Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Học Cảm Xúc

Dưới bóng chiều mát nhẹ, Duy vẫn tựa trong vòng tay Quang Anh. Cậu bé nhỏ không nói gì, chỉ lặng lẽ để mình được giữ như thế. Nhịp tim ban đầu còn hơi dồn dập, nhưng dần dần dịu lại, như con thuyền chậm rãi trôi về vùng nước phẳng. Cảm giác ấm áp lan tỏa nhẹ nhàng qua từng nhịp đập, kéo theo một sự yên bình len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn bé nhỏ. Quang Anh cũng không nói gì, chỉ giữ nguyên cái ôm, bàn tay đặt hờ sau lưng Duy như một lớp chăn mỏng giữa buổi chiều hanh hao, dịu dàng che chở.

Khung cảnh xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng thở đều đều của hai người. Những cơn gió nhẹ từ tán cây xung quanh như muốn góp phần vỗ về, khiến không khí trở nên êm dịu, thân thương. Duy, với ánh mắt còn ngỡ ngàng, dần dần thả lỏng người, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ Quang Anh, như một chiếc áo len mềm mại trùm lên tâm hồn cậu.

Khi đã chắc chắn người trong lòng mình bình tĩnh lại, Quang Anh mới từ từ buông ra. Ánh mắt Duy vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng gương mặt đã dịu hẳn, như thể vừa được ai đó vuốt ve tâm hồn bằng một nhúm bình yên thật nhẹ. Sự dịu dàng ấy không cần lời nói, nó tồn tại trong ánh nhìn, trong khoảng khắc lặng yên giữa hai con người, đủ để nói lên tất cả những gì trái tim muốn truyền tải.

Anh khom người lấy trong túi balo ra một quyển sổ bìa vải xanh nhạt, đặt vào tay cậu.

–“Cho em. Nó dùng để ghi lại những cảm xúc em học được.”

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như một lời hứa sẽ luôn đồng hành cùng cậu trên hành trình khám phá bản thân và thế giới xung quanh.

Duy nhìn quyển sổ trong tay một lúc lâu, như thể đang cố ghi nhớ từng nét bìa, từng đường may tỉ mỉ trên chiếc bìa vải ấy. Rồi cậu ôm nó sát vào ngực, như ôm một món quà quý giá, một bảo vật chứa đựng những điều chưa nói thành lời.

–“Cảm ơn anh... Hôm nay em học được ‘nhớ’. Với lại... ‘an lòng’ nữa.”

Giọng cậu nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn, mang theo sự ngây thơ pha lẫn chút xúc động.

Quang Anh mỉm cười, khẽ xoa tóc cậu.

–"Ngày mai mình học thêm một cảm giác khác, được không?”

Giọng anh đong đầy hy vọng, mong muốn được thấy Duy trưởng thành qua từng ngày, qua từng cảm xúc mà cậu sẽ học được.

Duy gật đầu. Nhẹ nhưng dứt khoát, giống như cây non chịu gió đầu mùa, vững vàng dù vẫn còn non nớt, như một lời khẳng định nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm trong tim.

Buổi chiều ấy, căn bếp nhỏ rộn tiếng người và tiếng muỗng thìa lách cách. Ánh nắng cuối ngày lấp ló qua cửa sổ, nhuộm vàng nhẹ từng góc tường, tạo nên một không gian ấm áp và thân quen. Quang Anh dạy Duy cách đập trứng không vỡ, cách khuấy sữa đều tay, cách nêm nước canh sao cho vừa ăn. Duy chăm chú học, đôi lúc còn hí hoáy ghi lại vài điều trong quyển sổ mới tinh, nét chữ còn nguệch ngoạc nhưng chứa đầy tâm huyết.

> Mùi trứng rán là cảm giác đói. Khi ăn một món ngon, cảm giác nhẹ trong lòng là vui. Khi có người dạy mình điều gì, thấy ấm, chắc là được quan tâm.

Những câu chữ giản dị ấy như những viên gạch đầu tiên xây dựng nên ngôi nhà cảm xúc trong tâm hồn cậu, nơi cất giữ những ký ức đầu đời về sự quan tâm, về tình yêu thương nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Đến bữa tối, Quang Anh chọc.

–“Hôm nay ăn dữ hen?”

Giọng anh pha chút trêu ghẹo để hòa nhập vào niềm vui giản dị của bữa cơm chung.

Duy ngẩng đầu lên, má phồng vì cơm, vừa nhai vừa lí nhí.

–“Tại... ăn với anh thấy ngon hơn.”

Lời nói còn vụng về nhưng chân thành, như một lời thú nhận ngọt ngào khiến không gian bữa tối trở nên ấm áp.

Quang Anh sững lại nửa giây, rồi bật cười.

–“Anh cũng thấy vậy.”

Nụ cười của anh như một ngọn lửa ấm áp, làm dịu đi mọi ưu phiền còn vương lại trong ngày dài.

