Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09; beautiful nightmare


note: sau livestage 3

;

Có những ngày ngã xuống chiếc giường ấm êm vào lúc sáu giờ sáng sau khi làm việc liên tục mười sáu tiếng đồng hồ tại trường quay và cũng có những ngày trôi qua dài đằng đẳng chẳng có một lịch trình nào. Hoàng Đức Duy vẫn yêu hơn những ngày bận rộn đến tối cả mặt mày để cảm nhận từng tế bào trong cơ thể thực sự đang sống. Và vì mình, vì cuộc đời hữu hạn chẳng biết ngày mai với những ước mơ và hoài bão cậu đèo trên vai. Cậu ngủ vùi trong chiếc chăn màu trắng xoá đến quên cả trời đất vì tiếng báo thức vào ngày hôm nay sẽ không kêu lên.

Nhưng cơ thể mệt mõi, tay chân tê tái, trán cậu bắt đầu lấm thấm những giọt mồ hôi lạnh đã không để cậu yên. Cậu chui rúc vào chiếc chăn dày, tự ôm lấy cánh tay của mình bởi khí lạnh vòng vây càng lúc càng dày đặc thêm. Sự kiệt quệ trong thể chất ấn chặt thân mảnh cậu xuống giường, cậu không còn đủ sức để cựa quậy, dường như mỗi việc hô hấp đã đủ tra tấn thể xác rã rời. Đầu cậu đau như búa đổ, vậy mà không thể ngăn những cảm xúc bất an ùa về bắt nạt đứa trẻ bên trong của cậu. Thác đổ tràn một vùng kí ức chơi vơi, đau thương đan xen vào màn đen tối, lúc ẩn lúc hiện những ngày cậu vùi đầu viết nhạc, demo chất cả đống, giấy a05 cuộn nhăn đầy khắp sàn nhà. Và cảm giác đó lại tìm đến cậu, cậu biết chúng vốn không tồn tại, cậu cũng biết rõ mình sẽ vượt qua nó vì cậu đã thuộc đến cả trăm trích dẫn về nghị lực của cuộc sống như "Phải có thất bại con người mới chạm tay đến thành công" hay "Máy bay chỉ cất cánh khi bay ngược chiều gió" nhưng cậu quá nhỏ bé giữa những đau đớn dằn vặt, giữa những ước mơ cậu mong cầu hằng đêm. Đức Duy ơi, mày có đủ tốt không? Có phải mày không đủ giỏi nên thế cuộc mới rơi vào bế tắc khiến mày phải nhìn những ngày anh em thân thiết nhất rời đi? Nước mắt Đức Duy bất giác chảy xuống nóng hổi, trái ngược với thân nhiệt của gò má đang lạnh ngắt.

Môi cậu lấp bấp tiếng nhỏ dẫu cổ họng đã đau rát như bị ai đó cào:"Quang Anh ơi." Điểm tựa của cậu, anh đang ở đâu?

"Anh đây. Đừng khóc, bé ơi. Anh đây rồi."

Quang Anh hoảng hốt, anh vội đưa tay ôm lấy gương mặt của Đức Duy, vội lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má gầy của cậu. Cảm nhận thân nhiệt của cậu nóng hổi nhưng cơ thể lại run rẩy chui rúc vào trong chiếc chăn dày, Quang Anh vội lục ngăn tủ bên cạnh giường, nơi Quang Anh thường xuyên tích trữ những loại thuốc thông dụng, anh lấy ra một hộp thuốc hạ sốt và miếng dán hạ sốt. Quang Anh dán miếng hạ sốt lên vầng trán cao của Đức Duy. Nhẹ nhàng đỡ nửa người trên của cậu dựa hẳn vào lồng ngực của anh, anh gọi cậu dậy uống thuốc hạ sốt. Tình trạng Đức Duy mơ màng, hai mắt híp lại nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe được lời Quang Anh nói:"Bé ngoan uống thuốc."

Đức Duy gật đầu, ngoan như lời Quang Anh dặn.

"Khó chịu lắm không em?" Quang Anh hỏi.

Đức Duy lắc đầu.

"Bé không sao đâu, bé chỉ bị kiệt sức và hơi trúng gió thôi. Bé ngủ ngoan, ngủ bù là khoẻ lại liền. Anh ở đây với Duy." Quang Anh tiếp lời. "Ngủ ngon nhé bé."

"Dạ." Đức Duy đáp.

