Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:Vụ Án 1_Lãnh Đạm Sát Cơ 2

Nghi vấn của Nguyễn Quang Anh mặc dù chẳng có gì gọi là khách khí, nhưng lại là nghi vấn của rất nhiều người, mà ngay lúc anh nói ra những lời ấy, trong nháy mắt Hoàng Đức Duy cảm nhận được vô số ánh mắt đánh về phía cậu. Lông mi khẽ run, đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên, có tới cả đống vị cảnh sát trẻ nhìn về hướng này, có người là liếc trộm, cũng có người công khai nhìn thẳng. Hoàng Đức Duy hơi cười cười, thu hồi ánh mắt, cố định trên mặt Nguyễn Quang Anh.

Tuy trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đó không thể hiện một chút dao động, nhưng Hoàng Đức Duy biết , vị cảnh sát trẻ nhìn sơ qua đã thấy rất thông minh này không thích cậu, hay có thể nói, anh ta không thích động cơ của mình mới đúng. Cũng không sai đi, dù sao trong tình trạng tra án nghiêm túc như thế này, cậu chính xác là người ngoài. Mà đã là người ngoài, thì vô luận do tò mò, hay bất cứ lý do nào khác, chỉ cần tùy tiện tới "xem một chút" đã là một loại hành động khiến người ta cảm thấy chán ghét. Nếu Nguyễn Quang Anh đối với chuyện này còn có thể bày tỏ hoan nghênh, Hoàng Đức Duy liền cảm thấy đối phương không đủ chuyên nghiệp.

Dĩ nhiên, Nguyễn Quang Anh không thể nhìn thấu suy nghĩ của Hoàng Đức Duy, mặc dù anh không ghét cậu, nhưng lại đúng như Hoàng Đức Duy đoán, anh không thích động cơ của cậu lắm. Vì vậy mới có chuyện anh không nói không rằng, vô biểu hiện đứng trước mặt Hoàng Đức Duy, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, chờ Hoàng Đức Duy trả lời. Nói thật, theo nhận định của anh, thật không thể nói Hoàng Đức Duy là cái gì gọi là.... tiến sĩ? Nhìn khuôn mặt lớn lên còn búng ra sữa, cứ xem như đọc được nhiều sách thì thế nào? Chuyện bọn họ đang đối mặt bây giờ cũng chẳng phải vài ba cái đề tài trên giấy của trường, mà là một vụ giết người thực sự. Mà nói, đối với chuyện Hoàng Đức Duy đứng bên cạnh thi thể nửa ngày còn chưa ói ra, Nguyễn Quang Anh cũng có một chút ngoài ý muốn khâm phục cậu.

Hoàng Đức Duy không để Nguyễn Quang Anh chờ quá lâu, cậu sửa lại suy nghĩ của mình một chút, sau đó dùng cách nói có chút vội vàng để thuật lại những gì mình phát hiện."Căn cứ vào bước đầu phán đoán của tôi, nơi này không phải chỗ đầu tiên, nói cách khác đây chỉ là một địa điểm, không phải hiện trường án mạng."

Mới nghe xong lời thứ nhất, Nguyễn Quang Anh đã nhịn không được muốn cắt lời, vì anh còn muốn hỏi Hoàng Đức Duy một chút, làm thế nào mà cậu đoán được nơi này không phải chỗ đầu tiên, có cơ sở hay là đoán bừa đoán đại. Thế nhưng Bùi Anh Tú lại giơ tay ra dấu bắt anh câm miệng, anh nhíu mày, kiên nhẫn nghe Hoàng Đức Duy nói tiếp.

"Bây giờ còn chưa nghiệm thi, nên không thể lấy được quá nhiều thông tin về thủ phạm.Nhưng nếu xét theo quan điểm vì sao thủ phạm đem thi thể vứt ở chỗ này." nhìn xung quanh bốn phía trống trải của kho hàng, Hoàng Đức Duy nhẹ nhàng hạ mi, "thì hiển nhiên, địa điểm vứt xác đã sớm được chọn, chứ không phải do hắn tùy ý vứt bỏ tử thi. Vừa rồi, bọn tôi từ bên trong thành phố chạy xe đến đây, tốn không tới ba mươi phút, hắn lại ném thi thể trong một kho hàng ở ngoại ô không xa, cũng không thèm che giấu. Tức là hắn không sợ bị phát hiện, thậm chí còn hy vọng bị người ta phát hiện. Theo phân tích hình tượng trong tâm lý học, loại hầu hết đều là loại giết người để khoa trương, hung thủ thường sẽ là phái nam, từ 15 – 35 tuổi.

"Khoa trương?" theo thanh âm lên xuống của Hoàng Đức Duy, Nguyễn Quang Anh từ vẻ mặt lạnh lùng đã trở thành nghi hoặc, đợi đến Hoàng Đức Duy nói xong, anh đã cau mày nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của đối phương mà hỏi , "Cậu nói hắn đem thi thể ném ở chỗ này vì muốn Khoa trương? Khoa trương cái gì?"

Hoàng Đức Duy lắc đầu một cái, giải thích , "Dùng từ khoa trương có chút không thích hợp, thật ra thứ hắn muốn khoe cũng không phải là thi thể. Phải nói hắn là muốn thông qua chuyện giết người mà nhắn nhủ cho công chúng, ngoài ra còn muốn người khác sẽ tuyên truyền khắp nơi. Người như thế, thông thường đều nghĩ hắn giết người không phải vì mình, mà là vì mọi người, giống như nhưng đại hiệp của Trung quốc thời xưa thay trời hành đạo giết cường tặc, cướp của người giàu chia cho người nghèo."

"Cái này..." Nguyễn Quang Anh hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Đức Duy, thật muốn nói một câu , này cũng quá lố thiệt nha.