Tối đó, Duy ngồi bên cửa sổ, tay ôm quyển sổ vào ngực. Ngoài kia, Quang Anh đàn một khúc nhạc cũ, tiếng đàn nhẹ như gió chạm lá, lặng lẽ trôi trong không gian. Những giai điệu ấy như kể chuyện, kể về một tình yêu vừa chớm nở, dịu dàng và sâu lắng.

Một lúc sau, Duy quay sang.

–“Anh ơi... mai dạy em viết nhạc nha?”

Giọng cậu nhỏ nhẹ pha chút háo hức, mong chờ ngày mai sẽ mang đến những điều mới mẻ.

Tiếng đàn ngưng lại. Quang Anh nhìn cậu, gật nhẹ.

–“Ừ. Nhưng phải ngủ sớm đó.”

Giọng anh vẫn tràn đầy sự dịu dàng và quan tâm, như muốn bảo vệ cậu khỏi những điều không tốt, giữ cho cậu luôn an toàn.

Duy đứng dậy đi về phòng, nhưng trước khi đóng cửa, cậu quay đầu.

–“Vậy mai anh đánh thức em nha. Em muốn sáng đầu tiên học nhạc là bắt đầu từ tay anh.”

Lời nói như một mong muốn đơn giản vào ngày mai.

Quang Anh cười.

–“Anh hứa.”

Nụ cười của anh là một lời cam kết, một sự bảo đảm chắc chắn rằng anh sẽ luôn bên cạnh cậu, cùng nhau trải qua mọi khoảnh khắc.

Cánh cửa khép lại. Đêm nhẹ nhàng trôi, không cần biết mai ra sao. Trong cái yên bình của đêm tối, họ tìm thấy nhau, tìm thấy một nơi gọi là nhà, nơi tình yêu bắt đầu nảy mầm và phát triển.

Sự ấm áp của tình cảm ấy không cần lời nói, chỉ cần một cái ôm, một quyển sổ nhỏ, và những khoảnh khắc lặng yên bên nhau. Mỗi ngày trôi qua, Duy và Quang Anh cùng nhau học cách thương, cách cảm nhận và cách sẻ chia. Họ biết rằng, dù thế giới có rộng lớn và phức tạp thế nào, thì chỉ cần bên nhau, mọi khó khăn đều trở nên nhẹ nhàng hơn.

Quyển sổ xanh ấy không chỉ là nơi ghi lại những cảm xúc đơn thuần, mà còn là chứng nhân cho hành trình trưởng thành của cậu. Từng từ, từng nét chữ trong đó là những mảnh ghép của tâm hồn, những điều mà Duy học được từ cuộc sống, từ tình yêu, từ sự quan tâm và chăm sóc.

Buổi tối ấy, khi ánh nắng dần tắt, thay vào đó là ánh đèn vàng dịu dàng trong căn bếp nhỏ, họ vẫn bên nhau, cùng tạo nên những ký ức không thể nào quên. Những tiếng cười, các câu nói vu vơ, cử chỉ nhỏ nhặt nhưng chứa đựng bao nhiêu yêu thương.

Duy nhìn Quang Anh với ánh mắt đầy tin tưởng và biết ơn, trong khi Quang Anh cũng dõi theo từng bước đi của cậu, lặng lẽ bảo vệ và nâng niu. Một ngày trôi qua, nhiều cảm xúc được học, nhiều trải nghiệm được chia sẻ, và tình yêu, dù còn non trẻ, đã bắt đầu bén rễ sâu trong tim.

Trong căn phòng nhỏ, bên cửa sổ mở hé, Duy ôm quyển sổ như ôm cả thế giới vào lòng. Ánh trăng nhẹ nhàng rọi xuống, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo.

Giấc ngủ đến nhẹ nhàng như làn gió xuân, mang theo những giấc mơ ngọt ngào và hy vọng về ngày mai. Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, một trang sách mới để viết nên những câu chuyện về cảm xúc, về yêu thương, và về cuộc sống đầy màu sắc.

Và thế là, trong cái yên bình của đêm, Duy và Quang Anh, hai tâm hồn nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, đã tìm thấy nhau, đã cùng nhau bước đi trên con đường dài phía trước, cùng nhau học cách để không chỉ sống mà còn để yêu.

Họ biết rằng dù có bao nhiêu thử thách, chỉ cần có nhau, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tình yêu không phải lúc nào cũng cần những lời hoa mỹ, đôi khi chỉ cần một cái ôm, một quyển sổ, và những khoảnh khắc lặng yên bên nhau là đủ.

Và trong giấc ngủ ấy, Duy mơ thấy mình lớn lên bên Quang Anh, học cách yêu thương và được yêu thương, cùng nhau viết nên những bản nhạc của cuộc đời, những câu chuyện của riêng họ, đẹp đẽ và giản dị như chính tình yêu mà họ đang có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com