Giọng nói là một dạng sóng âm, mà Quang Anh lại đặc biệt sở hữu tông giọng có dạng sóng âm có tần số thấp. Khi câu chữ va vào tai người nghe sẽ tạo cảm giác dễ chịu, mà Đức Duy lại thấy an toàn và yên bình lắm. Đôi khi còn hơn cả thế, là cảm giác dựa dẫm vô hình, là anh đang phát tín hiệu để cậu biết anh đang ở đây sẵn sàng vươn tay đỡ cậu nếu cậu có bất cẩn. Hệt như bây giờ, khi vòng tay ôm siết mỗi tích trắc trôi nào đơn thuần là cái ôm, anh đang đỡ lấy những đau đớn trong lòng cậu, ôm lấy những nỗi đau chắn ngang những bước đi của cậu, đi tìm cậu trong cơn ác mộng của cuộc đời và dắt tay cậu trở về. Đã bao lần chân cậu không tài nào tiến nổi về phía trước, áp lực và chỉ trích đã từng ghì cậu xuống, ánh sáng sân khấu không đẹp như cậu đã hằng mơ nhưng Quang Anh vẫn luôn ở đó để dìu cậu qua vùng đầm lầy tối tâm. Hương thơm hoa oải hương thoang thoảng trước cánh mũi, cậu bám lấy vạt áo, vô thức rút người vào anh, tham lam tìm về điểm tựa. Rất nhanh, cậu đã chìm vào giấc ngủ yên.

Quang Anh đang vỗ nhẹ nhàng từng nhịp vào tấm lưng của Đức Duy. Không gian tiếp tục chìm vào khoảng không yên tĩnh, nhịp thở ở lồng ngực của Đức Duy mỗi lúc lại nhịp nhàng hơn. Anh đã đoán được trước, cậu sẽ tự trách bản thân đến nhường nào và cho dù cậu có chìm vào giấc ngủ để quên đi thực tại thì những điều xấu xí nhất vẫn tìm đến cậu trong những giấc mơ không thực. Quang Anh nhìn Đức Duy trong vòng tay của mình, anh cúi xuống, chẳng màn quan tâm cậu đang lên cơn sốt mà hôn gò má hơi ửng một màu đỏ cà chua. Quang Anh ước, giá mà có thể dành tất cả những điều tốt nhất, xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất gửi gắm vào đôi mắt to tròn long lanh của Đức Duy để nụ cười mãi sẽ rạng rỡ trên bờ môi hồng? Nghĩ vậy, anh tự cười chính mình, một người sống vốn thực tế như anh sẽ có ngày biết mong những thứ không có thật à? Làm sao anh có thể ngăn cuộc đời thôi làm mi mắt cậu thêm ướt, vì biết rõ cuộc sống là những đoạn đường chông chênh? Nhưng anh đã hứa với lòng rằng nếu có bất kỳ cơ hội nào anh sẽ đều chọn cậu, không phải gò bó cậu mà là để chắc chắn bảo bọc cậu trong vòng tay của anh, nơi yêu thương được đặt lên hàng đầu và vốn dĩ anh đã luôn đứng ở đó đợi cái gật đầu của cậu.

"Bé ngủ ngoan." Vòng tay ôm lấy Đức Duy, Quang Anh vẫn siết chặt không buông. Đồng hồ tích tắc, Quang Anh đã chống cự nỗi buồn ngủ được ba đến bốn tiếng đến khi chắc chắn thân nhiệt của người trong lòng đã trở lại bình thường thì mí mắt anh đã sụp hẳn. Môi anh khe khẽ nói:"Anh yêu em."

Chìm rất sâu vào giấc ngủ vào chín giờ sáng, vì cả đêm Quang Anh và Đức Duy đã vất vã rồi.

;

Hoàng Đức Duy lọ mọ tỉnh dậy. Mất tới năm phút để hồn nhập lại xác, Đức Duy mới nhận ra cơn đau nửa đầu đã thôi hành hạ tâm trí và cậu đang nằm trong vòng tay của Quang Anh. Trời đã đổ về trưa, nắng Sài Gòn một giờ gay gắt hơn bao giờ hết, xuyên qua lớp kính dày ngã một đoạn vàng cam lên gương mặt đang say giấc nồng của anh. Cậu mím môi, không kiềm được nụ cười nở trên môi. Cả buổi tối ngày hôm qua Quang Anh đã ghi hình suốt mười sáu tiếng, sáng sớm hôm nay anh lại phải chăm sóc cậu, chắc hẳn bây giờ anh đang mệt lắm. Cậu không muốn đánh thức anh nên tay mò mẩn tìm điện thoại trên đầu giường rồi lại chui lại vào vòng tay anh chơi điện thoại. Đức Duy ngủ rất ngon trong suốt tám tiếng, gần như sạc đầy pin cho nguồn năng lượng cơ thể của cậu, như chưa từng có mấy tiếng sốt cao.

