Chương 63: Canh Bạc Máu Lạnh
Bàn chơi chỉ còn hai người.
Duy và gã đeo mặt nạ bạc.
Cả căn phòng bỗng như bị đẩy vào một không gian khác.
Những chiếc ghế xung quanh, những người thua cuộc, những kẻ đang đứng xem, tất cả đều im phăng phắc, không một âm thanh.
Mọi tiếng thở, từng hơi thở của những người chứng kiến, đều như bị đè nén dưới một lớp không khí dày đặc.
Ánh đèn chiếu rọi xuống bàn chơi, lạnh lẽo như ánh trăng xế chiều, chiếu sáng rõ ràng mọi vết nứt trong tâm hồn mỗi người. Cảm giác nghẹt thở lan tỏa khắp căn phòng, như thể không còn chút không gian cho sự sống, chỉ còn lại hai con người đối diện, trong một cuộc chiến không có hồi kết.
Quang Anh đứng ngoài vòng sáng, đôi mắt sắc bén như dao, lấp lánh ánh lạnh.
Đôi tay anh nắm chặt, tay trái siết lại, trong khi tay phải khẽ xoa lên mép ly rượu, không một giọt rượu nào rơi khỏi.
Anh không dám thở mạnh, vì mỗi một chuyển động của cơ thể có thể là dấu hiệu của sự thay đổi trong cục diện trận đấu này.
Ánh mắt Quang Anh không rời Duy, không hề rời đi một giây, trong khi lòng anh thầm lập chiến lược.
Đối diện, gã mặt nạ bạc hơi nhếch môi, nụ cười của hắn như một vết xẹo dài nơi khuôn mặt lạnh lẽo.
Ánh sáng bạc chiếu lên mặt nạ, khiến gương mặt hắn như ẩn hiện, như một ảo ảnh của kẻ đã bước qua quá nhiều ván cược đẫm máu.
Một cách lạ lùng, gã không cảm thấy chút lo lắng nào chỉ có sự tự mãn và kiêu ngạo của kẻ tin rằng mình đã nắm chắc chiến thắng trong tay.
– Rồi, bé con. ALL IN thôi.
Giọng gã vang lên, cứng nhắc, không một chút thay đổi cảm xúc.
– Bắt đầu thôi.
Duy không vội vã. Cậu nhìn gã, ánh mắt vẫn sáng ngời, tĩnh lặng nhưng ẩn chứa một lực hút mạnh mẽ.
Cậu không nhìn những lá bài cậu nhìn vào mắt gã, như thể muốn đọc thấu những suy nghĩ đằng sau lớp mặt nạ.
Luật đặc biệt của ván này được công bố, càng làm tăng thêm bầu không khí nặng nề:
Mỗi bên bốc 2 lá bài ngửa, mở ra trước mắt đối thủ.
Nhưng có một điều kiện đặc biệt mỗi người có quyền đổi 1 lá bài của mình, nếu đồng ý đánh cược thêm một bí mật.
Không còn xúc xắc. Không còn may rủi.
Lần này, là sự chiến thắng của tâm lý, sự đấu tranh giữa hai con người biết rõ rằng, không chỉ bài, mà tâm trí của đối phương cũng là phần quan trọng nhất.
Cơn bão tâm lý chưa bắt đầu, nhưng cơn lạnh trong phòng đã làm mọi người tê cóng.
Không còn ánh sáng lung linh, không còn sự vồ vập của những người ngoài cuộc.
Mọi thứ chỉ còn lại hai bóng người đang đứng đối diện trong một không gian vô cùng chật chội.
Còn Duy, bàn tay đặt lên bàn, ngón tay khẽ run lên, dù cậu đã cố gắng giữ bình tĩnh.
Ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh rọi lên tay cậu, phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo, nhưng mắt cậu vẫn không hề rời gã mặt nạ bạc.
Duy không hối hả, không lộ vẻ gì bất ngờ.
