C.10
/Captain/
- Là người sẽ giết anh vào một ngày nào đó đấy.
- Em nói vậy là có ý gì?
- Em nghĩ lại rồi, có những điều anh không biết có lẽ sẽ tốt hơn.
- "Có lẽ"- vẫn là hai chữ đó. Anh không biết và cũng không có quyền yêu cầu em nói ra bí mật. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, em không thể mở lòng ra một chút à?
- Em sẽ tự giải quyết.
- Em không nói, anh không hiểu, và cũng chẳng ai hiểu cả. Đừng như vậy nữa, được không?- Chàng trai ấy nắm chặt bàn tay tôi, mặt cúi gằm, mái tóc màu bạc cùng hàng lông mi dài khẽ rung rinh. Đôi mắt anh ấy thực sự rất đẹp, rất trong nhưng lại chứa cả trời tâm sự.
- Nhưng em nói ra cũng sẽ chẳng ai hiểu cả.- Tôi không biết phải giải thích như thế nào, chỉ cố tình lảng tránh.
- Đến cơ hội để người khác thấu hiểu em, em còn không sẵn sàng cho đi, vậy em đòi hỏi điều gì?
- Nói ra thì dễ, nhưng còn anh thì sao?
- ???
- Anh có bao giờ kể với em chưa?
- Về chuyện gì?
- Về tất cả... về những điều anh đã trải qua, về những nỗi đau anh từng nếm trải...
- ...
- Chúng ta đồng hành cùng nhau được bao lâu rồi, anh còn nhớ chứ?
- 7 năm.
- Đúng, 7 năm, vậy mà nhiều lúc em không biết mối quan hệ này là gì nữa, khi mà niềm tin ấy, cả anh và em đều không biết đặt vào nơi nào. Cứ hoài nghi, cứ trốn chạy, chẳng phải rất mệt mỏi sao?
- ...
- Cả hai chúng ta đều không có lời biện minh, vậy thì lỗi lầm thực sự thuộc về ai?
- Anh xin lỗi.
- ...
Câu chuyện đi vào ngõ cụt khi cả hai đều không thể tìm được điểm gặp gỡ . Bầu không khí im lặng, không gian như nén lại trong những hơi thở không đồng nhất. Hai đôi mắt tránh né ánh nhìn của đối phương. Hai trái tim đầy thương tổn nhưng không thể học cách chữa lành. Cái tôi cá nhân trở thành rào cản cho sự dũng cảm. Định nghĩa về sự hi sinh trong tình yêu trở lên mơ hồ. Là hi sinh hay chỉ là vỏ bọc cho sự ích kỉ và giả dối? Góc khuất đằng sau lớp mặt nạ anh và em luôn mang trên mình thực chất là những điều không thể và cũng không dám nói.
- Em mệt rồi. Em nghĩ mình nên dừng cuộc cãi vã này ở đây.
Anh Quang Anh nằm xuống giường, không nói lời nào, gửi ánh nhìn vô định vào khoảng không. Loay hoay đeo chiếc tai nghe lên rồi bật âm lượng thật lớn, giả vờ như chẳng có gì, chỉ có chính anh chìm trong những cung nhạc. Mọi đau đớn, mọi cô đơn theo đó mà gửi vào tiếng hát...
Tôi rời khỏi phòng, chạy lên ban công của khu nhà tập thể. Tựa người vào chiếc lan can sắt đã cũ, nhìn về phía thành phố nhộn nhịp tấp nập với những âm thanh hỗn tạp của ngày mới. Cảm giác nhớ nhà dâng lên trong lồng ngực của đứa con xa nhà nơi Sài Gòn hoa lệ. Thế giới này khắc nghiệt quá mẹ à. Làm thế nào để con có thể nhỏ bé lại nhỉ? Con từng thừa nhận bản thân ghét trẻ con nhưng rồi lại nhận ra mình cũng đã từng là một đứa trẻ và cũng đã từng vô số lần ước mong trở về cái thời hồn nhiên ấy. Làm sao để có thể trở thành một cậu nhóc, vô tư mà tân hưởng khoảnh khắc trượt dài trên con đường đời tựa như trượt một chiếc cầu trượt. Con đau quá mẹ à. Con ghét cái cảm xúc trong lòng con, con ghét sự khờ dại và hèn nhát của bản thân mình. con chỉ muốn quên đi, nhưng không được nữa rồi, mẹ ạ.
Dòng nước mắt ấm nóng chảy dài trên má, có cảm giác cay nồng nơi sống mũi, và một cảm giác gì đó rất lạ, hình như là run rẩy và lạnh ngắt. Cuộn băng kí ức tua ngược trở về hình ảnh những cái cây trồng trước hiên nhà, trơ trụi và xơ xác, từ lâu đã chẳng rõ sống chết thế nào. Tôi cười nhẹ. Anh thực sự đã đúng, thực sự chẳng còn hi vọng gì, và cũng chẳng có sự hồi sinh đầy kỳ tích nào cả. Chỉ là do em vô tình hoài mong, vô tình cố chấp với một thứ vốn dĩ cần tỉnh ngộ.
Tôi đưa tay vào túi áo, lấy ra điếu thuốc, châm lửa. Khói trắng nhẹ bay quanh khuôn mặt lấm tấm những giọt nước mắt. Cảm giác nâng nâng dắt tôi đi trên con đường hư ảo, trong giây lát quên đi những gì đã và đang xảy ra. Và giờ thì tôi cũng đã hiểu, tại sao trong cái khoảng thời gian khó khăn đến tuyệt vọng ấy anh lại âm thầm hút thuốc nhiều đến vậy. Là để quên đi hay chỉ là sự trốn chạy nhất thời khỏi tuổi trẻ với nhiều lần vấp ngã. Bởi suy cho cùng, con người ta chỉ tìm đến những thứ kích thích khi đã chẳng mấy còn hứng thú hay hi vọng vào cuộc đời. Anh có thể che giấu hình ảnh của một chàng trai yếu đuối và bất lực với tàn và khói thuốc, nhưng anh không thể giấu đi thứ mùi đặc trưng trên quần áo mỗi tối về phòng, hay là đôi mắt đỏ hoe rưng rưng như ánh chiều dương dần khuất. Anh vẫn nói anh ổn, nhưng anh biết không, anh không giỏi nói dối chút nào.
