Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140: Vị Trí Của Em

Duy bước đến bàn số 3 với một vẻ mặt bình thản, như thể những ánh mắt đầy khinh bỉ và những lời bàn tán thầm thì không hề tác động đến cậu.

Cậu di chuyển nhẹ nhàng, chiếc áo khoác lụa trắng bay bay phía sau lưng, tạo nên một vẻ ngoài thanh thoát nhưng cũng đầy kiêu kỳ.

Duy dừng lại một chút trước bàn, cúi đầu nhẹ không hề cúi người chỉ cúi đầu một cách lễ phép như người làm thuê phải tỏ ra cung kính với chủ nhân, một cử chỉ vốn không thuộc về con người có thân phận như cậu.

Nhưng tất cả đều không hề làm cậu bận tâm.

Người phụ nữ khoác chiếc áo lông trắng quý phái với chiếc mặt nạ hồ ly mạ bạc lấp lánh nhìn cậu bằng ánh mắt như kẻ săn mồi nhìn con mồi.

Bà ta khẽ nhếch môi, đôi mắt như muốn nói ra những lời miệt thị nhưng lại kiềm chế.

Cái nhìn của bà ta dừng lại trên chiếc áo vest trắng của Duy, khinh bỉ như thể cậu chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền không xứng đáng có mặt ở đây.

Bà ta không nói lời nào, chỉ giơ chiếc ly rượu lên. Nhưng thay vì đưa ly lên một cách tao nhã như thường lệ, bà ta cố tình hạ thấp nó xuống gần chân mình, làm cử chỉ đó giống như một lời ra lệnh.

Động tác này không chỉ là hành động phục tùng một yêu cầu nhỏ mà còn là sự khiêu khích trắng trợn, một thử thách đối với Duy.

Ý bà ta rõ ràng ép cậu phải quỳ xuống mà rót rượu cho mình. Từ ánh mắt của bà, có thể cảm nhận được sự xem thường, sự nhục mạ đương nhiên sẽ theo sau cử chỉ đó.

– Quỳ xuống phục vụ và rót rượu cho ta.

Bà ta nói giọng ngọt ngào như mật, nhưng sắc nhọn như dao cạo, đẩy Duy vào thế phải lựa chọn hoặc phục tùng, hoặc trả giá.

Duy không hề thay đổi sắc mặt, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ.

Một tay nhẹ nhàng cầm lấy chai rượu trên bàn, mắt không hề rời khỏi ánh mắt của người phụ nữ.

Nhưng thay vì làm theo yêu cầu, cậu mỉm cười bất ngờ đổ mạnh chai rượu lên người bà ta, để từng dòng rượu đỏ sẫm chảy dọc theo cổ áo, len lỏi xuống chiếc đầm đắt tiền của bà.

Cả hội trường đột ngột lặng im.

Từng giọt rượu lăn xuống từ cổ bà ta, làm ướt đẫm vải vóc quý phái, như thể nhấn chìm toàn bộ sự kiêu ngạo mà bà ta đã xây dựng suốt bao nhiêu năm qua.

Một tiếng cười khúc khích ban đầu bỗng dưng im bặt.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Duy.

Một số ông trùm, những người vốn đã quá quen với những trò chơi quyền lực này, từ từ nâng ly lên, nhấp một ngụm rượu như thể đang thưởng thức một màn kịch mà họ biết sẽ dẫn đến điều gì.

– THẰNG NHÓC NÀY... MÀY CHÁN SỐNG RỒI À?!

Người phụ nữ hét lên, giọng cô ta vỡ ra vì giận dữ.

Bà ta đứng bật dậy, nhưng những giọt rượu vẫn tiếp tục nhỏ xuống từ cổ áo, chảy dài xuống bàn, làm vấy bẩn mọi thứ xung quanh.

Bà ta như một con thú bị đụng chạm vào lòng kiêu hãnh, mắt trợn lên đầy thù hận.

Duy vẫn đứng đó, không một chút lo lắng, không một chút sợ hãi.