Mắt cậu vẫn chăm chú, nhìn gã, đôi môi nở một nụ cười nhẹ một nụ cười mà không ai hiểu được.
Không khí nặng nề như thể thời gian đang dừng lại.
Cảm giác căng thẳng tràn ngập, không một ai dám ho he.
Quang Anh vẫn đứng đó, từng mạch máu trong người anh như đang rộn ràng đập theo nhịp tim của Duy.
Mắt anh, mặc dù lạnh lẽo, nhưng lại có một tia nhìn đầy mong đợi, như chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra trong sự tĩnh lặng tuyệt đối này.
Gã mặt nạ bạc lại nhếch mép một lần nữa, cúi xuống và bốc lá bài đầu tiên, từ từ mở nó ra.
Từng cử chỉ của gã được thực hiện chậm rãi, tựa như muốn thách thức sự kiên nhẫn của Duy, như một cuộc thử thách về sức chịu đựng tâm lý.
Đôi mắt Duy theo dõi từng cử động của gã, trong lòng cậu như có cả một trận bão ngầm chuẩn bị bùng nổ.
Ván bài này không phải chỉ là một trò chơi…
Đây là cuộc đọ sức tâm trí, nơi mỗi người phải đánh cược không chỉ với những lá bài, mà còn với chính bản thân mình.
Và khi Duy bốc lá bài đầu tiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.
Ván đấu này đã bắt đầu.
---
Bài của Duy:
9 cơ, 7 bích.
Tổng cộng: 16 điểm.
Không phải là con số lý tưởng. Đủ thấp để không thể tự tin, nhưng lại quá gần để từ bỏ.
Bài của gã mặt nạ bạc:
10 rô, 8 tép.
Tổng cộng: 18 điểm.
Gã đang dẫn trước, một chiến thắng rõ ràng, nhưng chưa phải là không thể lật ngược.
Không khí trong căn phòng dường như ngưng lại.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Duy, người duy nhất còn lại có thể thay đổi cục diện, một khoảnh khắc của lựa chọn, có thể quyết định cả cuộc chơi.
Cô gái chủ sòng ngồi tại bàn, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nụ cười của cô ta như có một ý đồ gì đó, như đang trêu đùa với sự lo lắng của những người chơi. Cô ấy nhẹ nhàng, nhưng giọng nói vẫn như dao sắc:
– Người chơi nhỏ tuổi, quyết định đi.
– Đổi bài... hay bóc tiếp?
Ánh sáng xung quanh bỗng nhiên như tối lại. Tất cả chỉ còn lại tiếng cô gái, tiếng cô ta như một tiếng gọi cất lên trong đêm tối.
Duy ngồi im, ánh mắt cậu nhẹ nhàng lướt qua những lá bài của mình.
Ánh sáng từ đèn chiếu vào những lá bài của đối phương, làm chúng sáng lên, bóng tối không thể che giấu được sự chênh lệch giữa cậu và gã mặt nạ bạc.
Cả phòng như chờ đợi từng hơi thở của Duy, sự lựa chọn của cậu giờ đây có thể thay đổi tất cả.
Duy không để lộ sự lúng túng, không hề run sợ. Cậu biết rằng, dù là 16 điểm hay 18 điểm, dù bài có yếu thế thế nào, tất cả đều có thể thay đổi chỉ trong một giây.
Giọng của cậu vang lên, trong trẻo nhưng mạnh mẽ, không có chút e dè nào:
– Đổi.
Lúc đó, dường như có một cơn gió lạnh thoảng qua, như thể không khí trong căn phòng vừa bị xáo trộn. Mọi người bắt đầu trao đổi ánh mắt, thì thầm những lời nhận xét.
Lựa chọn của Duy "Đổi" là một quyết định mạo hiểm, vì chỉ có thể đổi một lá, và lại phải đánh cược một bí mật.
Cậu không chỉ đặt cược vào bài, mà còn đặt cược vào chính mình. Không phải ai cũng có can đảm như thế.