Anh có thể than vãn...
Anh có thể thù hận...
Cũng có thể gục xuống mà khóc thật to...
Nhưng anh vĩnh viễn không bao giờ lựa chọn điều ấy...
Và đó cũng là anh, người mà em không muốn làm tổn thương nhất...
Điếu thuốc cháy dở trong tay rơi xuống từ tầng cao của khu nhà chung, tôi chới với đưa tay bắt lấy mẩu thuốc vụn. Vô tình đối mặt với cái hun hút của khoảng cách thật xa tính từ tầng thượng. Nhìn thẳng xuống mặt đất như nhìn thẳng vào cái chết mà không chút sợ sệt. Đi qua biết bao ngày giông tố, cái chết dường như không còn là đáng sợ, cô đơn cũng đã dần quen, và nỗi đau thực sự lại đặt trên một bóng hình khác.
Và...
Chết ư?
Cái chết thực sự là gì?
Nếu mình chết đi...
Liệu anh ấy có được tiếp tục sống...
Sẽ ra sao nếu mình rơi từ tầng thượng này xuống nhỉ?
Thả mình trên làn gió, mình sẽ thực hiện được ước muốn bay cao như một siêu anh hùng trong thế giới viễn tưởng
Mọi người có buồn không nhỉ?
Và liệu anh ấy có khóc...
Nhưng mình sẽ ra đi với cái tên nào, là CT, Captain, hay sẽ là cái trên Hoàng Đức Duy thân thuộc ấy?
Và rồi, đám tang của mình, sẽ được tổ chức nơi nội cỏ lộng gió. Mọi người sẽ tới, trao mình những bông hoa, nói những lời tạm biệt cuối cùng.
Lời di chúc nắn nót viết trên trang giấy trắng sẽ được vang lên như lời vĩnh biệt với thế gian.
Mình sẽ yên bình nằm trong cái ôm dịu dàng của đất mẹ hiền hoà và ấm áp. Mình sẽ hoà vào ngọn gió và bay đi tới mọi chân trời rộng lớn.
Hẳn là sẽ buồn lắm, nhưng sẽ nhanh thôi, mọi thứ sẽ chìm vào dĩ vãng, và cuộc sống sẽ tiếp tục.
Và anh ấy, sẽ lại được cất cao giọng hát trên sân khấu lớn, sẽ tìm ra một hạnh phúc mới xứng đáng hơn...
Cái chết này sẽ không còn mang màu đen của sự u tối, bi quan và tuyệt vọng, nó sẽ là màu xanh của sự sống và hi vọng mới được ươm mầm...
*
Tiếng bước chân lên cầu thang cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi cứ tưởng là anh Quang Anh nên chẳng thèm quay lại mà chỉ nói vọng ra:
- Anh đừng lên đây. Em cần không gian riêng một chút.
- Anh nào ở đây, tao nè!-Strange H
- Ờ, rồi, Hiếu à?
- Mày lại dỗi Rhyder à?
- Lần này bọn tao không đùa nữa đâu.
- Lần đầu thấy mày với anh Quang Anh nghiêm trọng thế đấy. Vừa tao mới thấy ai đó nặng nề lê bước chân tới phòng thu âm xong.
- Kệ anh ấy. Tao không quan tâm, tao vẫn ổn.
- Thế mà hình như tao ngửi thấy mùi thuốc lá đâu đây thì phải.
- Tao không hút thuốc vì hắn.- Tôi đâm ra cọc.
- Còn chối?
- ...
- Mà mau chóng làm lành đi nhá, sắp quay chương trình vòng 2 rồi đấy.
- Thì sao chứ?
- Đã bận, mệt, áp lực thế mà còn phải dành thời gian lo nghĩ mấy chuyện cá nhân này, mày nghĩ ai thi tốt cho được.
- Không sao, số phận an bài.
- Tao không tin vào số phận hay gì đó đâu.
- Mà hôm quay hình của đội anh Andree là ngày bao nhiêu thế?
- 7 tháng 7.
- Ngày đẹp. Thích hợp để kỉ niệm.- Tôi cười.
- Kỉ niệm cái gì?
- Cứ coi như là kỉ niệm chiến thắng của mày và anh Quang Anh đi.
- Cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình nha, anh bạn. Anh bạn tin tưởng tớ quá, tớ ngại.
- Mày nói chuyện bình thường đi được không, tao nổi hết da gà da vịt rồi này. Mà không phải tao tin đâu, mà là tao biết trước hết rồi.
Ừ, biết trước mà không thể thay đổi, biết trước cái kết đắng của ly cà phê đen không đường, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi sự ám ảnh nơi hậu vị của nó...
Mà mùng 7 tháng 7 à? Cũng là cột mốc kỉ niệm 7 năm gặp gỡ và đồng hành cùng với anh ấy. Nhưng... cũng thật tiếc, ngày đẹp ấy cũng thật thích hợp để trở thành ngày nằm xuống và vinh danh của một vị anh hùng...
---------
Ai sẽ là người thực sự phải ra đi?
Là Quang Anh hay là Captain?
Và cũng có thể là cả hai?
Câu trả lời sẽ nhờ các bạn suy đoán nhé.
🫠
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com