Cậu vẫn giữ cái nhìn điềm tĩnh ấy, không vội vàng, không hoảng loạn. Cậu nhìn thẳng vào bà ta, môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Giọng nói của cậu không to, nhưng lại vang vọng trong không gian yên tĩnh, sắc bén như lưỡi dao:

– Tôi mới thấy… bà là người muốn chết hơn tôi đấy.

Lời nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như dao cắt vào không khí, không một ai dám phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm nơi đây.

Cả hội trường như nghẹn lại.

Duy không hề lùi bước, không hề cúi đầu trước những ánh mắt đang chỉ trích.

Người phụ nữ đứng trước mặt cậu, tức giận đến mức mặt mày đỏ tía, nhưng lại không thể làm gì ngoài việc hét lên:

– NGƯỜI ĐÂU! LÔI THẰNG OẮT CON NÀY RA!

– QUỲ XUỐNG NGAY!!!

– Cho nó biết thế nào là lễ độ.

Những lời hét ấy vang lên như một tiếng chuông báo hiệu trận chiến sắp bắt đầu, nhưng Duy vẫn không hề động lòng.

Cậu vẫn đứng đó, dáng vẻ không chút thay đổi, như thể tất cả những gì xảy ra xung quanh cậu đều chẳng có gì quan trọng.

Ánh mắt của các ông trùm, những người có quyền lực, lặng lẽ theo dõi.

Có người mỉm cười thích thú, có người lại khẽ nhướng mày, tất cả đều biết rằng trong một trận đấu như thế này, người thắng không phải lúc nào cũng là người có sức mạnh rõ ràng, mà là người có thể điều khiển được tình huống, điều khiển được đối thủ.

Vệ sĩ của bà ta vừa bước thêm một bước, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình vạm vỡ chuẩn bị lao vào Duy để giải quyết tình huống theo lệnh chủ nhân.

Thế nhưng, ngay lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên, mạnh mẽ và đầy uy quyền, như thể cắt đứt không gian tĩnh lặng bằng một nhát dao sắc bén.

– Ai dám đụng vào người của tôi? Chán sống rồi?

Giọng nói ấy không chỉ lạnh lẽo mà còn mang theo một thứ năng lượng khó có thể tả thành lời.

Nó như một dòng băng giá đột ngột vỡ ra giữa không gian ấm nóng của đại sảnh.

Không ai kịp phản ứng, chỉ có sự im lặng bao trùm khắp nơi, mọi ánh mắt quay về một phía duy nhất.

RHYDER.

Hình bóng anh bước ra khỏi bóng tối, không vội vã, không gấp gáp. Mỗi bước chân anh đi đều mang theo một sự uy nghiêm, một sự tĩnh lặng đáng sợ khiến mọi người trong hội trường phải lặng thinh.

Anh mặc bộ vest đen tinh tế, những sợi chỉ vàng thêu trên đó càng thêm nổi bật dưới ánh đèn, như thể anh chính là hiện thân của quyền lực, là hình mẫu của sự hoàn hảo.

Chiếc mặt nạ nửa khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào như khẽ phản chiếu những ánh mắt xung quanh, nhưng điều khiến mọi người sợ hãi chính là đôi mắt anh.

Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như thể mỗi cái nhìn của anh có thể xé nát tất cả những gì cản đường.

Ánh mắt ấy không chỉ là sự giận dữ mà là sự thấu suốt, sự tính toán tỉ mỉ, như thể anh đang thấy rõ từng ngóc ngách trong tâm trí người đối diện.

Những người xung quanh bỗng dưng như không còn dám thở mạnh.

Những ông trùm, những bà trùm, những người từng quen với sự quyền lực và những cuộc chiến trong bóng tối đều im lặng, không ai dám lên tiếng.

Cả hội trường như đang bị đóng băng dưới sự hiện diện của anh.

Duy dù đang đứng đó, cũng không thể không cảm nhận được sự thay đổi trong không khí.

Ánh mắt của cậu vẫn thản nhiên, nhưng trong thâm tâm cũng không khỏi chú ý đến người đàn ông đứng giữa không gian tĩnh lặng như một vị chúa tể.

