3. Xuất viện
Đức Thiện thở phào đứng dậy cởi áo blouse trắng đặt lên thành ghế. Anh vươn vai vài cái và tự đấm lưng cho đỡ mỏi. Nhìn đồng hồ trên tay cũng còn hơn gần ba mươi phút mới đến giờ nghỉ trưa nhưng hôm nay bệnh nhân của anh không quá nhiều nên mạn phép cho bản thân được nghỉ sớm một chút vậy.
Nghĩ rồi, anh liền gật đầu với chính suy nghĩ của mình một cái và cầm lấy ví tiền mà rời đi. Trên đường đến canteen của bệnh viện, anh nghĩ ngợi đôi đều rồi nhẩm đếm hình như cũng đã hơn một tháng ngày anh bắt gặp Thanh Tuấn nằm chắn ngang con hẻm vào nhà mình với cơ thể đầy máu me, thương tích. Lúc đó đã rất khuya, đường vào nhà anh lại là con hẻm vắng, nghĩ lại anh cũng chẳng biết động lực nào khiến bản thân can đảm cứu lấy cậu nữa. Đành rằng như anh đã từng nói thì lương tâm của bác sĩ không cho phép anh thấy chết mà không cứu được. Nhưng giữa đêm khuya lại gặp chuyện như vậy ngoài đường thì quả thật không phải ai cũng can đảm làm được như anh.
Và rồi kể từ ngày cứu cậu, từ khi Thanh Tuấn tỉnh dậy lại khiến anh không hề hối hận về việc làm ấy của chính mình. Con người của Nguyễn Thanh Tuấn luôn mang đến cho Đức Thiện cảm giác bí ẩn mà cuốn hút lạ lùng. Chính cái sự mập mờ về thân phận của chính cậu lại khiến anh cảm thấy thú vị hơn và càng muốn tìm hiểu kĩ hơn về người đang mang ơn mình.
Nhưng những điều đó không nằm trong phạm trù của một bác sĩ, chắc chắn là như vậy. Thế nên nếu muốn tìm hiểu thì anh nghĩ tốt nhất mình nên làm bạn với cậu đã. Mà điều đó giờ đây có lẽ sẽ hơi khó khi chấn thương của cậu cũng đã dần có nhiều tiến triển tốt. Tuy chưa hoàn toàn bình phục nhưng cũng không nhất thiết phải nằm lại ở bệnh viện để theo dõi. Cậu có thể về trong nay mai và có thể là trong tuần này thôi, anh sẽ không được gặp cậu nữa.
Nhưng cậu rồi sẽ đi đâu sau ngày xuất viện khi cậu từng bảo rằng mình không có thân nhân?
Lạ thật! Là bác sĩ nhưng lại thấy có chút không đành lòng khi bệnh nhân của mình hồi phục sức khỏe để xuất viện. Vũ Đức Thiện đúng là hơi ích kỷ nhưng trong suốt thời gian qua việc chăm sóc cho Thanh Tuấn như đã trở thành thói quen của anh vậy. Có cậu để cùng trò chuyện trong những giờ nghỉ của anh cũng không trôi qua một cách lãng phí nữa.
Thật tiếc nếu như không gặp lại cậu nữa nhưng bác sĩ thì không có bất kỳ lý do cá nhân nào có thể giữ bệnh nhân của mình lại một cách vô lý như thế!
Anh thoáng nghĩ và vì không để ý nên chẳng nhận ra cốc cà phê nóng anh đang rót đã tràn qua ngoài từ lúc nào. Một bác sĩ đồng nghiệp vô tình đi qua nhìn thấy rồi liền lay người anh và bảo :
- Bác sĩ Thiện! Anh sao vậy? Cà phê tràn cả rồi kìa!
Nghe tiếng gọi, Đức Thiện giật mình quay lại và cuống quýt lên khi nhìn thấy cốc cà phê mình đang rót đã tràn ra ngoài từ lúc nào. Anh loay hoay như đang tìm cách dọn đi mớ hỗn độn do mình vừa tạo ra. Nhưng vì quá vội nên anh bất cẩn chạm tay trần vào dòng cà phê nóng còn đang nghi ngút khói bị đổ ra bàn. Anh suýt xoa nhìn bàn tay và trách mình sao hậu đậu quá.
Gã bác sĩ vừa nãy thấy thế liền cầm đến cho Đức Thiện một tấm khăn. Anh cầm lấy và lau đi mớ hỗn độn trên bàn. Gã nhìn anh vẻ ngờ vực và có chút hơn khó hiểu liền nghiêng đầu hỏi :
- Anh bị làm sao đấy? Đầu óc để đâu mà để cà phê tràn ra ngoài thế này? Nhìn chả giống bác sĩ Vũ Đức Thiện tỉ mỉ, ân cần mọi ngày tí nào!
Anh sau khi lau dọn xong liền cầm lấy cốc cà phê của mình và cười trừ đáp :
- Tôi đang nghĩ chút chuyện thôi, dạo này hay bị thiếu ngủ...
- Thiếu ngủ sao? - Gã chau mày hỏi - Dạo này anh đâu có ca trực đêm, sao không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe?
Đức Thiện thoáng nghĩ rồi mỉm cười đáp lời :
- Có chứ, đêm nào tôi cũng phải về nhà, dù có ca trực cũng phải về! Nhưng làm việc mãi cũng chỉ có buổi tối là được về nhà nên cũng muốn dành nhiều thời gian cho gia đình một chút!
