Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18. Chẳng có gì bất bình thường cả.

Đáng lẽ là Thứ Hai anh mới bay, nhưng vì muốn cho em nhỏ một bất ngờ nên từ Chủ Nhật anh đã sắp xếp đồ đạc về nhà cùng với chị quản lý. Chính vì thế nên chẳng có ai biết được anh nhỏ mới 10 giờ sáng đã hạ cánh tại sân bay Nội Bài cả.

Duy đang ở nhà sách mua thêm mấy sách lý thuyết với vài quyển bài tập nâng cao để trau dồi thêm kiến thức thì nhận được tin nhắn từ Quang Anh hỏi mình đang ở đâu.

Đức Duy: Em đang ở nhà sách mua ít tài liệu ôn tập ạ.

Quang Anh: Duy có thích gấu bông mà là Cừu không? Anh không biết nên mua trắng, đỏ hay vàng nữa.

Đức Duy: Anh tặng gì em cũng lấy hết á, em dễ nuôi lắm.

Giờ mà lỡ miệng nói là tặng anh cho Duy chắc em nhỏ xách đồ đạc chạy tám hướng quá. Nghĩ thế thôi chứ Quang Anh nào dám bạo dạn như thế, lỡ có em nhỏ bị dọa sợ xong lóc anh thì anh biết đường nào chuộc lỗi với em.

Thế là có người thả tim tin nhắn em, rồi lặn mất tăm, chuẩn bị cho em một bất ngờ không báo trước.

Tự dưng thả tim xong không nói gì nữa là sao ta? Duy khó hiểu thoát ra màn hình chính rồi tiếp tục lựa thêm vài quyển, sau đó thanh toán rồi đi về.

.

9 giờ 30 phút tối...

Tối hôm nay Duy tính thức khuya một chút để chỉnh lại một số đoạn nhạc mà em cảm thấy chưa ưng ý lắm của bài em mới viết. Dù gì hôm nay có thức khuya thì mai em cũng được nghỉ chẳng phải đi học trên trường.

Đang chăm chú làm thì em nhận được cuộc gọi của Quang Anh.

- Duy à, em có đang ở nhà không? Anh gửi quà trước cho em, có lẽ là anh sẽ về muộn hơn dự tính.

Có em nhỏ nghe anh nói là sẽ về muộn hơn dự tính, em khẽ buồn thiu, nhưng mà nhanh chóng lấy lại tinh thần trở lại. Anh lớn rồi mà, anh có công việc với lịch trình riêng chứ đâu có còn nhiều thời gian rảnh như em nữa.

- Sao anh biết địa chỉ nhà em ạ?

- Anh đâu có biết, nên anh gọi để xin địa chỉ nhà em nè.

- Dạ em ở Khu A, tầng 4, số phòng 103 ạ.

Có người vừa đi vừa giữ máy còn vừa cười tủm tỉm, có lẽ là em nhỏ sẽ bất ngờ lắm đây. Làm gì có ai lường trước được là anh sẽ "lừa" em một cú như này chứ.

- Em mở cửa đi.

Duy vừa nghe anh bảo mở cửa, thì có tiếng chuông ngoài phòng khách vang lên. Ngay khi em vừa mở cửa ra thì có một chú Cừu bông trắng muốt to chình ình trước mặt em. Trong khi em còn chưa hết bất ngờ, thì có một giọng nói quen thuộc cất lên.

- Tặng em nhỏ híp hốp quà từ Nha Trang nhé.

- Ủa anh Quang Anh, sao anh bảo về muộn hơn dự tính?

Hóa ra là Quang Anh lừa emmm.

- Anh nhớ Duy nên về sớm hơn dự tính. Duy bất ngờ không?

Quang Anh cười tươi rói, ánh mắt dịu dàng tới mức Duy nghĩ mình như đã chìm vào một đồng cỏ mùa hè tươi mát nào đó, có gió, có nắng, có yêu thương. Chỉ mới nghĩ tới một vài điều mà em đã cảm giác mặt mình đang bất giác nóng lên.