Quang Anh bước tới gần bàn, không vội vàng, chỉ một cái nhìn, và tất cả những ánh mắt đang tò mò đều hướng về anh.

Từng bước chân của anh như thể đang dẫn dắt cả hội trường vào một không gian khác, nơi mà mọi thứ đều phải tuân theo quy tắc của riêng anh.

Vệ sĩ của bà ta, dù đã bước tới gần, giờ đây không còn dám tiến lên thêm dù chỉ một bước.

Họ ngừng lại, không dám làm gì ngoài việc đứng im, vẻ mặt ngập tràn sự sợ hãi lẫn kính trọng.

Ánh sáng của đèn chiếu xuống, phản chiếu lên bộ vest đen và chiếc mặt nạ của anh, làm cho hình ảnh của Quang Anh càng trở nên huyền bí, lạnh lẽo.

Anh đứng đó như một vị vua đang làm chủ tất cả, như một thần thánh không thể chạm vào.

Mọi động thái của anh đều mang theo sức mạnh vô hình khiến không ai dám cãi lại.

Cả không gian như đã thuộc về anh, không ai dám ho he một lời.

Bà trùm kia, dù vẫn ngồi đó với vẻ kiêu ngạo, nhưng đã không còn sự tự tin như trước.

Bà ta nắm chặt tay mình, vẻ mặt căng thẳng, mắt liếc nhìn Quang Anh, rồi lại nhìn sang vệ sĩ, như đang tính toán xem liệu mình có thể tiếp tục chuyện này hay không.

Nhưng tất cả đều hiểu rõ:

"Trong không gian này, Quang Anh mới là người quyết định."

Duy nghiêng đầu nhìn Quang Anh khi người đàn ông ấy tiến lại gần.

Trong khi đôi mắt Quang Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, Duy lại mỉm cười, ánh mắt long lanh, nhưng cũng không thể giấu được sự hứng thú.

Cậu mím môi, cố nhịn cười, như thể trò chơi này chưa đủ thú vị đối với cậu.

– Tôi còn chưa chơi đủ mà?

Duy nói, giọng nhẹ nhàng như đang làm nũng, nhưng sự sắc sảo trong từng từ cậu nói không thể bị che giấu.

Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào Quang Anh, lấp lánh như thể đang khiêu khích anh.

Quang Anh đứng đó, tựa như một ngọn núi vững chãi không thể lay chuyển.

Dù khí thế anh tỏa ra mạnh mẽ, lạnh lùng và đầy uy quyền, giọng nói anh lại đột ngột dịu xuống như sóng vỗ nhẹ vào bờ:

– Bé con, chơi vui chứ?

Câu hỏi ấy như lời quan tâm, nhưng ẩn chứa sự kiềm chế mạnh mẽ, chẳng khác nào một con thú hoang đang rình rập trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội để lao vào.

Cánh tay của Quang Anh đưa ra, lòng bàn tay ngửa, như đang chờ đợi điều gì đó, một sự đáp lại, hay một sự tôn trọng đặc biệt.

Duy thay vì ngập ngừng, lại khẽ xoay chiếc nhẫn trên tay.

Chỉ một cử chỉ nhỏ nhưng lại khiến những người xung quanh chú ý.

Ánh vàng lấp lánh trên mặt nhẫn, hình ảnh biểu tượng tối thượng của giới hắc đạo hiện rõ như một lời nhắc nhở rằng cậu không phải là người bình thường mà là một phần của thế giới đen tối đầy quyền lực mà Quang Anh đang thống trị.

Duy không dừng lại ở đó.

Cậu nhẹ nhàng kéo sợi dây chuyền giấu trong áo ra ngoài, chiếc dây bạc mảnh, với mặt đá màu vàng khắc biểu tượng trùng khớp với của Quang Anh.

Đó là dấu hiệu rõ ràng, một minh chứng cho mối liên kết quyền lực không thể phá vỡ giữa hai người.

Hai biểu tượng quyền lực nhất, giờ đây hiện diện trên cùng một cơ thể của một chàng trai, khẳng định rõ ràng ai mới là người cầm quyền thực sự.