- À, ra vậy! - Gã gật đầu - Có thời gian thì cũng nên bù đắp cho những người mình yêu thương. Nhưng anh nên nhớ bản thân là bác sĩ thì cũng phải biết lo cho sức khỏe của mình một chút! Điều trị, chăm sóc bệnh nhân thì tận tâm hết mực còn bản thân mình lại không chăm chút là không được đâu đấy!
Nhận được sự quan tâm từ đồng nghiệp, anh ấm lòng gật đầu bảo :
- Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc, sắp xếp thời gian quan tâm bản thân mình nhiều hơn!
Gã mỉm cười rồi lại rời đi. Đức Thiện đứng sững người ra một chút và nghĩ ngợi. Anh nâng cốc uống lấy một ngụm cà phê, vị đắng tràn vào trong khoan miệng như thức tỉnh chính bản thân anh. Bác sĩ Đa khoa Vũ Đức Thiện trước nay vốn là bác sĩ trẻ mà bao người ngưỡng mộ. Anh chính là mẫu người khiến người khác phải noi theo khi biết sắp xếp việc công tư một cách rõ ràng và biết cách dành thời gian cho riêng mình. Thế nhưng giờ đây đến việc chú ý sức khỏe cũng do người khác nhắc nhở mình. Gần đây anh đúng là chỉ mãi mê chăm sóc bệnh nhân nào đó mà quên mất bản thân mình rồi!
Tay cầm hai phần thức ăn và cả nước uống vừa mua từ canteen, Đức Thiện đẩy cửa bước vào căn phòng quen thuộc. Anh loay hoay đóng cửa lại thì chợt thấy Thanh Tuấn đứng lóng ngóng bên giường. Cậu đứng cả người xuống đất mà hai tay vẫn vịn lấy thành giường. Ánh mắt láo liên như muốn bước đi nhưng lại còn ngập ngừng e sợ điều gì đó.
Đức Thiện chậm rãi bước đến bên cậu, thật khẽ thật khẽ nhưng rồi Thanh Tuấn cũng nhận ra. Cậu đưa mắt nhìn anh, mặt hơi nhăn có lẽ vì đau mà cất giọng bảo :
- Anh đến rồi...
- Cậu đang muốn đi đâu sao? - Anh đặt đồ ăn xuống bàn và ôn tồn hỏi.
Thanh Tuấn chán nản thu người trở lại giường ngồi và đưa mắt nhìn ra cửa sổ ngoài kia rồi đáp lời :
- Tôi muốn ra cửa sổ ngắm mây trời một chút! Cứ nằm yên một chỗ thế này ngột ngạt, khó chịu chết được...
Đức Thiện đoạn nghiêng đầu cười rồi mở hai phần cơm nóng ra. Anh đem đến đưa cho cậu một phần kèm với sữa lúa mạch rồi bảo :
- Vài ngày nữa cậu sẽ được xuất viện thôi, khi ấy thỏa sức mà ngắm mây trời!
- Xuất viện á? - Thanh Tuấn tròn mắt hỏi.
Anh đem phần cơm của mình đến trước mặt cậu rồi cũng bắt đầu ăn và gật đầu hỏi thêm :
- Chẳng lẽ cậu không muốn sao?
Thanh Tuấn nhìn xuống vết thương vẫn đang được băng bó kĩ nơi chân mình rồi nhún vai bảo :
- Chân tôi vẫn chưa lành, tôi không nghĩ sẽ được về sớm như thế...
- Hay là cậu không có nơi để về nên không muốn về? - Đức Thiện thẳng thắn hỏi vào vấn đề mà bản thân mình thắc mắc và có lẽ là chạm đến tim đen của cậu.
Nghe đến đây, Thanh Tuấn liền cười chua chát nói :
- Cũng đúng! Vì tôi làm gì có thân nhân đâu...
Đức Thiện nghe xong liền thấy có chút xót xa. Anh cúi đầu tiếp tục ăn lấy phần cơm của mình và nghĩ ngợi đôi điều. Nghĩ một lúc, anh ngẩn đầu lên hỏi :
- Thế trước khi bị tai nạn thì cậu đã ở đâu?
Trong một thoáng, anh nhìn thấy rõ nét mặt Thanh Tuấn đang tái đi và như đang muốn che giấu điều gì đó nơi đáy mắt. Cậu cúi đầu vờ ăn cơm như để lãng tránh câu hỏi của anh. Đức Thiện nghiêng đầu nhìn cậu một cách ngờ vực nhưng cậu thì vẫn một mực không muốn trả lời.
Một lúc thật lâu, có lẽ nhận ra sự im lặng đầy ám muội và cái nhìn nghi hoặc từ anh cứ liên tục dán vào mình chưa dứt. Thanh Tuấn ngẩn đầu lên nhìn anh và cố bịa ra một lý do hợp lý nhất để trả lời anh :
- Tôi...tôi chỉ sống lang thang thôi, không có nhà, không có nơi để về...
Đức Thiện có chút không tin khi anh vẫn nhớ bộ quần áo trên người cậu mặc hôm ấy toàn là hàng hiệu. Nếu là người sống lang thang, không nhà không cửa thật sự thì chẳng ai lại ăn mặc như thế được cả. Ngờ vực là thế nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà anh cũng gật đầu tạm tin. Anh tiếp tục ăn nốt phần cơm của mình, cậu cũng thế. Cả hai im lặng một lúc lâu thì anh bỗng lên tiếng đề nghị :
- Hay cậu xuất viện về nhà tôi đi! Dù sao thì chân cậu vẫn chưa lành hẳn, như vậy tôi có thể tiện chăm sóc mà cậu cũng có nơi để ở. Như vậy không phải là tốt lắm sao?
End chap 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com