Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Ông Vũ đã ngồi chờ sẵn từ lúc nào, nở nụ cười với hai chàng trai vừa mở cửa
bước vào.

Đức Hoàng: Cả Hạo Nhân cũng về sao?

Hạo Nhân cũng cười sau đó cúi chào ông trước khi lên tiếng.

Hạo Nhân: Con về đây ít ngày coi như là nghỉ phép.

Đức Hoàng: Được rồi, tùy con vậy.

Ông quay sang Đức Thiện đang đứng khoanh tay trước ngực gần đó. Sắc mặt của cậu không được tươi cho lắm.

Đức Hoàng: Tổng giám đốc của JT lát nữa sẽ tới, con nên đối đãi với cậu ta lịch sự một chút.

Đức Thiện: Không giết anh ta là được.

Đức Thiện vốn không phải là người có kiểu ăn nói chợ búa nhưng hôm nay thốt ra những lời như vậy cũng vì bất mãn. Sau khi nghe Hạo Nhân nói ba muốn cậu trở thành người giống Nguyễn Thanh Tuấn, cậu đã cho điều tra thật kỹ đối tượng. Và cũng khó chịu khi biết rằng anh ta chính là người hoàn toàn đối lập với cậu. Gì chứ trở thành người đàn ông ấm áp mẫu mực của gia đình, mới nghĩ thôi đã muốn nói da gà. Rồi còn nấu ăn? Dù là người sành ăn nhưng Đức Thiện chưa bao giờ mới tay vào việc nấu nướng, mà cho dù cậu có muốn cũng chẳng ai đủ can đảm để cậu làm. Vũ Đức Thiện sẽ đốt cả cái nhà bếp không chừng.

Chỉ vài phút sau đã có tiếng gõ cửa.

Đức Hoàng: Mời vào.

Không để người trong phòng đợi lâu. Nguyễn Thanh Tuấn lập tức xuất hiện. Anh diện một bộ vest màu lam nhạt trẻ trung.

Đức Thiện cho tay vào túi quần rồi ngắm nghía đối phương. Hết nhìn Thanh Tuấn rồi lại nhìn mình. Càng nhìn càng không hiểu tại sao ba lại muốn mình giống anh ta. Chỉ tính sơ về phong cách ăn mặc cũng đã có sự đối lập lớn. Đức Thiện trước nay không hợp với mấy loại vest sáng màu, cũng không có hứng thú với style của Nguyễn Thanh Tuấn.

Thanh Tuấn: Chào ông chủ tịch Vũ.

Ba của Đức Thiện niềm nở chào lại.

Đức Hoàng: Chào cậu, nào mời ngồi.

Bốn người đàn ông lần lượt ngồi xuống sofa trong phòng làm việc của ông Vũ.

Đức Hoàng: Giới thiệu với cậu đây là Đức Thiện con trai tôi, còn kế bên là Hạo Nhân cháu tôi.

Nguyễn Thanh Tuấn khẽ gật đầu, đưa tay về phía Đức Thiện.

Thanh Tuấn: Chào cậu, rất vui được hợp tác!

Đức Thiện thận trọng bắt tay anh.

Đức Thiện: Mong anh giúp đỡ.

Hạo Nhân ngồi bên cạnh Đức Thiện phải cố nén cười. Vũ Đức Thiện bình thường ngang tàng là vậy thế mà hôm nay lại ra sức dè chừng một tổng tài vô hại. Sở dĩ gọi là vô hại vì nếu đem ra so sánh, Thanh Tuấn hầu như không có cơ hội động tới Đức Thiện, xét về tiềm lực kinh tế RMT mạnh hơn, phía sau RMT còn có cả một hệ thống nghiên cứu sản xuất vũ khí tối tân còn JT chỉ đơn thuần kinh doanh bình thường. Vậy mà Đức Thiện lại phải dè chừng Thanh Tuấn.

Ba hoa một hồi Thanh Tuấn cũng ra về. Sau đó là đến màn tranh cãi của cha con nhà họ Vũ.

Đức Hoàng: Con đã thấy rồi chứ, cậu ta rất ra dáng một tổng tài.

Đức Thiện: Ý ba là con không giống tổng tài?

Đức Hoàng: Con nhìn xem có tổng tài nào ăn mặc như con không? Có tổng tài nào làm việc tùy hứng như con không?

Càng nói ông Vũ càng bực mình, dù là tổng tài nhưng cũng phải có chút khuôn phép mới có thể răn đe nhân viên chứ. Tổng tài cứ tùy ý thì làm sao bắt nhân viên có kỷ luật được.

Cãi vã cũng chả có kết quả nên Đức Thiện nhanh chóng rút lui, trở về nhà. Trên đường về Đức Thiện liên tục lầm bầm.

Đức Thiện: Rốt cuộc anh ta có điểm nào tốt.

Hạo Nhân búng tay.

Hạo Nhân: Tất cả.

