Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Thứ Hai – không có Duy
Tiết 1. Không ai thấy Duy đến lớp.
Tiết 2. Không ai thấy Duy ở thư viện.
Tiết 3. Không ai thấy Duy trong phòng thực hành.
Toàn bộ Royal Crown bắt đầu xôn xao.

"Cậu Duy nghỉ không phép à?"
"Nghe bảo xin rút khỏi CLB rồi..."
"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Phòng hội học sinh
Quang Anh bước vào như cơn bão.
Tay hắn siết đến trắng bệch. Mắt đỏ vằn. Hơi thở dồn dập.

"Kiểm tra cho tôi – tất cả các camera từ hôm thứ Sáu đến nay.
Liên lạc bảo vệ cổng.
Check cả Zalo, email, định vị chip học sinh của Duy."

Dương nhìn hắn:

"Mày ổn không?"

"Tao không ổn... vì em ấy đã biến mất."

Pháp Kiều bật khóc khi nghe tin
"Nó nói... sẽ đi vài ngày. Nhưng...
Nó không nói đi đâu, không mang theo điện thoại.
Chỉ để lại vỏn vẹn một dòng tin nhắn:
'Tớ chỉ muốn biến mất một chút thôi.'"

An siết chặt tay Kiều, lặng lẽ.
Không ai dám nói với Quang Anh...
Rằng Duy đã vỡ rồi. Vỡ thật rồi.

Royal Crown: ngày thứ hai không có Duy
Quang Anh mất kiểm soát pheromone lần đầu tiên.

Ngay giữa hành lang.
Một đám Alpha lớp trên buông lời mỉa mai về Omega "biến mất đúng chất rẻ tiền".

Pheromone cấp S bùng nổ.
Mọi người ngã gục.
Trường sơ tán khẩn cấp.

Hiệu trưởng phải gọi hắn lên.

"Em có biết hậu quả không?!
Nếu không kiểm soát lần nữa, Royal Crown buộc phải khai trừ!"

Quang Anh đứng dậy, mắt lạnh:

"Vậy đuổi luôn đi.
Nếu không có người đó, thì tôi không cần giữ hình tượng nữa."

Buổi tối hôm đó – tại biệt thự nhà họ Nguyễn
Cha hắn ném bộ hồ sơ học bổng lên bàn:

"Muốn theo đuổi thứ gọi là 'tình yêu Omega'?
Vậy từ giờ cắt hết thẻ ngân hàng.
Hủy quyền thừa kế.
Cấm sử dụng phương tiện của tập đoàn."

Mẹ hắn chỉ nhìn, không nói.

Quang Anh đứng lặng.
Rồi gật đầu.

"Tốt.
Thế thì tôi sẽ tự đi tìm em ấy.
Không bằng tên Nguyễn, không cần tập đoàn, không cần ai hậu thuẫn."

"Tôi chỉ cần Duy."

3 ngày sau – Hà Nội – khu phố cũ ven hồ
Từng bước chân của Quang Anh ướt sũng trong mưa.
Áo sơ mi dính sát người.
Hắn đã đi bộ hơn 10 cây số, tìm từng ký túc xá, từng quán trọ, từng nhà trọ Omega.
Không còn gì trong người ngoài một ví tiền mặt và tấm ảnh chụp Duy.

Hình ảnh Quang Anh đứng giữa mưa, tay cầm bức ảnh Duy, dán lên bảng thông báo ở bến xe.

Tấm ảnh kèm dòng chữ:

"Nếu em thấy tờ giấy này...
Về đi. Tôi sẽ không do dự nữa.
Tôi chọn em. Dù có phải mất cả thế giới."

——————

Một người chọn rời bỏ tất cả.
Một người chọn đi tìm bằng cả phần còn lại của cuộc đời.

Tình yêu – khi đã thật lòng – sẽ luôn có một người điên cuồng chạy về phía người còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com