Chương 141: Ngồi Bên "Vua"
Quang Anh không cần lên tiếng thêm một lời.
Chỉ một ánh mắt liếc nhẹ nhưng ánh mắt ấy lạnh như băng tuyết, sắc đến mức khiến cả không gian phía cuối hội trường như đóng băng tức khắc.
Cái nhìn lướt ngang ấy tưởng chừng vô tình, nhưng lại mang theo một mệnh lệnh tuyệt đối.
Ngay lập tức, từ hai góc khuất gần khu vực an ninh, hai người vệ sĩ cao lớn trong bộ vest đen chỉnh tề gương mặt không chút cảm xúc, khí chất sắc bén như lưỡi dao mài bén bước ra.
Họ không cần nói, không cần giới thiệu.
Chỉ cần xuất hiện thôi là cả không gian xung quanh đã chùn xuống một nhịp. Khí áp của họ tỏa ra khiến vài người gần đó vô thức lùi một bước.
Một vài ánh mắt lo ngại, một vài hơi thở ngưng lại giữa chừng.
Bà trùm nọ thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cơn giận dữ vẫn còn sôi sục trong ngực nhưng sự lạnh lẽo từ ánh nhìn của Quang Anh và sự hiện diện áp đảo của hai vệ sĩ đã nhanh chóng đè bẹp bất kỳ tia kiêu ngạo nào còn sót lại.
Bà ta nuốt khan, rồi cố gắng kéo môi thành một nụ cười gượng gạo, méo mó. Cố giữ giọng nhẹ nhàng, hạ mình:
– Tôi… Tôi thật sự không biết người đó là người của Ngài RHYDER.
– Nếu biết trước thì tôi tuyệt đối...
Lời chưa kịp dứt, âm thanh cứng rắn, lạnh đến tê dại của Quang Anh vang lên, như một lưỡi kiếm xé toạc không khí:
– Tôi không thích nghe lời giải thích.
Giọng nói ấy không lớn, nhưng từng từ như gõ mạnh vào lồng ngực người nghe.
Không gian hội trường lặng đi một nhịp, như thể ngay cả âm thanh của bản nhạc nền cũng tự động câm nín.
Một số vị khách khẽ liếc nhìn nhau, vài người nín thở, vài kẻ khác quay đi giả vờ không thấy để tránh vạ lây.
Bà trùm nọ như bị đập thẳng vào mặt. Nụ cười méo xệch biến mất không dấu vết.
Gương mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Trong một giây, bà ta còn muốn mở miệng nói thêm, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Quang Anh lần nữa đôi mắt như vực sâu không đáy, không thù hận, không phẫn nộ, chỉ có một thứ duy nhất:
"Quyền lực tuyệt đối không thể thách thức."
Không cần thêm một lời, hai vệ sĩ tiến lên, cúi đầu đúng lễ nghi nhưng vẫn không chừa cho bà một chút thể diện nào. Một người khẽ nói:
– Mời rời khỏi hội trường.
Câu “mời” ấy, nghe nhẹ như gió thoảng nhưng lại chứa đựng ý nghĩa của một bản án.
Không có sự lựa chọn.
Không có đường lùi.
Bà đứng bất động trong một giây như bị đông cứng, rồi đành cắn chặt răng, không dám nói thêm, không dám phản kháng.
Bước chân bà nặng nề, lảo đảo rời đi dưới ánh mắt soi mói và e ngại của những thế lực xung quanh.
Một vài tiếng xì xào nổi lên nhỏ, rất nhỏ nhưng ai nấy đều biết chuyện đụng vào người của RHYDER... là cú ngã không bao giờ đứng dậy lại được.
Quang Anh cúi xuống, ánh mắt lướt qua Duy một cách nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý như thể không cần nói ra cũng đủ để hiểu.
Cảm giác đó như một luồng sóng lan tỏa từ đôi mắt anh, khiến Duy cảm nhận được một thứ sức mạnh vừa gần gũi, vừa lạnh lùng.
Anh khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười như thể đã nhìn thấu tất cả những gì vừa xảy ra.
Quang Anh không nói thêm gì, chỉ đơn giản đưa tay kéo Duy về phía trung tâm hội trường, nơi mọi ánh nhìn đang dồn về.
Không một ai dám lên tiếng hay bước qua, mọi thứ như đột ngột dừng lại để nhường chỗ cho hai người.
Quang Anh dẫn Duy tiến về chiếc bàn chính giữa, nơi không gian như càng trở nên chật chội hơn bao giờ hết.
Đây là vị trí tối cao của bữa tiệc, nơi mà mỗi người đều phải cúi đầu khi ngước lên nhìn.
Chiếc ghế của Quang Anh, chiếc ghế quyền lực mà ngay cả những ông trùm danh tiếng cũng không dám ngồi vào, giờ lại là nơi dành cho cả hai.