Một Đức Duy nhiều năng lượng là một Đức Duy quậy tung nóc. Cậu trộm lấy điện thoại của Quang Anh đang để trên đầu giường, cậu chụp lại gương mặt mà theo cậu nghĩ đang rất đẹp trai của Nguyễn Quang Anh đang say giấc và đăng hẳn lên trên broadcast có tên là:"Ghệ của Roái Đờ." với giọng điệu cười vô cùng khoái chí.

Cậu quậy chán chê, trả lời tin nhắn hết người này đến người khác, xem một trăm thước phim ngắn trên các ứng dụng mà Quang Anh vẫn chưa tỉnh giấc. Bụng cậu bắt đầu réo lên, cậu bàn tính kế hoạch trong lòng sẽ chuẩn bị một buổi ăn thật thịnh soạn cho cả hai. Vì vậy, cậu bắt đầu khe khẽ di chuyển tách khỏi vòng tay ôm siết nhưng bất ngờ bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay của cậu. Một lực đủ mạnh kéo cậu trở về lồng ngực của Quang Anh, để gương mặt cậu bất giác đối với gương mặt anh, chóp mũi cậu chạm vào chớp mũi anh, cậu nằm sấp hẳn lên người Quang Anh, tay anh trượt dài xuống tấm lưng mảnh khảnh vừa cố ý mà vô tình lả lướt trước chiếc eo bé xinh, nụ cười đầy thoải mãn kéo một đoạn nhỏ trên đầu môi anh. Quang Anh nói:"Em bé tính đi đâu đó?"

"Anh dậy hồi nào dạ?" Đức Duy hỏi. Cậu đưa tay chạm lên trán của anh để kiểm tra nhiệt độ rồi thở phào. "Hên quá, anh không bị nhiễm bệnh của em."

"Em thấy trong người thế nào?" Quang Anh hỏi.

"Em khoẻ rồi anh ơi. Em thấy có lỗi quá, anh làm việc cả buổi còn phải chăm sóc em. Cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng mà, mệt lắm phải không anh?"

"Không biết chừng nào em mới bỏ tính suy nghĩ nhiều nhỉ? Anh là người yêu của em mà. Em phải học cách xài người yêu đi." Quang Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Đức Duy. "Vừa nãy, em gặp ác mộng đúng không?"

"Vâng nhưng mà không hẳn." Đức Duy hơi cụt mắt xuống, chẳng dám nhìn trực diện vào đôi mắt sâu thẳm của Quang Anh. Đôi mắt của cậu đẹp làm sao, thế mà u ám một màu đượm buồn. "Em không trách mình đâu anh. Nó chỉ là cảm xúc và em không có cách nào từ chối hay chối bỏ những cảm xúc đó. Đôi khi, đối mặt với những tiêu cực là cách nhanh nhất để mình tốt hơn."

"Ngoan, đừng cảm thấy có lỗi. Em rất giỏi. Đức Duy của anh thực sự rất giỏi đó. Em đừng quên điều này. Và đặc biệt là phải nhớ thêm một điều nữa." Quang Anh nhìn vào đôi mắt của Đức Duy, ôm lấy cậu thêm một lần nữa vào trong lòng. "Có anh đây rồi, mọi thứ để anh lo. Sẽ qua thôi bé."

"Eo ơi, ngọt thế. Anh dùng mấy lời đó dỗ em à?"

"Không, anh nói thật mà. Anh thương em."




;

(1)
'Có anh đây rồi, mọi thứ để anh lo. Sẽ qua thôi bé.' là bình luận của Quang Anh dưới bài viết khá suu của Đức Duy có caption là "có những đam mê ta phải học cách quên và từ bỏ nó..."

(2)
Đức Duy chụp ảnh Quang Anh đăng lên broadcast là chút moment nhỏ này nè. mình nghĩ là Đức Duy chụp cho Quang Anh, do bức tường đằng sau phản chiếu bóng tương đồng với kiểu tóc của Đức Duy. tấm dưới của Đức Duy tớ để tại thấy đẹp thôi chứ nhiều lúc tóc Đức Duy chưa vào form còn giống dữ nữa.


(3)
nguồn cảm hứng bự chà bá của chương này là mmt Quang Anh ôm Đức Duy trong kết quả livestage 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com