Đức Thiện trừng mắt.

Đức Thiện: Em có muốn xuống xe đi bộ về không?

Hạo Nhân cười cười.

Hạo Nhân: Dĩ nhiên là không... À mà anh không có ý định phá rối anh ta đấy chứ?

Đức Thiện: Anh đây là loại người nào kia chứ.

Hạo Nhân không tiếp tục chất vấn, nói thêm câu nữa là hắn đi bộ về.

Bọn họ không đối lập, nếu đối lập thì có thể bù trừ đằng này là khác biệt, mỗi người một thế giới, không liên quan chút gì đến nhau.

Sáng hôm nay Đức Thiện chính thức đi làm. Cậu chọn một bộ vest đen đơn giản. Nói đi cũng phải nói lại. Chả biết ba cậu ăn nhằm thứ gì mà mời stylist nổi tiếng về chỉ để may đồ vest cho cậu. Đồ vest hay đồ gì cũng không quan trọng, quan trọng là chúng cực kỳ không hợp. Sở dĩ không hợp là do ba cậu chọn vải. Bỏ qua vấn đề đó Đức Thiện tự an ủi mình sau này sẽ khác.

Ngày hôm nay cậu lại phải gặp Nguyễn Thanh Tuấn. Cũng chỉ là bàn bạc thông thường, ba cậu đã đánh tiếng nhờ Thanh Tuấn chỉ dạy cho quý tử nhà mình biết phong thái của một tổng tài. Điều này làm anh cảm thấy hết sức kì quái. Vũ Đức Hoàng là tổng tài vạn kẻ ngưỡng mộ, so ra là hơn hẳn anh nhưng sao lại không chỉ dạy cho con mình.

Đức Thiện mở lời khá khó khăn.

Đức Thiện: Chào anh.

Thanh Tuấn cười.

Thanh Tuấn: Chào cậu.

Nhìn vẻ mặt của Đức Thiện bây giờ thật sự rất khôi hài.

Thanh Tuấn: Tại sao cậu phải dè chừng tôi như vậy?

Đức Thiện khá bất ngờ với câu hỏi này.

Đức Thiện: Tôi không thích anh.

Thanh Tuấn: Rất thẳng thắn... Nhưng mà tôi và cậu gặp nhau lần này mới là lần thứ hai thì sao cậu đã không thích tôi?

Đức Thiện: Ba tôi nói tôi phải trở thành một tổng tài giống anh.

Thanh Tuấn: Giống tôi?

Đức Thiện: Đúng vậy, từ cách ăn mặc đến giao tiếp.

Trong mắt Vũ Đức Thiện hiện tại thì Nguyễn Thanh Tuấn chính là thể loại con nhà người ta điển hình. Còn gì ức chế hơn khi bản thân mình cũng tài năng cũng tốt đẹp nhưng bậc phụ huynh cứ khăng khăng con người ta tốt con mình xấu.

Còn trong mắt Nguyễn Thanh Tuấn thì Vũ Đức Thiện rất giống một đứa trẻ con, chuyện như thế mà lại đem ra làm lý do để ghét anh.

Thanh Tuấn: Tôi thấy cậu cũng có nhiều điểm tốt mà.

Đức Thiện: Nhưng ba tôi không thích, ông ấy chỉ thích kiểu người như anh.

Thanh Tuấn nhíu mày.

Thanh Tuấn: Được rồi vấn đề này để sau, tôi sẽ nói với ba cậu.

Nói chuyện thế nào là việc của Thanh Tuấn chứ Đức Thiện thấy ba mình chả có chút chuyển biến.

Ông Vũ là người thích tạo ra sét đánh vào một ngày đẹp trời, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đức Hoàng: Con cũng nên kết hôn đi.

Cái này thì hẳn là sét đánh giữa một ngày đẹp trời không chỉ với Đức Thiện. Người đầu tiên có phản ứng là Hạo Nhân.

Hạo Nhân: WTF?

Hắn cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Mấy cậu ấm đa phần đều ăn chơi, thay bồ như thay áo... Nhưng mà sống 22 năm trên đời, bên cạnh Đức Thiện 15 năm chưa từng nghe cậu có bạn gái, thậm chí còn chưa từng thấy Đức Thiện để ý đến con gái. Không phải là bài xích, nhưng Đức Thiện không quan tâm đến con gái, bọn họ giống như một sinh vật còn sống, hết! Bác không nói thì Hạo Nhân cũng không nhận ra điều bất thường này,

Đức Thiện: Con năm nay mới 23.

Đức Hoàng: Ta 25 tuổi đã kết hôn rồi. Không cần sinh con sớm nhưng con nên kết hôn đi.

Đức Thiện: Con không thích.

Đức Hoàng: Ta sẽ giới thiệu cho con những cô gái tốt, rồi con sẽ phải cảm ơn ta.

Đức Thiện: Con không nghĩ vậy đâu ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com