Duy chậm rãi, đặt xuống bàn một chiếc nhẫn bạc nhỏ, thứ đã được cậu giữ bên mình từ lâu. Chiếc nhẫn ấy, đơn giản nhưng lại mang một ý nghĩa sâu sắc một vật phẩm gắn liền với ký ức của những người đã cứu giúp cậu.
Đó là chiếc nhẫn mà một người đã đến với cậu trong lúc nguy cấp, để lại một phần trong cuộc đời cậu. Nó không chỉ là vật chất, mà là biểu tượng của lòng tin và sự hi sinh.
Chiếc nhẫn bạc không chỉ là một món đồ trang sức, nó là một tâm sự, là một bí mật mà Duy chỉ có thể trao cho những người đủ tin tưởng. Và giờ, cậu đang đánh cược chính ký ức của mình.
Gã mặt nạ bạc nhướn mày, cười khẩy:
– Một bí mật đáng yêu.
Nhưng ánh mắt của gã, dù là lạnh lùng đến mức nào, cũng không thể che giấu sự tò mò. Hắn nhận lấy chiếc nhẫn và một chút sự thận trọng trong ánh mắt gã bắt đầu xuất hiện, dù gã không để lộ điều gì.
Cả căn phòng lúc này im lặng đến nghẹt thở. Mọi ánh mắt, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào ván bài này ván bài không chỉ quyết định kết quả của cuộc chơi, mà còn là cuộc chiến tâm lý mà chỉ có những ai đủ kiên cường mới có thể thắng.
---
Thủ tục đổi bài:
Trong không gian đầy căng thẳng, Duy chỉ cần một giây để quyết định. Những tay chơi lão luyện đều biết: đổi bài không phải chỉ là hành động vật lý, mà là cuộc chơi tâm lý.
Duy không vội vàng. Cậu chậm rãi thò tay vào bộ bài kín, một động tác nhẹ nhàng, không gây sự chú ý, nhưng lại chứa đựng sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Đôi mắt cậu nhắm lại, như thể cậu không cần nhìn mà vẫn cảm nhận được từng nhịp thở, từng rung động của quân bài.
Đây là một kỹ thuật cổ điển mà những tay chơi thực thụ mới dám thử: Đọc nhịp tim của quân bài.
Cậu không chỉ dựa vào may rủi, mà là trực giác, một khả năng hiếm có giúp người chơi cảm nhận sự rung động của từng quân bài, từng sự xao động nhỏ nhất trong bàn chơi.
Cảm giác ấy giống như một sự kết nối vô hình với những lá bài, như thể cậu đang lắng nghe những gì bài muốn nói.
Quang Anh đứng bên ngoài, vẫn thản nhiên, không vội vã. Ánh mắt anh như vùng biển rộng, không sóng gió, không lo lắng, chỉ một sự tĩnh lặng vững vàng.
Anh tin vào Duy, và điều đó đủ để khiến anh không cần nói gì. Anh chỉ đứng đó, tựa giám sát mọi diễn biến.
---
Duy rút được lá bài:
5 cơ.
Không có gì đặc biệt. Chỉ là một lá bài lẻ, nhưng cũng đủ để làm thay đổi cuộc chơi. Duy cẩn thận bỏ đi 7 bích, một lá bài vừa đủ khiến tổng điểm của cậu trở nên yếu thế.
Ánh mắt của những người xung quanh bắt đầu lướt qua Duy, ngầm suy đoán.
Liệu cậu có đang đánh mất khả năng của mình?
Giảm điểm?
Một người chơi nhỏ tuổi như Duy liệu có mất trí không?
Nhưng rồi… Duy mỉm cười.
Nụ cười đó không phải là sự đắc thắng. Nó chỉ là một biểu hiện của sự tự tin tuyệt đối. Cậu giơ tay lên, giọng nói cất lên một cách rõ ràng, kiên định:
– Rút thêm một lá nữa.
Bùm.
