Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Tối thứ Bảy – biệt phủ nhà họ Nguyễn
Duy mặc áo sơ mi cổ đứng.
Bàn tay ướt mồ hôi.
Lần đầu tiên ra mắt nhà của Quang Anh – nơi ai cũng mang mùi Alpha cấp cao, nơi quyền lực đè lên cả ánh nhìn.

Ngồi chính giữa bàn dài là ông nội Quang Anh – người quyền uy nhất trong họ.

"Cháu là Hoàng Đức Duy?"
"Vâng ạ."

"Omega?"

"Dạ..."

"Là người gây rối giữa truyền hình quốc gia?"

"...Vâng."

**Không khí như đóng băng.
Mỗi ánh mắt hướng về Duy – như soi mói, như xét xử.**

Một người dì ngồi bên cười khẩy:

"Quang Anh à... từ bao giờ cháu chọn bạn đời như chọn scandal?"

Một ông chú lên tiếng:

"Dòng dõi Nguyễn gia bao đời chọn phối ngẫu là Alpha – Beta – những người xứng đáng.
Cháu định đưa một Omega không rõ kiểm soát pheromone về làm gì?"

**Duy nhìn Quang Anh – ánh mắt vẫn tin tưởng.
Nhưng Quang Anh... im lặng.**

Hắn siết tay.
Mồ hôi rịn sau cổ.
Tim đập như thể bị bóp nghẹt.

**Đó là lúc Duy đứng lên.
Rất nhẹ.
Rất điềm tĩnh.**

Cậu nhìn quanh.
Giọng không to – nhưng đủ để cả đại sảnh lặng đi.

"Nếu hôm nay anh không đủ dũng cảm để nắm tay em trước mặt gia tộc...
Thì đừng mong em đủ kiên cường để tiếp tục đứng sau lưng anh."

**Câu nói rơi xuống – ai cũng ngẩn người.
Còn Quang Anh... thì đứng dậy.
Đi đến giữa sảnh.
Và – trước ánh mắt của cả họ Nguyễn...**

**Hắn quỳ xuống.
Một Alpha cấp S, trùm trường, học bá, thiếu gia...
QUỲ XUỐNG.

"Con xin lỗi.
Nhưng nếu phải chọn giữa danh phận và Duy...
Thì con chọn Duy."

"Không phải theo bản năng,
Không phải vì pheromone...
Mà vì em ấy dạy con biết thế nào là yêu –
và thế nào là đứng bên một người không ai chấp nhận."

**Duy nhìn hắn – nước mắt rơi.
Không cần thêm lời.
Cậu bước tới – và nắm tay hắn.
Giữa đại sảnh.
Giữa hàng chục ánh mắt.**

Không run.
Không khóc.
Chỉ... tin.

Ở Royal Crown
Dương × Kiều
Pháp Kiều đang khóc trước màn hình:

"Tui chưa từng thấy ai quỳ đẹp như vậy... Quang Anh ơi anh làm hư tiêu chuẩn của tôi rồi."

Dương ngồi gọt táo:

"Anh không cần quỳ,
Anh chỉ cần em... đừng bỏ anh đi như em đang bỏ hột táo ra rác."

Hùng × An
An lau nước mắt:

"Duy dũng cảm quá..."

Hùng ôm vai bạn nhỏ:

"Dũng cảm... nhưng không một mình.
Anh mong sau này – em cũng để anh đứng bên, nếu gia đình anh không đồng ý."

An ngẩn người.

"Hùng à..."

"Ừ?"

"Em không cần gia đình anh đồng ý.
Miễn... là anh nắm tay em thôi."

——————

"Yêu không phải lúc ai cũng ủng hộ.
Mà là khi tất cả quay lưng – người ấy vẫn... nắm tay bạn."

Và khi một Alpha quỳ xuống – không phải vì yếu đuối...

Mà vì cuối cùng – đã hiểu được giá trị của người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com