Chương 61: Cánh Cửa Bí Mật
Tiếng vỗ tay dần lắng xuống, như thể một đợt sóng lớn vừa qua đi và chỉ để lại sự tĩnh lặng. Cảm giác trong không khí không còn là sự phấn khích, mà là sự lo lắng, nặng nề, giống như những cơn sóng ngầm đang chực chờ ập đến.
Cánh cửa sau lưng Quang Anh mở ra, không một tiếng động. Ánh sáng lập lòe phản chiếu lên đôi giày đen bóng loáng của người đàn ông trung niên bước vào. Bộ vest đen của ông ta toát lên sự nghiêm túc, với chiếc cà vạt đỏ rực như máu, ánh sáng chiếu lên tạo nên những đường nét sắc lạnh, như dao cắt.
Ánh mắt của ông ta không hề có chút thiện cảm, chỉ là một cái nhìn sắc lẹm, thấu suốt, khiến bất cứ ai cũng cảm thấy như bị soi mói từng ngóc ngách tâm hồn. Trên tay ông cầm một chiếc thẻ kim loại sáng loáng, lạnh lẽo đến mức như có thể cắt đứt không khí xung quanh.
Ông ta không nói một lời, chỉ cúi đầu nhẹ với Quang Anh một hành động kính nể đến mức gần như thành kính.
– Xin chào.
Giọng người đàn ông trầm đục, khàn như đã quen với những đêm dài và những ly rượu pha thuốc súng.
– Tôi là quản lý khu vực này. Cậu vừa chiến thắng vòng khởi động.
Duy hơi khựng lại. Cậu ngẩng lên, ánh mắt ngờ vực.
– Khởi động?
Cậu nhíu mày, câu hỏi chưa kịp thốt ra đã bị nuốt lại.
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý.
– Nếu cậu muốn… mời bước vào vòng thật sự.
Duy cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Giọng người quản lý lại vang lên, lạnh lùng nhưng thấm đẫm một cảm giác nguy hiểm:
– Bàn chơi này... không dành cho kẻ yếu.
– Cược không chỉ là tiền.
Cậu nhìn ông ta chằm chằm, lòng như bị thắt lại khi nghe tiếp lời ông ta:
– Cược... là bí mật, lòng trung thành, đôi khi... là chính linh hồn.
Mỗi từ trong câu nói đó như một tiếng vang sâu, khiến tất cả không gian trong căn phòng trở nên căng thẳng. Không ai dám nhúc nhích, không ai dám thở mạnh.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, như thể mọi âm thanh đều bị dập tắt trong một không gian đặc quánh.
Quang Anh lúc này mới đứng dậy. Mọi ánh mắt trong phòng đều dõi theo anh. Anh bước đến bên Duy, đặt một tay nhẹ nhàng lên vai cậu, như thể muốn truyền đạt một sự an ủi, hoặc có thể là một sự khích lệ.
Giọng anh trầm xuống, rất khẽ nhưng rất chắc chắn, như thể anh đã chuẩn bị cho mọi thứ:
– Không sao, đi thôi, chúng ta là khách được mời đến đây mà...
Duy ngẩng đầu lên nhìn Quang Anh. Ánh mắt cậu không chứa đựng sự sợ hãi. Chỉ có ánh sáng bình tĩnh, một sự tự tin tuyệt đối thứ ánh sáng của những kẻ sinh ra để thắng, không bao giờ bị đe dọa hay gục ngã.
Cậu gật đầu, không chút do dự.
Người quản lý bật cười, tiếng cười khàn đục nhưng lại tràn đầy hào hứng, như thể ông ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
– Tốt. Rất tốt.
Ông ta búng tay một cái, và ngay lập tức, tấm thẻ kim loại trên tay ông sáng lên như một ngọn đèn phát sáng. Ánh sáng xanh từ chiếc thẻ chiếu vào tường, tạo thành một đường nét kỳ lạ trên bề mặt.
Chỉ một khoảnh khắc sau, tấm tường đá bỗng chốc chuyển động.
Một tiếng "ẦM" vang lên, mạnh mẽ như một cú đánh vào tâm trí.
Bức tường đá mở ra, hé lộ một lối đi ngầm u tối. Không gian phía sau đó như bị lãng quên bởi thời gian. Mùi kim loại nồng nặc và thuốc súng bao trùm không gian. Không còn ánh đèn màu lấp lánh hay những tiếng nhạc sôi động. Tất cả những gì còn lại chỉ là bóng tối và sự im lặng chết chóc.