Mà anh còn chưa nói ra, Trần Minh Hiếu đứng bên đã phụt cười trước, hơi chê cười suy đoán của Hoàng Đức Duy.

Hoàng Đức Duy cũng cảm thấy vừa rồi mình nhắc đến đại hiệp này nọ có hơi khoa trương thật, nên mới nhẹ nhàng nhún vai một cái , "Hình tượng tâm lý học chẳng qua cũng chỉ là một cách điều tra, cũng không thể dùng để định án, càng không thể dùng làm chứng cớ đàng hoàng, cho nên những lời vừa nãy cũng chỉ là suy đoán mà thôi, hy vọng không làm cản trở việc phá án của mọi người"

"Yên tâm, không có chuyện đó." Nguyễn Quang Anh liếc Hoàng Đức Duy rồi thờ ơ cười cười, "Được rồi cậu nhóc, cậu đi nghỉ ngơi đi, ba cái công việc ghê rợn này cứ giao cho những người chuyên nghiệp bọn tôi làm là được"

Cậu nhóc? Hai chữ này làm Hoàng Đức Duy hung hăng nhíu mày một cái, còn đang muốn mở miệng phản bác , lại thấy Nguyễn Quang Anh ngồi xuống sát cỗ thi thể kia cẩn thận tra xét.

Hoàng Đức Duy bị bỏ rơi, miệng há ra định nói, cuối cùng vẫn ngậm lại, nghe lời lui sang một bên. Bùi Anh Tú vỗ vai Hoàng Đức Duy, thấp giọng cười nói , "Không cần để ý, tính khí của tên nhóc Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng vậy."

Hoàng Đức Duy cũng cười , "Không liên can tới đội trưởng Bùi, hiện giờ trong nước ta, nghiên cứu tâm lí học tội phạm vẫn còn tụt hậu, huống chi trong mắt người bình thường, tâm lý học còn quá mức hư vô mờ mịt, không tin được cũng là chuyện dĩ nhiên."

"Đức Duy, hôm nay tôi cho cậu đi chung, chính là muốn nghe phán đoán chuyên nghiệp của cậu, cho nên, xem như bọn chúng không tin, tôi cũng không xem thường cách nhìn nhận này. Vì vậy nếu cậu có ý kiến gì cứ lớn gan lớn mật nói hết ra, chuyện phá án vốn là chuyện mò kim đáy biển , chỉ cần có cơ sở, tất cả ý kến đều là trọng yếu."

Hoàng Đức Duy gật đầu một cái , sau đó cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới ngẩng đầu lên đối Bùi Anh Tú cười cười, "Muốn viết ra một bản chính xác, nhất định phải có được nhiều tài liệu hơn. Báo cáo nghiệm thi, tài liệu thống nhất vụ án hiện tại, tài liệu điều tra bối cảnh nạn nhân, vân vân.... "

"Những cái này cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu chịu giúp một tay, tôi sẽ cung cấp cho cậu"
Nghe được những lời này của Bùi Anh Tú, Hoàng Đức Duy mỉm cười gật đầu một cái, vừa định mở miệng, đột nhiên nghe được một giọng trầm thấp thét lên be bé, "Đáng chết!"
Hơ? Hoàng Đức Duy sửng sốt, Bùi Anh Tú cũng sửng sốt , tôi rất ít khi nghe được tiếng Lê Quang Hùng la lên như thế này.
"Quang Hùng, thế nào? "

Bởi vì hôm nay tan việc tương đối trễ, Lê Quang Hùng còn chưa kịp về nhà thay quần áo đã trực tiếp chạy tới hiện trường, vì vậy mới phiền não kéo cái cà vạt còn đang thắt trên cổ, cau mày nhìn chăm chú vào Hoàng Đức Duy, "Đức Duy,chính cậu mới nói, tên khốn kia giết người là vì khoa trương, đúng không? "

Hoàng Đức Duy đờ ra, gật đầu một cái .
"Nói vậy, cái thứ quỷ này cũng là một phần khoa trương của hắn nhỉ?" vừa nói, Lê Quang Hùng vừa giơ tay lên, chỉ vách tường đối diện.
Hoàng Đức Duy lập tức bước tới, theo hướng ngón tay Lê Quang Hùng chỉ, nhìn lên tường "Đây là..."

Thanh âm của Lê Quang Hùng đã sớm hấp dẫn sự chú ý của những người ở trong kho hàng, tất cả, bao gồm Nguyễn Quang Anh đều chạy đến phía trước bức tường nọ.

Lê Quang Hùng nhìn chằm chằm vào chỗ góc tường kín đáo, luồng ánh sáng yếu ớt kia như một tinh cầu mờ ảo, cũng giống hệt ánh mắt vẩn đục đầy tội ác của kẻ giết người.

"Bất kể mục đích của hắn là cái gì, tóm lại bây giờ, hắn đang quan sát chúng ta." Phía sau ánh sáng nhàn nhạt kia, chính là một loại máy quay phim đã bị trộn lẫn với đất đá, mà ở bên kia máy quay phim, được kết nối với một màn ảnh lớn, trên màn ảnh, chính là những khuôn mặt được phóng đại ra của toàn bộ thành viên tổ trọng án.

Đối diện với màn hình điện tử, một đám người đứng trong bóng tối cũng hít một hơi thật sâu.

Không lẽ đúng như cậu nhóc kia nói, hắn là muốn khoa trương sao?

Tiếng hít thở lại dồn dập thêm mấy phần, khoa trương? Không, không thể nào. Nhưng cậu nhóc đó nói có chút không sai, hắn thật sự muốn thông báo cho mọi người biết, hắn, chính là đại hiệp bảo vệ chính nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #rhycap