Khi Duy đặt tay vào lòng bàn tay của Quang Anh, một cảm giác quyền lực lan tỏa trong không khí.

Quang Anh siết nhẹ tay cậu, đưa cậu ra giữa sảnh như thể tuyên bố chủ quyền. Ánh mắt của Quang Anh quét một vòng quanh hội trường, rồi anh nói, giọng đầy uy nghiêm và sự lạnh lùng không thể chối cãi:

– Người của tôi, ai muốn được rót rượu?

– Hay là để tôi thay em ấy rót cho bà uống?

Khi lời nói của anh vang lên, cả hội trường bỗng nhiên im lặng, những thế lực lớn trong bóng tối dường như ngừng thở, ánh mắt của họ thay đổi, từ sự khinh bỉ sang sự dè chừng, từ sự chờ đợi sang sự kính trọng.

Duy không còn là một món đồ chơi hay thú cưng như họ tưởng.

Cậu là bảo vật của RHYDER.

Người của Quang Anh.

Và giờ đây, cậu đã được tuyên bố chính thức là không thể động đến, không thể sỉ nhục.

Người thiếu niên áo trắng giờ đây, mọi người đã nhận ra, không phải là một kẻ yếu đuối.

Cậu là người đứng cạnh tấm màn quyền lực mà họ không thể xâm phạm.

Vào khoảnh khắc Quang Anh nắm chặt tay Duy và bước ra giữa sảnh, cả hội trường như ngừng lại.

Những người ngồi gần bàn số 3 và những vị khách có ảnh hưởng không dám thở mạnh như thể sự im lặng này là một phần trong trò chơi quyền lực khốc liệt mà họ không thể tham gia.

Từng ánh mắt đều dán chặt vào đôi tay đang nắm chặt nhau, vào sự liên kết vĩnh viễn mà chỉ có những kẻ biết quyền lực mới có thể thấu hiểu.

Bà trùm nọ người đã nghĩ rằng mình có thể dễ dàng khuất phục Duy, giờ đây chỉ còn biết đứng nhìn với sắc mặt tái xanh.

Ánh mắt của bà ta run rẩy, không thể che giấu sự hoảng loạn khi đối diện với đôi mắt lạnh lùng như vực thẳm của Quang Anh.

Cả người bà ta như đông cứng lại, không thể cử động, chỉ còn biết đứng im và nuốt ngược lại những lời thách thức ban đầu.

Cảm giác quyền lực ấy không chỉ tỏa ra từ Quang Anh mà còn từ chính sự tĩnh lặng của Duy, người mà giờ đây không còn là một kẻ bị thao túng, mà là một phần trong thế giới mà mọi người phải nể sợ.

Phía xa, dãy ghế hàng đầu nơi những kẻ đứng đầu thế lực ngồi, bỗng vang lên những tiếng cười khẽ, châm chọc nhưng lại khiến da đầu người nghe tê dại.

Dương khẽ nghiêng đầu, giọng lười biếng cất lên đầy khinh miệt:

– Chậc chậc… xem ai đang đùa với tử thần kìa...

Hùng không thèm nhìn sang, vẫn lướt nhẹ màn hình điện thoại, nói giọng vô cảm:

– Thông cảm đi, người ta cũng lớn tuổi rồi, trí nhớ không còn tốt, nhẹ nhàng chút đi...

Hiếu khẽ nhếch môi, nâng ly rượu lên, nhấn từng chữ như dao cắt:

– Chúng tôi còn chưa dám giỡn như vậy đâu...

Kiều thì quay đầu về phía An, làm bộ phụng phịu, nói hơi lớn:

– Chị còn chưa được nhóc con ấy rót rượu đâu nha~ Ganh tị quá trời luôn đó!

An bật cười, nghiêng đầu nhìn Kiều, nheo mắt nói như dỗi:

– Bà còn muốn uống nữa hả? Không sợ trong đó có độc à?

Bọn họ không hề che giấu giọng nói, nhưng lại khéo léo vừa đủ để cả hội trường đều… nghe rõ mồn một.

Khóe mắt bà trùm nọ giật mạnh, tay bà run lên từng đợt, một cảm giác lo sợ tràn ngập trong lòng.

