Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Canh Bạc Vận Mệnh

Cánh cửa phòng VIP mở ra một cách êm ái, không hề tạo ra tiếng động, chỉ là một khe hở tinh tế giữa bóng tối bên ngoài và ánh sáng rực rỡ bên trong.

Ngay lập tức, mùi nước hoa cao cấp, thoang thoảng mùi hoa nhài và gỗ đàn hương, lan tỏa trong không gian, hòa quyện với ánh đèn vàng nhạt.

Ánh sáng ấy không chói chang, mà như một làn sương mờ ảo phủ lên tất cả mọi thứ trong phòng, khiến không khí trở nên sang trọng, bí ẩn, và đầy mê hoặc.

Mọi chi tiết trong căn phòng này đều được tính toán kỹ lưỡng để tạo ra cảm giác quyền lực và đẳng cấp.

Chiếc bàn tròn ở trung tâm phòng được làm từ gỗ mun đen tuyền, bóng loáng, như thể không thể nào bị trầy xước hay thay đổi qua thời gian.

Những vân gỗ uốn lượn dọc theo bề mặt, trông như những con sóng vô hình lặng lẽ di chuyển. Bốn chiếc ghế bọc da cao cấp được đặt xung quanh bàn, với những đường khâu tỉ mỉ, mỗi chiếc ghế như một tác phẩm nghệ thuật với vẻ đẹp vừa vặn nhưng không kém phần uy nghi.

Trên bàn, quân bài được sắp xếp ngay ngắn, và những tháp chip bạc lấp lánh xếp chồng lên nhau, tạo ra những hình tháp vững chắc nhưng cũng đầy nguy hiểm, như thể chúng là những cái bẫy ngầm, đang chờ đợi ai đó đến gần và vướng vào.

Từng chi tiết nhỏ trong không gian này đều như được thiết kế để khiến người ta cảm thấy mình đang ở trong một trò chơi mà ngay từ khi bước vào, họ đã là con cờ, không thể rút lui.

Quang Anh bước vào, dáng vẻ bình thản như thể anh đã quen thuộc với từng góc cạnh của căn phòng này. Anh di chuyển nhẹ nhàng, từng bước đi như đã được tính toán sẵn, sự tự tin trong ánh mắt không hề lay chuyển.

Quang Anh không phải là người sẽ bị cuốn vào những trò chơi này, nhưng chính sự điềm tĩnh của anh lại khiến mọi người cảm thấy một sự uy nghi ngầm, một người đứng ngoài trò chơi nhưng lại kiểm soát mọi thứ từ phía sau.

Người hướng dẫn cúi đầu, hành động rất nhanh và rất chính xác, như thể đã quá quen thuộc với những vị khách đặc biệt. Ông ta thì thầm một cách kính cẩn, giọng nói vừa đủ để vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng:

– Ngài có quyền lựa chọn tham gia hoặc chỉ quan sát. Quy định đặc biệt cho khách cấp Hoàng Kim.

Quang Anh không vội vã trả lời, chỉ khẽ gật đầu, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi. Nụ cười ấy không mang theo sự tự mãn hay kiêu ngạo, chỉ đơn giản là một thái độ bình thản, như thể mọi chuyện ở đây chỉ là một phần của cuộc sống hàng ngày.

Một động tác nhẹ nhàng, anh đặt ly rượu lên chiếc bàn gần đó, rồi quay lại đối diện với Duy. Ánh mắt anh xuyên qua không gian mờ ảo của căn phòng, tìm kiếm Duy trong ánh sáng vàng nhạt, và một khoảnh khắc im lặng kéo dài, như thể anh đang quan sát từng phản ứng của cậu.

Anh nhìn Duy, đôi mắt sáng ngời nhưng lại rất dịu dàng, như thể ánh mắt ấy muốn gửi gắm một thông điệp sâu xa. Nụ cười của Quang Anh lúc này không còn là nụ cười nhẹ nhàng nữa, mà trở thành một cơn sóng êm ả, nhưng lại chứa đựng một sự sắc bén lạ kỳ.

Ánh mắt ấy của anh không chỉ là một lời khuyên, mà như một sự giao phó, một sự tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của Duy.

Quang Anh không phải là người dễ dàng giao cho ai đó một nhiệm vụ quan trọng, nhưng lần này, anh lại làm điều đó một cách đầy chắc chắn, như thể đã thấy trước mọi chuyện.

