Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 179: Truy Đuổi

Bên ngoài trời đã chuyển tối, ánh đèn từ trụ sở Minh Dạ phản chiếu lấp loáng trên mặt kính.

Sau cuộc thẩm vấn, toàn bộ hệ thống cảnh báo nội bộ được nâng lên mức đỏ.

Những tầng vốn ít người đặt chân tới giờ bỗng chốc đông nghẹt kỹ thuật viên, phân tích viên, người truy dấu, người giám sát... tất cả như một cỗ máy vừa được kích hoạt sau thời gian dài nằm im.

Tin báo về các vụ xâm nhập dữ liệu, đánh cắp kho thông tin, tấn công hạ tầng tài chính ngầm, và cả các vụ "mất tích" nhỏ lẻ đang lan truyền giữa các nhóm liên lạc.

Từng mã hồ sơ bị móc ra, từng cuộc điều tra cũ bị lật lại. Không có chỗ cho sự ngẫu nhiên.

Và rồi, từ phòng phân tích tín hiệu, một loạt tọa độ được gửi thẳng về trung tâm điều khiển.

Minh Dạ tại Phòng điều khiển trung tâm.

Những điểm đỏ lấp lóe liên tục hiện ra, rồi nhanh chóng bị tô đè bằng biểu tượng “Đã xóa dấu vết”.

Hệ thống theo dõi của Minh Dạ đã bị can thiệp. Mỗi khi họ lần ra một vị trí khả nghi, chỉ vài phút sau, nơi đó đã trống rỗng không tín hiệu, không camera, không một mảnh vết.

Kẻ địch đang hành động trên một tầng cao hơn. Không chỉ nhanh… mà còn cực kỳ chính xác. Như thể biết trước mỗi bước di chuyển của họ.

Quang Anh đứng trước màn hình chính, dáng người bất động nhưng bờ vai căng thẳng. Tay anh lần chậm trên bản đồ số, từng điểm được chạm đến đều mang theo một tầng suy tính.

Ánh sáng từ các màn hình phản chiếu lên mắt anh lạnh, sắc và đầy giám định. Không có dấu hiệu của hoảng loạn. Chỉ có sự tập trung tuyệt đối và nỗi nguy hiểm đang gõ cửa.

Giọng anh vang lên, trầm và sắc như lưỡi dao mỏng đang kề vào cổ một sự thật chưa chịu lộ diện:

– Lại tới trước ta nửa bước. Không phải vì may mắn. Bóng Xám hoặc là Mặt Nạ đang chơi trò kéo dây. Và chúng giật rất đều tay.

Một nhịp im lặng. Rồi những ánh mắt trong phòng cùng lúc ngước lên nhìn anh. Không ai cần hỏi điều gì. Tất cả đều hiểu trò chơi giờ đây không còn là truy bắt nữa.

Mà là đối đầu trực diện.

Ngay từ sáng sớm mỗi ngày, Minh Dạ đã chìm trong trạng thái báo động mềm.

Hàng loạt dữ liệu vừa được giải mã từ thiết bị theo dõi mà Duy mang theo trong buổi đấu giá đã cho ra những tọa độ mơ hồ, có ai đó cố tình để lại đường mòn.

Quang Anh đứng trước bảng điện tử, tay lướt qua từng dòng thông tin, ánh mắt không rời những mũi tên đang chồng chéo lên bản đồ thành phố.

– Bóng Xám đang dụ ta đến nơi hắn chọn. Nhưng hắn quên mất một điều... chúng ta là ai.

Duy đứng phía sau, gương mặt vẫn còn âm u từ cuộc thẩm vấn ngày trước, nhưng giọng cậu vững vàng:

– Để em đi. Nếu đó là mồi, thì em sẽ là con mồi ngon cuối cùng hắn dám thử.

Quang Anh nhìn cậu thật lâu. Cuối cùng, anh gật đầu, chậm nhưng chắc. Một cái gật vừa là đồng ý, vừa là cam kết thầm lặng anh sẽ ở đó, như mọi lần.

Và thế là kế hoạch tác chiến được triển khai gấp rút. Duy cùng đội phụ được cử đến một nhà xưởng bỏ hoang nơi tọa độ dẫn tới như một mắt lưới cuối cùng thả xuống trong đêm.