Cả cơ thể bà như bị đông cứng, không thể cử động.

Từng ánh mắt trong hội trường không ngừng dồn về phía bà, ánh mắt đó sắc bén, lạnh lẽo, giống như những lưỡi dao cắm thẳng vào lòng bà, khiến bà phải chùn bước.

Mỗi ánh nhìn như một vết thương sâu sắc, và bà ta nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, mình đã đụng phải người không thể bị khuất phục.

Đôi mắt bà mở lớn, không thể che giấu sự hoảng loạn đang dâng trào. Cảm giác nghẹt thở lan tỏa trong lồng ngực, khiến bà cảm thấy không thể hít thở được nữa.

Những câu nói ban đầu đầy tự tin và kiêu ngạo giờ đây trở nên vô nghĩa. Mọi thứ dường như quay cuồng trước mắt bà, trong khi các thế lực khác trong hội trường đang chìm trong sự im lặng đầy đe dọa.

Mọi người đều hiểu bà ta đã phạm phải sai lầm lớn.

Cả hội trường trong cùng một giây phút, đồng loạt nghĩ trong đầu, không cần phải nói thành lời:

"BÀ TA… CHẾT CHẮC."

Nỗi sợ hãi ấy len lỏi khắp mọi ngóc ngách của đại sảnh, một sự thấu hiểu chung giữa những kẻ trong giới hắc đạo, những người quen với sự sống và cái chết.

Không ai có thể bào chữa cho một kẻ dám động vào những người quan trọng của RHYDER, không ai có thể thoát khỏi hậu quả khi đã thách thức thế lực khổng lồ này.

---

Ngay trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, thì nơi bóng tối một âm thanh nhẹ “tích tích” vang lên từ hệ thống giám sát ngầm.

Đó là tiếng báo động mà không ai có thể nghe.

Giọng nữ trầm đều, vô cảm, vọng ra từ hệ thống AI, cắt đứt không gian im lặng, như thể muốn nhắc nhở mọi người về một điều gì đó lớn lao sắp xảy ra:

"Cảnh báo. Phát hiện bên mục tiêu RHYDER bán kính 2 mét có người đặc biệt xuất hiện."

Thông báo vang lên, nhưng nó không chỉ là một dòng chữ vô hồn trên màn hình. Từng từ đều thấm vào bầu không khí căng thẳng, như một dấu hiệu cho thấy một điều gì đó quan trọng sắp diễn ra.

Trên màn hình của một căn phòng bí mật, gương mặt thiếu niên áo trắng xuất hiện rõ mồn một.

Cậu ta đứng đó, không chút biểu cảm, như thể mọi thứ xung quanh không hề ảnh hưởng đến mình. Cả vẻ ngoài lẫn sự điềm tĩnh của cậu đều như thể đã được tính toán tỉ mỉ từ lâu.

Đó không phải là một sự xuất hiện ngẫu nhiên.

Từ trong bóng tối mờ mịt của căn phòng giám sát, một kẻ đang ngồi yên lặng, hơi nghiêng người ra trước, ánh mắt lóe sáng như đã đợi giây phút này rất lâu rồi.

Đó là một ánh mắt đầy sự chờ đợi, sự tính toán, như thể biết rõ rằng giờ phút này chính là thời điểm quyết định.

Những cảm xúc hỗn độn, những suy tính đầy rủi ro, tất cả đều chảy qua trong ánh nhìn ấy.

Kẻ ấy không nói gì, nhưng mọi hành động của hắn đều mang một ý nghĩa sâu xa.

Ánh sáng trong đôi mắt lóe lên một cách rõ ràng, như thể mỗi giây phút đều là một phần của một trò chơi lớn.

Từng chuyển động của hắn đều toát lên sự tự tin, như thể hắn đã chắc chắn về kết quả của cuộc chơi này.

Hội trường, mặc dù đã im lặng, lại không thể ngừng chú ý vào những gì đang diễn ra trong căn phòng bí mật đó.

Mọi thứ đang dần trở nên rõ ràng  có một thứ gì đó sẽ thay đổi tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com