Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌷05

"Đoàng"

Tiếng sấm dữ dội vang lên phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa cả hai. Đức Duy vội tránh người ra khỏi Quang Anh, lúc này cơn đau từ chân lại truyền đến khiến cậu khó mà đứng vững. Quang Anh thấy vậy liền đưa tay nắm lấy cánh tay cậu để cậu không ngã. Bây giờ cậu mới để ý đến chiếc áo sơ mi trắng của anh từ lúc nào đã bị dính bẩn. Đức Duy ngượng ngùng nhận ra người gây ra những vết bẩn đó chính là cậu. Khi cậu ngã đã bị dính bùn lầy trên áo nên khi nãy cậu ngã vào người anh thì cũng đã vô tình san sẻ không ít vết dơ qua áo của anh.

"Em... xin lỗi. Em lỡ làm bẩn áo của anh rồi. Em sẽ đền lại anh áo mới ạ." Đức Duy ngập ngừng lên tiếng. Đáp lại cậu là giọng nói dịu dàng của anh:

"Không sao mà. Em cũng đâu có cố ý, lỗi cũng do anh kéo em mà."

"Giờ sao đây nhỉ? Sắp tới giờ vào học rồi mà em lại làm áo anh ra thành như vậy. Em thật sự xin lỗi nhiều lắm ạ." Đức Duy lúc này đang có chút rối bời không biết làm thế nào, cậu vừa gây thêm rắc rối cho anh rồi.

"Bình tĩnh nào. Chuyện nhỏ thôi mà. Bây giờ quan trọng là chân em bị thương rồi phải tìm chỗ để xem vết thường rồi bôi thuốc. Còn chuyện học thì nghỉ một hôm cũng không sao đâu mà nè." Quang Anh nhẹ nhàng trấn an cậu, anh vẫn luôn dịu dàng như thế không khác gì trong hồi ức của cậu.

"Vậy hay về nhà em đi, nhà em cũng ở gần đây thôi. Anh qua đó thay quần áo tạm nha." Đức Duy ngỏ lời mời anh về nhà mình, dù sao thì cũng tại cậu mà giờ áo anh vừa bẩn vừa ướt.

"Cũng được sẵn anh dìu em về luôn chân em bị thương rồi." Nói rồi anh choàng qua khoác tay cậu đỡ cậu đi.

Cả hai cứ đi như vậy một lúc chẳng ai nói câu nào. Đức Duy cảm thấy cứ để bầu không khí im lặng như vậy có hơi khó xử nên cậu đang đắn đo suy nghĩ nên nói gì.

"Giờ này nhà em có ai ở nhà không Duy?". Chưa đợi cậu nghĩ ra nên nói gì thì Quang Anh đã mở lời trước.

"Dạ không á ba mẹ tới tối mới về lận." Duy vừa trả lời xong mới nhận ra một chuyện là anh vừa gọi tên của cậu, nhưng mà kì vậy cậu đã giới thiệu tên đâu nhỉ? Không muốn thắc mắc lâu nên cậu hỏi ngay:

"Bộ anh biết em hả? Em chưa nói tên mà."

Anh không đáp lời vội mà chỉ lia mắt xuống dưới áo cậu. Cậu cũng nhìn theo tầm mắt anh thì thấy anh đang nhìn vào phù hiệu được may trên áo đồng phục của cậu.

"Mình quên mất tiêu là có phù hiệu mà. Mình ngốc thiệt chứ." Đức Duy cảm thán hình như hôm nay do bị té nên đầu óc cậu mới chậm vậy chứ bình thường cũng nhanh nhạy lắm mà.

"Anh tên Quang Anh học lớp 12. Em học lớp 10 nhỉ? Kể ra thì hôm nay tụi mình cũng có duyên lắm đó ha." Anh vừa nói vừa mỉm cười, nụ cười của anh như ánh nắng chiếu rọi màn mưa đen vậy. Anh khiến cậu cũng bất giác mà mỉm cười theo:

"Đúng là có duyên thật. Sắp tới nhà em rồi quẹo vào hẻm này là tới á."

