anh không được tốt, có vẻ thờ ơ, trông anh hình như không vui vẻ.

Hơn nữa, anh còn đi chân đất trong nhà.

Lúc Nguyễn Quang Anh đi qua Đức Duy , anh ngoảnh đầu nhìn cậu. Đức Duy tưởng anh sẽ nói câu gì đó, nào ngờ anh cứ như không thấy cậu, điềm nhiên đi về phía trước. Đến bên bàn nước, anh cầm tách trà rồi quay người đi ra ngoài.

Đức Duy cũng không sốt ruột, việc gì cậu phải chủ động trò chuyện với anh?. Hai người một trước một sau xuống dưới tầng một.

Nguyễn Quang Anh đi vào nhà bếp, cúi người lấy một hộp sữa từ tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng. Tiếp theo, anh bỏ mấy lát bánh mỳ vào lò nướng và ném một lọ mứt hoa quả lên bàn. Sau đó, anh ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn chằm chằm mặt bàn.

Đức Duy đứng ở cửa nhà bếp chờ đợi. Lúc cậu tưởng Nguyễn Quang Anh sẽ nói chuyện công việc, anh đột nhiên đặt hai tay lên bàn, nằm bò xuống mặt bàn.

Đến khi lò vi sóng "ding" một tiếng,Nguyễn Quang Anh mới ngẩng đầu và đứng dậy, lấy đồ ăn, bắt đầu ăn sáng với sắc mặt vô cảm.

"Tối qua anh ngủ muộn à?"

Đức Duy hỏi.

"Ừ."

Anh thốt một tiếng, âm thanh trầm thấp khàn khàn.

Một lúc sau, Nguyễn Quang Anh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh mắt anh khôi phục sự sắc bén:

"Cậu nên thay đổi phong cách mặc đồ."

Đức Duy cúi xuống ngắm bộ đồ khá mới trên người mình, lặng lẽ gật đầu. Cũng chỉ vì phối hợp với phong cách mặc đồ của anh, cậu mới cố tình khoác bộ đồ nghiêm chỉnh từng diện trong buổi phỏng vấn thử việc.

Nguyễn Quang Anh nhìn cậu chăm chú, ánh mắt anh rất tập trung.

Đức Duy bị "chiếu tướng" hồi lâu nên không mấy tự nhiên. Anh lắc đầu:

"Không bắt mắt như mấy ngày trước, tốt nhất cậu nên đổi lại phong cách đó."

Đức Duy nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng anh tiếp tục ăn đồ, không để ý đến cậu.

Đức Duy rất thích nghe người khác khen ngợi hình thức bề ngoài. Đặc biệt, câu nói đó thốt ra từ miệng Nguyễn Quang Anh .

Đức Duy hiếm có dịp mỉm cười với anh:

"Được."

Sau khi ăn xong, Nguyễn Quang Anh đứng dậy. Tuy vẫn mặc áo ngủ và đi chân đất, nhưng thần sắc anh đã khôi phục hoàn toàn vẻ cao ngạo thường lệ:

"Anh trợ lý nghiệp dư, xin hãy sắp xếp tài liệu ở tầng trên, sau đó cầm ra xe ô tô đợi tôi."

Trên đường cái gần ngôi biệt thự đỗ một chiếc xe cảnh sát. Người tài xế đã đến một lúc.

Đức Duy ngồi ở ghế sau xem tài liệu vài phút mới thấy Nguyễn Quang Anh từ con đường nhỏ đi ra.

Anh mặc bộ comple nghiêm chỉnh, bên ngoài là áo khoác đen dài, càng tôn thêm nước da trắng của anh. Cổ anh quấn khăn màu cà phê, trên mặt còn đeo khẩu trang cỡ lớn, chỉ để lộ đôi mắt đen dài.

Nguyễn Quang Anh ngồi vào ghế sau ô tô cạnh Đức Duy . Lúc này, anh mới tháo khẩu trang, ném sang một bên, bình thản cất lời:

"Có thể xuất phát rồi."

"Tại sao anh đeo khẩu trang?"

Đức Duy hiếu kỳ.

Nguyễn Quang Anh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ:

"Cậu không cảm thấy lạnh sao?"

Đức Duy:

"...Tôi không cảm thấy."

Mặc dù nói vậy nhưng cậu biết nhiều người miền bắc không thích ứng với mùa đông của phương nam. Nguyễn Quang Anh trưởng thành ở nước ngoài, lẽ nào do không hợp thủy thổ nên anh mới đeo khẩu trang. Chỉ là anh thích làm theo ý mình, trong khi người miền nam không có thói quen đeo khẩu trang, thảo nào anh bị thiên hạ gọi là "quái nhân".

Ô tô đi một đoạn, rời khỏi nội thành, lên đường quốc lộ.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Đức Duy hỏi.

Nguyễn Quang Anh tựa vào thành ghế, dáng vẻ rất thư thái. Thân hình cao lớn của anh chiếm nữa già không gian. Đức Duy chỉ còn lại góc nhỏ. Vậy mà anh cũng chẳng bận tâm, bàn tay đặt trên đầu gối gõ nhẹ, anh cất giọng lười nhác:

"Đi lấy địa chỉ của hắn."

"Hắn? Hắn là ai?"

Khóe miệng Nguyễn Quang Anh ẩn hiện ý cười:

"Đương nhiên là tên tội phạm của chúng ta."

Xe cảnh sát chạy trên đường quốc lộ. Hàng cây hai bên đường tiêu điều trong sắc trời mùa đông ảm đạm.

Đức Duy nhìn gương mặt nghiêng thản nhiên của Nguyễn Quang Anh , hỏi tiếp:

"Ý anh là...tội phạm chỉ có một tên? Hơn nữa còn lại người bản xứ?"

Trước đó, Song Luân nghi ngờ tội phạm là một nhóm người chuyên bắt cóc trẻ em, hoặc đám giang hồ từ tỉnh ngoài đến đây gây án. Nhưng theo cách nói của Nguyễn Quang Anh , anh đã phủ nhận hai khả năng này.

Nguyễn Quang Anh liếc cậu:

"Cậu cũng không không đến nổi ngốc nghếch. Nạn nhân của mười vụ án có đặc điểm chung tương đồng, khoảng thời gian giữa hai vụ án có trật tự, thủ pháp gây án như nhau, tội phạm có trình độ ổn định và không bao giờ sẩy tay. Đây rõ ràng là đặc điểm của cá nhân, do đó chỉ có thể là một người."

Đức Duy chau mày trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, cậu rút điện thoại gửi tin nhắn.

Nguyễn Quang Anh không hề nhìn cậu, lãnh đạm hỏi một câu:

"Cậu lại báo cáo cho bạn trai cậu đấy à?"

Đức Duy đờ người, ngẩng đầu nhìn anh:

"Anh ấy không phải là bạn trai tôi."

Nguyễn Quang Anh không đáp lời, anh tựa người vào thành ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Đức Duy hỏi:

"Anh có để bụng chuyện tôi báo cáo không?"

"Tại sao tôi phải để bụng việc vô vị đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com