Bên trong, những bóng người lờ mờ hiện lên. Đôi mắt sáng lên trong bóng tối, như những con thú săn mồi đang chờ đợi con mồi đến gần. Không có gì an toàn, không có sự bảo vệ. Chỉ còn một thứ duy nhất trò chơi sinh tử, nơi không có chỗ cho sự yếu đuối.
Duy không rời mắt khỏi con đường tối tăm phía trước, trong khi Quang Anh, với ánh mắt lạnh lùng, không chút do dự bước vào đầu tiên.
Cậu theo sau Quang Anh, bước vào thế giới của những cược thật sự, nơi không có lối thoát, không có lương tâm, chỉ có chiến thắng và cái giá phải trả.
---
Lối đi bí mật kéo dài như một hành trình không điểm dừng, chật hẹp và tăm tối.
Những bức tường bằng đá lạnh lẽo bao quanh, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn chìm trong không gian âm u, soi sáng những bước chân của họ.
Mỗi tiếng bước đi vang lên, không chỉ là âm thanh của đôi giày trên nền đất lạnh, mà như tiếng trống lớn trong lòng Duy, mỗi nhịp đều đậm đà nỗi lo âu.
Quang Anh đi cạnh cậu, dáng vẻ vẫn thản nhiên, nhưng trong ánh mắt anh có điều gì đó sâu xa, như thể anh đã hiểu rõ toàn bộ trò chơi này từ lâu rồi.
Đột nhiên, anh cúi xuống, giọng anh thì thầm, nhưng âm thanh lại vang vọng trong không gian yên tĩnh:
– Bàn này, luật chơi sẽ không công bố trước. Chỉ có một quy tắc: Đừng để lộ bất kỳ yếu điểm nào.
Duy khẽ gật đầu, đôi mắt kiên định và không chút do dự. Cậu biết rõ đây không phải là trò chơi thông thường, không phải những quy tắc mà ai cũng có thể đoán trước. Đây là nơi mà mỗi bước đi, mỗi quyết định đều có thể quyết định sự sống còn.
Quang Anh lại nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lần này, nó mang theo một nét gì đó đầy tự hào, như thể anh đang đảm bảo rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Câu nói của anh không hề gấp gáp, nhưng lại đầy sức mạnh:
– Là người của RHYDER thì không cần sợ gì hết... Chơi chán thì thôi...
Duy cảm nhận được sự tự tin của Quang Anh, như một cái khiên vững chắc mà cậu có thể dựa vào. Nhưng cậu cũng biết rằng, cho có Quang Anh ở đó trò chơi này sẽ rất khốc liệt.
Cánh cửa phía trước mở ra, và họ bước vào căn phòng rộng lớn. Ánh sáng lập lòe từ những chiếc đèn chùm pha lê treo nặng trĩu trên trần, chiếu sáng căn phòng rộng lớn như một vương quốc.
Những tia sáng phản chiếu lấp lánh, nhưng không thể xua đi được cảm giác lạnh lẽo trong không gian.
Giữa phòng là một chiếc bàn tròn khổng lồ, không giống những bàn chơi bình thường với chip và bài.
Trên bàn, tất cả những thứ quý giá nhất mà con người có thể sở hữu đều được trưng bày những hợp đồng, bức ảnh mật, video bị khóa, nhẫn cưới, chìa khóa két sắt…
Mỗi vật phẩm đều mang trong mình một câu chuyện, một bí mật chưa được tiết lộ, và mỗi món đồ là một chiếc chìa khóa mở cánh cửa của một phần đời ai đó.
Duy hít một hơi thật sâu. Mùi thuốc súng và kim loại vẫn còn đọng lại trong không khí, nhưng giờ đây, cảm giác lo lắng đã bị thay thế bằng một sự tập trung kiên định. Cậu không thể để bất kỳ điều gì làm mình lạc lối trong trò chơi này.
Cậu tiến tới chiếc bàn, cảm nhận từng bước chân của mình như dẫm lên nền đá cứng rắn của một trận chiến không khoan nhượng.
Khi đến gần chiếc ghế, Duy kéo nhẹ một chiếc ghế và ngồi xuống, mắt không rời khỏi những món đồ xung quanh. Mỗi thứ đều như một thử thách, một quyết định phải được đưa ra, một bước đi sai lầm có thể khiến cậu mất tất cả.
Trò chơi thật sự... bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com