Một đêm dài, im lìm.

Và nơi đó... trở thành chiến trường.

Đêm đen phủ trùm khu nhà xưởng bỏ hoang nơi ngoại ô, chỉ có ánh trăng mỏng hắt qua những khung cửa kính vỡ là le lói rọi xuống nền xi măng nứt nẻ.

Không khí nặng mùi gỉ sắt và bụi ẩm, những âm thanh nhỏ nhất tiếng giày khẽ chạm sàn, tiếng kim loại rung khẽ cũng bị kéo dài trong sự tĩnh lặng rình rập.

Duy bước vào cùng đội phụ, theo đúng chỉ thị của Quang Anh. Cậu là “mồi nhử” giống như lần trước.

Nhưng lần này, không ai có thể ngờ điều được tính toán kỹ lưỡng lại hóa thành một chiếc lưới ngược, giăng ra không phải để bắt mà để tiêu diệt.

Một tiếng rít ngắn của kim loại va vào nòng súng. Rồi…

Đoàng!

Âm thanh chát chúa xé tan không gian. Viên đạn xé gió, sượt sát qua vai Duy, máu lập tức loang ra nền áo trắng. Mắt cậu trợn lên một giây, cảm giác bỏng rát nơi vết thương lan ra như lửa cháy dưới da.

Trước khi Duy kịp phản ứng, một bóng đen từ trên xà nhà phóng xuống. Tên mai phục lao đến, tốc độ cực nhanh, ánh mắt lạnh lùng không mang theo một tia do dự. Nhưng ngay khoảnh khắc đó…

Một cú đá chém mạnh vào hông tên tấn công. Hắn bật ngược ra sau, đập vào đống thùng gỗ mục, phát ra tiếng rầm nặng nề. Bóng người vừa xuất hiện đáp xuống nền đất gần như cùng lúc.

Quang Anh.

Bộ vest đen đẫm sương đêm, vai áo lấm bụi, ánh mắt anh tối sầm lại. Tay trái anh vẫn giữ thế thủ, tay phải đã quàng lấy vai Duy, đỡ cậu khỏi ngã hoàn toàn.

Duy thở gấp, mồ hôi và máu hòa vào nhau trên gương mặt tái nhợt. Cậu ngước nhìn Quang Anh, giọng khản đặc:

– Anh... đến nhanh vậy?

Quang Anh không nói gì ngay. Ánh mắt anh rà qua người Duy, dừng lại nơi vết máu đang thấm dần xuống. Gương mặt căng lên, lồng ngực vẫn còn rung nhẹ vì nhịp thở dồn dập.

Rồi anh nói, giọng nhỏ và trầm nhưng không giấu được sự run rẩy ẩn dưới lớp điềm tĩnh:

– Nếu không nhanh thì làm sao bảo vẹ nhóc.

Cánh tay anh siết chặt hơn, sợ nếu lơi ra một chút, người trong tay sẽ biến mất.

Ở phía sau, các thuộc hạ đã nhanh chóng triển khai đội hình. Một người lao vào truy đuổi kẻ vừa bắn, còn có một người khác dùng đèn pin công suất cao chiếu quét khắp không gian tối, súng ngắn trong tay luôn trong tư thế sẵn sàng.

Tiếng bộ đàm vang lên sát tai:

– Đội hai, bảo vệ điểm rút lui. Đội ba, kiểm tra các lối thoát.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa hỗn loạn, ánh mắt Quang Anh và Duy gặp nhau.

Không cần lời nào. Chỉ là sự thật không thể chối bỏ. Kẻ địch đã nhắm rất rõ vào Duy. Và mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

Trong lúc đó tại trung tâm chỉ huy...

Trong căn phòng chật hẹp, ánh đèn lạnh lẽo phản chiếu trên hàng loạt màn hình giám sát, nơi các con số, dữ liệu liên tục nhảy múa trong không gian số hóa dày đặc.

Hùng ngồi gục trên bàn, tay vò lấy mái tóc rối bù, mắt đỏ hoe như mất ngủ suốt mấy đêm liền. Tiếng thở dài thoát ra từ anh không phải vì mệt thể xác, mà là sự căng thẳng và bức bối dâng lên từng phút.