Những chiếc ghế bên cạnh, vốn được chuẩn bị sẵn cho những vị khách quan trọng, giờ chẳng còn ý nghĩa gì khi Quang Anh dứt khoát kéo Duy vào chiếc ghế của chính mình.
Chiếc ghế đặc biệt, rộng rãi, có tựa lưng cao và chân ghế được chạm khắc tỉ mỉ, như một ngai vàng thu nhỏ, giờ trở thành nơi dựa vào của cả hai.
Duy ngồi xuống nhưng không phải chỉ một mình. Quang Anh ngay lập tức ngồi cạnh, vòng tay ôm nhẹ eo cậu, kéo Duy sát vào lòng mình. Cử chỉ ấy vừa ấm áp lại vừa đầy quyền lực, khiến mọi sự chú ý xung quanh như đổ dồn về họ.
Quang Anh hạ giọng, chỉ đủ để Duy nghe, âm thanh khẽ khàng nhưng lại tràn đầy sức mạnh:
– Em nghịch đủ chưa, bé con?
Duy nhếch môi, hơi ngước mắt lên, khuôn mặt thoáng chốc trở nên hờ hững:
– Còn lâu mới đủ, nhưng tạm vậy đã...
Giọng cậu nhẹ, nhưng không kém phần kiêu ngạo. Một nụ cười ẩn sau đôi môi mỏng, khẽ nhếch lên, như thể cậu vẫn chưa chơi đủ và còn nhiều trò chơi khác đang chờ đợi phía trước.
Nhưng dù gì đi nữa, khoảnh khắc này ở đây, Duy cảm nhận rõ ràng một điều:
"Quang Anh đã dẫn cậu đến một đỉnh cao không thể quay lại."
Phía dưới hội trường, không khí trở nên nặng nề và căng thẳng, khi ánh mắt của vô số thế lực bắt đầu thay đổi.
Những câu chuyện ẩn chứa trong ánh nhìn lén lút của họ không còn chỉ là những lời xì xào không mục đích.
Bầu không khí từ nghi ngờ, hoài nghi đã nhanh chóng chuyển sang ngạc nhiên, và ngay sau đó là sự chấn động.
– Không phải dạng vừa... Một con sói đội lốt Cừu non
Một người trong đám đông thì thầm, mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Một người khác chen vào, vẻ mặt có phần nghi hoặc:
– Chàng trai áo trắng đó, lại có thể ngồi vào vị trí đó?
Tiếng bàn tán bắt đầu như cơn sóng, không ngừng xâm chiếm không gian. Một vài người, vốn là những thế lực cấp trung, giờ đây chỉ còn biết thở phào nhẹ nhõm và thầm cảm ơn vì họ đã không có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn trong suốt buổi tiệc này.
Một người ngồi cách đó không xa, sắc mặt trầm tư, rít một hơi dài từ điếu xì gà, nhả ra một làn khói mờ mịt. Đôi mắt anh ta sắc bén, nhìn chằm chằm vào Quang Anh và Duy, rồi khẽ cười:
– Có bản lĩnh mới khiến Quỷ Vương giữ bên người như thế...
– Không phải ai cũng có thể chiếm được sự chú ý của RHYDER.
Từng lời nói ấy như một tiếng vang nhỏ, nhưng lại khiến bầu không khí càng thêm nặng nề. Họ không chỉ đang nói về một chàng trai đơn giản, mà là về người có thể gây ra sóng gió lớn cho toàn bộ giới hắc đạo.
---
Trong căn phòng giám sát tối tăm, ánh sáng từ những màn hình lập lòe phản chiếu lên gương mặt của người đàn ông ngồi trong bóng tối.
Duy và Quang Anh trong hội trường như một bức tranh sống động, rõ ràng, không thể chối cãi.
Quang Anh ôm Duy vào lòng, ánh mắt không rời khỏi người cậu, một hành động vừa dịu dàng lại vừa mang tính khẳng định mạnh mẽ.
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ hệ thống giám sát, không vội vã, không gấp gáp nhưng lại chứa đựng sự thấu hiểu sâu sắc.
Người đàn ông trong bóng tối khẽ nghiêng người về phía màn hình, đôi mắt lóe lên một tia sáng, rồi nở một nụ cười khẽ, nhưng sâu sắc đến lạ thường:
– Cuối cùng cũng lộ mặt rồi... thú vị đấy...
Câu nói đó không phải dành cho những người xung quanh, mà là cho chính bản thân ông ta.
Một lời tự nhủ, nhưng cũng là lời khẳng định, như thể tất cả chỉ mới bắt đầu.
Cảm giác chờ đợi của người trong bóng tối đã kéo dài đến tận giờ phút này, và tất cả chỉ vừa mới được hé lộ một phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com