Tất cả mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại trong một nhịp thở. Từng ánh mắt đổ dồn vào Duy khi cậu bốc lá bài tiếp theo.
7 rô.
14 + 7 = 21 điểm.
Cả phòng im lặng, rồi bỗng vỡ òa.
Chuẩn xác tuyệt đối.
Duy không hề hoảng hốt. Cậu không cần phải thổi phồng chiến thắng của mình. Cậu chỉ im lặng, mắt vẫn như hồ nước mùa thu, sâu và lạnh lùng. Một chiến thắng không cần ồn ào, chỉ cần một sự khẳng định.
Gã mặt nạ bạc lúc này, không còn kiên nhẫn như lúc đầu. Hắn giận tím mặt, một cơn thịnh nộ hiện rõ trên gương mặt bị che khuất.
Hắn biết dù có rút thêm, 21 điểm quá hoàn hảo. Mọi sự rủi ro đều sẽ khiến hắn vượt quá 21, thua trắng. Nhưng cái bản ngã của một kẻ tự cho mình là đầy dũng khí khiến hắn không thể chịu thua.
Hắn liều lĩnh bốc lá bài.
Hắn bốc trúng 5 bích.
18 + 5 = 23 điểm.
Hắn quá 21. Và như thế, mọi thứ đã chấm dứt.
Vỡ trận.
---
Tiếng vỡ vụn vang lên khắp căn phòng, tiếng bàn ghế xô đẩy, tiếng gào thét vang vọng, tiếng reo hò của đám đông không kiềm chế nổi niềm vui. Tất cả những người chứng kiến đều không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
Nhưng Duy vẫn ngồi đó. Cậu vẫn bình thản, như thể không có gì xảy ra. Ánh mắt cậu lạnh lùng, không có niềm vui lớn, không có chiến thắng vội vã. Chỉ là sự yên tĩnh tuyệt đối.
Quang Anh bước nhanh tới, ánh mắt anh dịu lại. Sự tự hào trong đôi mắt anh là điều không thể che giấu.
Anh cúi xuống, giọng trầm thấp, như một lời khẳng định cuối cùng:
– Tôi tự hào về cậu.
Duy cảm nhận được sự ấm áp từ anh, sự yên tâm dâng lên trong lòng. Cậu chỉ mỉm cười, không cần nói gì thêm. Đôi mắt của cậu không cần lời, chỉ cần một cái nhìn là đủ để hiểu.
Cô gái chủ sòng ngồi đó, không còn vẻ hài hước ban đầu. Lúc này, cô vỗ tay không phải vì vui mừng, mà như một cử chỉ công nhận.
– Hay lắm. Cậu thắng.
Và rồi, mọi thứ bắt đầu rơi vào tay Duy.
Một loạt các hợp đồng, đồ vật, bí mật cược vào… tất cả đều thuộc về cậu.
Nhưng quan trọng hơn cả…
Cánh cửa cuối cùng đã mở ra. Cánh cửa dẫn vào khu vực "trò chơi thật sự".
Quản lý sòng bạc bước ra và cúi đầu, trang nghiêm như một lễ nghi, giọng nói vang lên, đầy trọng lượng:
– Cậu đã giành được quyền...
– Tham gia Bàn Cược Tâm Huyết.
Tiếng vỗ tay từ đám đông tràn ngập không gian. Nhưng không phải là sự chúc mừng. Những tiếng vỗ tay ấy như thể một sự thừa nhận cho kẻ vừa bước vào. Họ đều nhận ra: một kẻ mạnh vừa bước vào trò chơi sinh tử này.
Quang Anh đưa tay ra như một lời chúc mừng không cần nói.
– Nhóc giỏi lắm. Giờ thì vào ván cờ thật sự thôi.
Giọng Quang Anh trầm, nhưng lại mang theo sự ấm áp.
Duy nhìn vào bàn tay ấy. Đôi bàn tay rộng lớn, ấm áp mà anh luôn dành cho cậu.
Cậu đặt tay mình vào tay anh, không cần lời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com