– Má! Lại mất dấu rồi! Tụi nó quá khôn ngoan. Xoá sạch log hệ thống, đốt hồ sơ, giật camera, tháo hết thiết bị giám sát…

– Tụi nó như mấy ninja bóng tối, lặng lẽ mà chẳng ai thấy được!

Câu nói vang lên, chạm vào không khí như tiếng vang thất vọng và giận dữ hòa quyện.

An ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát những con số trên màn hình đôi mắt sâu thẳm không lời nhưng ánh nhìn đầy suy tư và lo lắng.

Cậu biết chỉ một phút lơ là cũng có thể đánh đổi bằng cả mạng sống của đồng đội.

Bước chân nhẹ nhàng An tiến lại gần đặt tay lên vai Hùng, ánh mắt ấm áp và đầy an ủi.

– Thở một chút đi, Hùng. Anh không được ngã gục.

– Nếu anh gục xuống, thì ai còn đứng lên tiếp tục con đường này?

Hùng khẽ mỉm cười nhận được nguồn sức mạnh mới từ cái chạm tay đó.

An siết nhẹ vai không phô trương nhưng chứa đầy lời hứa ngầm rằng dù chuyện gì xảy ra, họ vẫn sẽ sát cánh cùng nhau tới cùng.

Không gian yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng máy móc đều đặn vận hành như nhịp tim của một đội ngũ không bao giờ chịu đầu hàng trước bóng tối.

Một nơi khác trên tầng mái của một tòa nhà bỏ hoang, gió lạnh thổi qua từng khe nứt của mái tôn cũ kỹ, mang theo hơi sương mỏng manh đêm đông len lỏi vào từng kẽ áo.

Dương và Kiều đứng nép mình bên những mảng tường đổ nát, mắt dán chặt vào con ngõ bên dưới nơi ánh đèn đường yếu ớt phản chiếu qua lớp sương mù mỏng manh.

Kiều khẽ quay sang, giọng nhỏ như sợ làm mất đi sự tĩnh lặng của đêm:

– Ê, anh thấy hồi hộp không?

Dương không trả lời ngay, ánh mắt lướt qua từng bóng người lướt qua phía dưới rồi bật cười khẽ, giọng pha chút trêu chọc:

– Anh thấy... cái tay em đang run kia kìa.

Kiều nghiến môi, lườm Dương một cái thật nghiêm mặt cố che dấu cái cảm giác ngượng ngùng đang lan dần:

– Run vì lạnh đó. Đừng có xàm.

Dương thở dài, chậm rãi kéo cổ áo khoác dày của mình lên vai Kiều khẽ kéo sát cậu lại gần hơn giữa cái lạnh thấm sâu của đêm:

– Lạnh thì nép vô anh đi, đừng có kiếm chuyện.

Kiều khựng lại một nhịp, má đỏ bừng lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Dương.

Nhưng cậu cũng không né ra chỉ đứng yên hơi nghiêng đầu về phía Dương để tìm chút hơi ấm giữa màn đêm giá lạnh và sự bất an đang chực chờ phía trước.

Gió vẫn lùa qua, mang theo tiếng vọng xa xăm của thành phố về đêm, và trên tầng mái bỏ hoang này, hai con người đứng cạnh nhau, lặng lẽ chuẩn bị cho một màn rình phục đầy nguy hiểm mà trong lòng mỗi người đều mang một chút lo âu, chút ấm áp không lời nói.

Ở một góc khác căn hộ tạm trú nằm khuất sau những con phố nhỏ gần biên giới thành phố, nơi ánh đèn vàng nhạt hắt lên những bức tường có phần sờn cũ, mùi trà thoang thoảng lan tỏa trong không gian yên tĩnh.

Đăng đặt nhẹ tách trà nóng xuống bàn gỗ cũ kỹ trước mặt Hùng Huỳnh, ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm pha lẫn lo âu.

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vết băng cá nhân đang quấn trên má cậu, ngón tay ấm áp như muốn xoa dịu mọi đau đớn chưa kịp lành.

– Lại bị thương rồi đấy.

Giọng Đăng trầm ấm, kèm theo tiếng thở dài không giấu được sự lo lắng.