Cậu chỉ vào căn nhà với cánh cổng trắng trước mặt: "Tới rồi. Đây là nhà em á. Để em tìm chìa khóa mở cửa." Nói rồi cậu tìm chìa khóa từ cặp rồi mở cửa mời anh vào.

Vừa vào tới nhà cậu đã kêu anh ngồi xuống sofa còn mình thì cà nhắc xuống bếp định lấy nước cho anh. Quang Anh không thể nhìn nổi cảnh cậu vác cái chân què đi lung tung như vậy nữa nên dứt khoác đứng dậy ôm vai dìu cậu ngồi xuống sofa.

"Em cứ ngồi im đi đã. Nhà em có thuốc không?"

"Dạ có hộp y tế để trong tủ đó á anh." Cậu chỉ vào tủ ngăn tủ gỗ bên dưới tivi. Anh nghe xong liền đi lại lấy hộp y tế đến. Anh quỳ một chân xuống sàn trước mặt cậu rồi nhẹ nhàng kéo ống quần cậu lên bôi thuốc cho cậu.

"Có đau thì nhớ bảo anh nhá." Anh chăm chú bôi thuốc cho cậu, động tác cũng rất nhẹ nhàng sợ làm cậu đau.

"Uish". Tăm bông chạm vào ngay chỗ vết thương khá sâu khiến cậu đau đến không kìm được mà phát ra tiếng.

Anh liền ngay lập tức ngước lên nhìn cậu: "Anh mạnh tay quá hả? Anh xin lỗi." Giọng của anh vừa dịu dàng vừa như có chút áy náy vì làm cậu đau.

"Dạ không phải đâu. Tại bôi thuốc vào vết thương em hơi rát xíu thôi chứ không phải do anh đâu."

"Có đau thì nhớ phải bảo anh nhé." Nói rồi anh tiếp tục tập trung sát trùng rồi bôi thuốc cho cậu. Cậu té chạm cả chân xuống nền đất lại còn đập trúng viên đá nên không phải chỉ có một vết thương mà còn mấy vết bầm nhỏ khác. Động tác của anh nhẹ nhàng cẩn thận lắm cứ như cậu là báu vật trân quý vô giá không thể bị tổn thương dù chỉ một chút. Dáng vẻ nghiêm túc băng bó cho cậu của anh khiến tim Đức Duy mềm nhũng cả ra.

Sau khi băng bó vết thương xong xuôi thì cậu nhớ ra người của cả hai lúc này đều đã bẩn cả rồi, nên liền tìm quần áo để anh tắm rồi thay đồ.

"Để em xem thử. Em nhớ đợt em có lỡ đặt bộ đồ rộng lắm, em mặc không vừa nên để đâu mất rồi. " Cậu vừa nói vừa lục tủ đồ để kiếm.

"A đây rồi. Chỉ có bộ này là em thấy có vẻ vừa với anh, anh mặc tạm nha." Cậu quay lại đưa bộ quần áo cho anh. Cái quần thun đen thì không có vấn đề gì nhưng cái áo thun in hình siêu nhân có chút...trẻ con khiến cậu hơi ngại.

"Không sao được mà. Anh cảm ơn nha."

Nhà cậu có hai phòng tắm lận nên cả hai tắm cùng lúc cũng tiện. Trước khi vào phòng tắm anh còn ân cần dặn cậu chú ý vết thương đừng để chạm nước.

"Em biết rồiii mà. Em sẽ cẩn thận anh yên tâm."

Do chân bị thương nên việc tắm rửa của cậu có hơi khó khăn mất thời gian hơn bình thường nhiều. Cậu bước ra thì thấy anh đã ngồi ngay sofa chờ cậu. Cậu liền bước lại ngồi cạnh anh, bất chợt lúc này bụng cậu kêu một tiếng rõ to.

"Aish. Lại thêm một lần quê trước anh nữa. Hôm nay bị sao vậy trời ơi." Cậu thắc mắc không biết hôm nay mình đã bước chân nào ra khỏi nhà mà lại ba lần bốn lượt ngại trước anh vậy nè.