– Duy, cậu chơi đi.

Lời nói của Quang Anh vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức nặng khó tả. Duy khẽ giật mình, ánh mắt bối rối nhìn Quang Anh, như thể cậu không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác ấy biến mất. Cậu hiểu rằng, dù có hoang mang đến đâu, lời nói của Quang Anh chính là một thách thức, và cũng là một cơ hội mà không thể từ chối.

Cậu cảm nhận được một lực lượng vô hình phía sau lời nói đó. Không phải áp đặt, mà là một sự tin tưởng tuyệt đối.

Quang Anh... giao ván cờ này cho cậu. Cũng là thử thách cho cậu... Tên đáng ghét... Nhưng Duy lại cảm thấy một điều gì đó trong lòng, một cảm giác lạ lùng mà cậu không thể lý giải được, như thể đây chính là khoảnh khắc cậu phải đối mặt với bản thân mình.

Ánh mắt của Quang Anh không hề rời đi, vẫn hướng về phía Duy, với sự kiên nhẫn nhưng cũng đầy thách thức. Cậu không có sự lựa chọn khác ngoài việc bước vào trận chiến này.

Duy hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho hơi thở mình không bị gấp gáp. Cảm giác căng thẳng lan tỏa trong cơ thể, như một tấm lưới vô hình đang siết chặt trái tim cậu, khiến từng nhịp đập đều trở nên nặng nề hơn.

Cậu bước tới chiếc ghế trống, bước chân có chút loạng choạng nhưng cũng đầy quyết đoán. Khi cậu ngồi xuống, cảm giác lạnh của chiếc ghế da lướt qua cơ thể, như một lời nhắc nhở về sự nghiêm trọng của tình huống này.

Mỗi chi tiết trong căn phòng VIP như được phóng đại, như thể những chiếc ghế bọc da đen tuyền và bàn gỗ mun khổng lồ đều đang dõi theo từng động tác của cậu.

Trái tim của Duy đập thình thịch, âm thanh như thể muốn phá tung lồng ngực. Cảm giác ấy chẳng khác nào khi đứng trước một vách đá cheo leo, và cậu đang buộc phải nhảy xuống, không thể quay đầu lại.

Duy cảm nhận được mồ hôi lạnh bắt đầu đổ xuống sau gáy, dọc theo sống lưng. Cậu không thể nhìn ra ngoài không gian này nữa.

Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn trần, rọi xuống tạo ra những hình bóng mờ ảo, lờ mờ như thể cậu đang đứng giữa một cơn mê.

Và rồi, ánh mắt từ tất cả các người chơi trong phòng khẽ chuyển hướng về phía Duy, như một cơn sóng vô hình đã ập đến, dồn dập.

Những ánh nhìn sắc bén ấy không chỉ là sự tò mò, mà còn là sự đánh giá, như thể họ đang kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhất từ cách cậu ngồi, cách cậu điều chỉnh cơ thể, cách cậu hít thở.

Duy cảm nhận được rằng, mình không phải là người được chào đón ở đây, mà là một phần tử lạ, một đối thủ mới, yếu đuối nhưng có thể tiềm ẩn những bất ngờ.

Cả không gian im lặng trong một khoảnh khắc dài, chỉ còn lại tiếng kim loại của những chip bạc rơi lộc cộc vào bàn và tiếng gió nhẹ thổi qua khe cửa.

Mỗi người trong phòng đều có những ánh mắt sắc bén như sói hoang, chờ đợi một con mồi lạc lối để tấn công. Nhưng Duy không phải là một con mồi dễ bị bắt. Dù trái tim cậu đang đập loạn xạ, những ngón tay run rẩy một chút khi đặt quân bài xuống bàn, nhưng cậu biết rằng đây là lúc để thử thách bản thân.

Ánh mắt của Quang Anh không hề rời khỏi Duy, và Duy cũng cảm nhận được cái nhìn ấy đầy kiên nhẫn nhưng cũng đầy chờ đợi. Chỉ cần một động tác sai lầm, cậu sẽ lâm vào tình cảnh không thể thoát ra. Cậu không thể làm ngơ, không thể sợ hãi. Đã đến lúc, phải đối mặt với những gì mà cậu luôn né tránh.

Một tiếng động vang lên khi người chia bài bắt đầu trộn quân, rồi một làn gió nhẹ lướt qua bàn. Mọi thứ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com