Hùng Huỳnh nhíu mày, giọng gằn nhẹ, pha chút cứng rắn vốn có:

– Mấy cái này có là gì đâu.

– Anh biết em mạnh mẽ, gan lì đến mức... em cũng không nhận ra mình đang liều mạng.

– Nhưng anh còn biết điều quan trọng nhất là em với anh. Nên... anh đau lòng thật sự.

Đăng nói giọng trầm thấp, ánh mắt đầy tình cảm và một chút bất lực.

Hùng Huỳnh nhìn thẳng vào mắt Đăng, trong khoảnh khắc ấy, mọi mâu thuẫn, những năm tháng cự cãi, giận hờn như mờ đi. Chỉ còn lại sự đồng cảm và những cảm xúc thật thà nhất.

– Chỉ lần này thôi, tôi cho phép anh được chăm sóc tôi.

Lời nói như một nhịp cầu nối, phá vỡ bức tường kiên cố bấy lâu.

Đăng mỉm cười, mắt sáng lên vẻ hạnh phúc pha chút nghịch ngợm:

– Ừ, vậy cho anh chăm sóc em cả đời luôn được không?

Hai người im lặng nhìn nhau, giữa căn phòng nhỏ, nơi chỉ có ánh sáng dịu dàng của đèn bàn và hơi ấm của tách trà còn nóng hổi, tình cảm dịu dàng mà bền chặt ấy tựa như ngọn lửa nhỏ, đủ sưởi ấm những ngày tháng đầy hiểm nguy phía trước.

Trong lòng chiến tranh đầy rẫy những mưu mô và nguy hiểm, tình yêu vẫn có chỗ để nảy nở và lớn lên, len lỏi qua từng khoảnh khắc căng thẳng và những ngày tháng không ngừng bận rộn.

Những mối quan hệ được xây dựng, những cái nhìn trao nhau đầy ý nghĩa và những nụ cười nhỏ nhẹ như những vệt sáng hiếm hoi trong đêm đen bao trùm.

Chỉ có Hiếu lúc này đang nằm gác chân lên bàn làm việc trong căn phòng nhỏ ngập tràn thiết bị điều khiển và màn hình chiếu camera an ninh.

Đôi mắt trũng sâu thâm quầng sau nhiều đêm mất ngủ, anh lầm bầm một mình:

– Tụi bây thì có cặp có đôi, còn tao thì…

– Ờ, chỉ có cà phê và những ngày dài vật vờ vậy thôi.

– Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy… vẫn chưa có bồ.

Giọng nói của Hiếu khô khan pha chút châm biếm nhưng cũng đầy cô đơn, một lời than thở lạc lõng giữa không gian công việc căng thẳng.

Dù vậy anh vẫn luôn ở đó không bỏ cuộc miệt mài truy tìm từng dấu vết từng manh mối dù nhỏ nhất.

Dù những nỗ lực của nhóm liên tục bị kẻ thù chặn đứng, che giấu kỹ càng, những dấu vết đầu tiên về “Bóng Xám” cái tên bí ẩn và đầy quyền lực vẫn đang từ từ hiện hình, dần dần rõ nét trong bản đồ cuộc chiến.

Và Duy người mang trên mình gánh nặng của quá khứ và chiếc nhẫn bạc bí ẩn dù từng suýt mất mạng nhiều lần, lại ngày càng tiến gần hơn đến những ký ức đã bị lãng quên sâu thẳm trong tâm trí mình.

Chiếc nhẫn bạc trên tay cậu không chỉ là một món trang sức, mà nó là một vật thể sống động, bắt đầu phát sáng mờ mờ mỗi khi cơn nguy hiểm cận kề, như báo hiệu một điều gì đó lớn lao sắp xảy ra.

Ánh sáng ấy dù yếu ớt vẫn đủ làm cho không khí xung quanh trở nên khác biệt, chiếc nhẫn đang gọi mời dẫn đường cho số phận Duy vượt qua bóng tối đang dần bao phủ.

----

Ngọt ngào trước bão tố nè...

Chuẩn bị tinh thần nhé ^^

Tui có cảnh báo trước rồi á không có được đổ thừa nhé 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com