- Sao anh nói anh về muộn hơn, làm em tưởng...

Làm em tưởng, sẽ phải nhớ anh thêm vài ngày nữa...

- Em tưởng gì, hửm? Tưởng là anh không nhớ em nên biện cớ về trễ à?

Quang Anh mới dùng chiêu khích tướng có chút xíu, mà có em nhỏ đã bị dính bẫy ngay rồi, thế này thì làm sao mà che giấu được gì trong lòng hả em ơi?

- Gì chứ, em làm gì có ý đó, em tưởng là anh không về em phải đợi a...

Duy nhận ra mình bị hớ, vội im lặng, quay vào phòng khách ngồi khoanh chân trên sofa nhưng mà em thiếu điều muốn dán dòng chữ "em phải đợi anh" trên trán rồi, giấu sao được nữa mà giấu. Anh nhỏ khẽ cười, bước vào nhà, đặt cừu bông xuống ghế bên cạnh, rồi lại càng ngày tiến càng gần em hơn, nói bằng cái giọng hơi trầm chẳng biết học từ ai.

- Duy tính nói là Duy phải đợi anh à? Anh không để chuyện đó xảy ra đâu, anh sẽ không để Duy phải đợi anh nữa.

Cái tình huống này nó cứ kì lạ, giống như hai người yêu nhau nhưng không phải, mà trong tình huống này thì nói như hai người bạn lại càng sai. Nó cứ mập mờ, cua qua cua lại, cứ mờ ám thế nào ấy.

- Anh ơi, em thấy cái bầu không khí này hơi lạ, nó cứ mờ ám thế nào ấy, không như là bạn bè với nhau anh ạ.

- Ai nói với em anh muốn làm bạn với em?

Nói xong câu đấy Quang Anh còn cười nữa. Cái kiểu cười nhếch miệng này là ai, ai dạy cho anh vậy?

Làm em nhỏ tim rung rinh loạn xạ như nhảy bum ba la bum trong lồng ngực hết cả rồi.

- N... nếu không làm bạn thì.. thì làm gì ạ?

- Duy.

Quang Anh bỗng nghiêm túc lại, không trêu em nữa, tiến lại ghế cạnh em nhỏ rồi ngồi xuống. Duy ngẩng lên nhìn anh, anh nhìn Duy, bốn mắt đối nhau. Hình như em lại rơi vào ảo giác rồi, vì mắt Quang Anh như có tia điện, cứ cuốn lấy ánh mắt đang ngơ ra vì chưa biết phải làm gì hay nên nói gì của em, chỉ khẽ "Dạ" trong vô thức.

- Anh không muốn cứ mãi thế này. Anh muốn mình nói rõ, làm rõ mối quan hệ, và anh không hề muốn mập mờ hay trêu ghẹo như em nói, hay kể cả em có nghĩ tới trường hợp đó, thì với anh nó sẽ chẳng thể nào tồn tại.

- Em...

- Anh không biết là em nghĩ như nào về anh, và anh muốn nghe nhận xét từ em.

- Anh Quang Anh là người tốt ạ.

- Trong mắt em, anh chỉ là người tốt thôi à?

- Anh còn rất giỏi, hát rất hay, biết chơi nhiều nhạc cụ. Anh ấm áp, biết quan tâm người khác, để ý từng tiểu tiết rất nhỏ. Anh chưa bao giờ tỏ ra rằng mình kiêu ngạo hay khó tính dù anh luôn tỉ mỉ trong từng giai đoạn hoàn thành sản phẩm âm nhạc của mình, anh ân cần, dịu dàng, biết chăm sóc người khác. Em từng nghĩ anh là mẫu người bạn trai hoàn hảo mà các bạn gái đều ao ước.

- Vậy anh có nằm trong hình mẫu mà em muốn không?

- Đối với em, anh luôn là một người bạn tốt, một người anh trai luôn quan tâm tới các em của mình, còn hình mẫu mà em muốn...