"Sáng giờ tụi mình chưa ăn gì nên giờ anh cũng hơi đói rồi. Mình tìm gì ăn nhé." Anh lên tiếng bày tỏ mình cũng đang đói để cậu đỡ ngại. Quang Anh phải thừa nhận một điều là Đức Duy ngại trông dễ thương lắm, mỗi lần ngượng là má cậu hơi đỏ lên nhìn chỉ muốn nựng thôi.

Bánh mì mua hồi sáng đã bị cậu làm đổ lúc ngã mất rồi. Cậu nghĩ nhà mình giờ cũng không có gì để ăn ngoài mì tôm cả.

"Nhà em giờ có mỗi mì tôm à. Hay là để em ra ngoài mua gì khác nha." Đức Duy cảm thấy lần đầu đến mà đãi khách mì tôm thì có hơi kì cục đó. Nhưng anh lại từ chối đề nghị ra ngoài mua đồ ăn của cậu: "Trời mưa to lắm em đã đau chân rồi còn ra ngoài lỡ lại trượt té thì sao. Thôi để anh đi mua cho."

Anh vừa đứng dậy định đi thì cậu đã vội nắm lấy cổ tay giữ anh lại: "Mưa to vậy anh cũng đừng đi. Hay là...cứ ăn mì tôm đi ha."

Anh nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình mà lòng vui không thôi nhưng vẫn cố nén nụ cười tỏ ra bình thường: "Cũng được đó. Trời mưa ăn mì nóng hợp lý quá chừng mà."

"Vậy để em xuống nấu cho nha."

Đức Duy vừa mới đề xuất đã bị Quang Anh bác bỏ ngay :

"Em bị thương thì đừng nên di chuyển nhiều cứ ngồi im là được rồi. Em cứ chỉ đồ để đâu rồi anh nấu cho."

"Vậy làm phiền anh quá. Anh là khách mà."

"Không sao đâu. Lần sau có dịp em nấu lại cho anh ăn là được mà. "

Anh đã nói đến vậy thì cậu cũng đành thỏa hiệp mà ngồi vào bàn nhìn anh vào bếp. Nhìn bóng lưng anh đứng trong bếp làm cậu thấy bình yên đến lạ như cảnh chồng nấu ăn cho vợ mình trong phim thường chiếu vậy đó.

"Thiệt chứ mình lại nghĩ lung tung nữa rồi." Đức Duy tự phỉ nhổ mình vì suy nghĩ lung tung của bản thân.

Chỉ khoảng hơn mười phút một bát mì nóng hổi cùng với một quả trứng luộc đã xuất hiện trước mặt cậu.

"Nhìn ngon quá đi." Cậu khen ngợi rồi liền gấp thử ngay một đũa. Trời mưa lớn khiến trời se lạnh cộng với việc bụng cậu đang rất đói thì bát mì này quả là đến rất đúng lúc.

Cả hai vừa ăn mì nóng vừa cười đùa trò chuyện về những chuyện trong trường. Khoảng cách giữa cậu và anh lúc này đã được kéo lại gần hơn rất nhiều. Đức Duy cũng đã trở nên thoải mái không quá ngại ngùng khi nói chuyện với anh nữa mà bắt đầu phát huy sở trường ăn nói thường ngày của mình. Họ nói chuyện ngày càng vui vẻ, cứ nói mãi không hết chuyện. Lúc thì anh kể cậu nghe chuyện trong câu lạc bộ nhạc anh đang tham gia, lúc thì cậu lại kể anh nghe về những trò đùa nghịch hồi cấp 2 của mình.

Ngoài khung cửa sổ cơn mưa dữ dội kia cũng đã dần tạnh nhưng dường như hai người trong căn bếp không ai màng đến nó cả. Họ vẫn cứ mãi chuyện trò rồi thỉnh thoảng tiếng cười lại vang lên khắp nhà. Khung cảnh lúc này thật sự quá đỗi yên bình và ấm áp đến mức có lẽ không kẻ độc ác nào nỡ lòng chen ngang....

------------------------------------------------
🧀: buồn qué đi mấy cậu ơii. Hôm nay anh bé Captain diễn ở trường tuii mà tuii gặp chút vấn đề không đi được😭. Đáng ra hôm qua up chương mới ùii mà buồn quá nên lỡ hẹn chút nha sorriii nhó 😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com