Duy đương nhiên muốn nói là hình mẫu trong tưởng tượng của Duy chính là Quang Anh, nhưng làm sao mà em nói được? Em không có dũng khí để nói ra, vì em còn đang quá mơ hồ trong câu chuyện mà em chưa rõ thực hư là như nào.

- Còn hình mẫu mà em muốn, có anh trong đó không?

Ánh mắt Quang Anh len lỏi chút tia sáng, có chút mong chờ, lại có chút căng thẳng.

Trước kia, đứng trước bao nhiêu người, anh chỉ hồi hộp, chỉ sợ không trình diễn tốt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy tự tin. Còn bây giờ, đây là lần đầu, anh có cảm giác này với một người.

- Em không biết nữa.

Quang Anh có lẽ là đã xác định câu trả lời của em là không có hay không biết từ trước, nhưng dù biết trước hay chỉ là phỏng đoán thì đó cũng không phải là câu trả lời mà anh mong muốn.

Nhưng quyết định và lựa chọn của Duy quan trọng hơn, anh tôn trọng mọi sự lựa chọn của em, dù cho đáp án đó sẽ làm Quang Anh cảm thấy tồi tệ một chút.

Thật ra thì, không phải là một chút, mà là nhiều chút, vô cùng nhiều chút.

.

Nhưng cuộc sống của anh có bao giờ là yên bình đâu, trải qua nhiều sóng gió như thế, anh cũng đã quen dần với nó, lâu tới mức anh xem nó như một người bầu bạn qua những năm tháng dài đằng đẵng kia.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người nghĩ cho người khác trước, rồi mới tới bản thân, chịu thiệt cũng đành chấp nhận bỏ qua mà không một lời oán than nào.

.

- Anh hiểu rồi, anh về đây. Duy ngủ ngon nhé.

Quang Anh khẽ gượng cười, chạm nhẹ vào tóc em nhỏ rồi nén lại những cảm xúc đang muốn tuôn trào ra, chỉ cần ở đây thêm một chút chắc có lẽ không thể kìm được nữa. Anh muốn uống rượu, hay viết nhạc, hay làm bất cứ thứ gì đó có thể giải tỏa được cảm xúc chua xót trong lồng ngực này.

- Anh ơi, từ từ em chưa nói hết.

Thấy anh chuẩn bị đứng lên, vẻ mặt anh dần trở nên trầm lặng, Duy vội níu lấy tay áo anh giữ lại.

- Em còn muốn nói là, dù em chưa rõ cảm xúc kì lạ này là gì, nhưng anh mang đến cho em cảm giác có một người che chở, một người quan tâm, một người sẵn sàng nghe em tâm sự, một người có nhiều kinh nghiệm về âm nhạc, và một người em cảm thấy... hơi buồn nếu phải chia xa. Liệu cảm giác đó có quá bất bình thường với một người con trai dành cho một người cùng giới không anh?

Quang Anh chợt quên mất bầu trời u ám xám xịt hồi nãy bay đi đâu mất tiêu rồi. Anh quay người lại, khụy người ngồi xuống đất vừa tầm nhìn với Duy, ánh mắt anh nhìn thẳng vào em, một cách dịu dàng chưa từng thấy.

Ánh mắt của Quang Anh khi nhìn Duy vốn đã rất dịu dàng rồi, nhưng lần này dịu dàng đó, nó biểu hiện cho một trái tim đang rung lên từng nhịp vì một ánh mắt sắp ươn ướt khác.

Anh ôm em, lâu thật lâu. Lâu tới mức, thời gian như ngừng lại, chỉ còn hai người có tình cảm với nhau tồn tại, dưới ánh đèn phòng sáng rực, và bóng hình mờ hiện lên nơi cửa kính nhìn ra ban công.

- Không đâu, chẳng có gì bất bình thường cả, tình cảm vốn thiêng liêng, dù nó ở bất kì hình dạng nào mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com