Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36

ngọc chương tỉnh dậy sau một đêm không mấy ngon giấc khi trước lúc đi ngủ hắn đã phải nghe công hiếu càm ràm và bắt hắn thề thốt không được có tư tưởng ấm dâu xuân trường.

ngọc chương đã khinh ra mặt khi nghe công hiếu nói mấy lời overlinhtinh giai đoạn  cuối nhưng đấy là trước khi hắn ngủ và trước khi hắn tỉnh dậy với một túp lều tranh được chống tạm trên cái móng vải đen được đặt tên là đũng quần.

ừ thì mộng spring đấy. một giấc mộng spring chấn động nhất hai mươi ba năm cuộc đời của ngọc chương được tóm gọn diễn biến như sau:

phòng ngọc chương được một cậu trai tóc cam đột nhập, khuôn mặt cậu ta mờ căm nhưng lúc cậu ta cởi áo thì chỗ đéo nào cũng nét căng, da trắng tinh khôi chân dài eo thon rất vừa vòng tay của chủ giấc mơ làm chủ giấc mơ thấy cúc cu trong lòng. chủ giấc mơ bỗng hơi nghi ngờ về giới tính bản thân nhưng không cho chủ giấc mơ kịp phản biện mình thẳng đét tóc cam trèo luôn lên giường, thuận theo mong ước đang rục rịch trong lòng, trai hai ba cũng siết eo người đẹp. đang khi khí thế hừng hừng chim trong quờn chim bay ra thì trai hai ba lại dở chứng tình thú đòi tóc cam nói câu gì nghe hư hỏng đi. tóc cam cũng tạm gác lại sự vồ vập mà chiều lòng ghé sát tai trai hai ba thủ thỉ "chú chương ơi"

thề đéo phải xưng tên hắn cũng biết đấy là giọng thằng trường. ngọc chương muốn rớt mẹ quả tim xuống bồn cầu. nếu được hắn còn mong mình sẽ kịp xả nước cho trôi luôn đi để lòng đỡ thấp thỏm.

không phải điêu chứ dù biết là đang mơ hắn vẫn cảm nhận cơ thể thực của mình mồ hôi đang tuôn ra như tắm khi khuôn mặt mờ ảo dần hiện rõ ngũ quan ra là thằng nhóc ăn nhờ ở đậu hàng ngày líu lo mấy lời yêu đương nhăng nhít và tệ hơn là bản mặt bùi xuân trường của mười hai năm sau cứ phải gọi là trông sáng hết cả mắt.

kết quả khỏi cần gọi tao tự tỉnh, tỉnh trong hoảng loạn một và sợ hãi mười khi bản thân dám cưng củ khi mơ thấy một thằng con trai, tệ hơn là thằng đó giờ chỉ mới sáu tuổi và cậu của nó vừa dặn đừng có tư tưởng đồi bại gì với nó nếu không bố kiện mày đến đồng xu cuối cùng.

bối rối quá đéo đùa được đâu...

.

trần trụi dưới vòi sen nửa tiếng khiến ngọc chương kiệt sức hẳn. đầu óc hắn rối bời vì giấc mộng spring vẫn dính như in vào trí nhớ hắn như keo dính chuột làm đã rối lại càng thêm rối. tự nhiên ông chú già thấy yếu đuối quá, hắn muốn có người để tâm sự nhưng chẳng biết phải gọi ai vì vấn đề này hơi nhạy cảm.

có vẻ như vũ trụ khá là chiếu cố cho mối tình này nên ngay khi ngọc chương đang bối rối nhất thì vũ trụ đã gửi hẳn một quả nhân viên ưu tú đến. dương minh long hiên ngang bước vào gia cư của ngọc chương như nhà hoang chết chủ. vừa vào tới cửa gã đã gọi to.

"trường ơi chú long đến rồi nè."

minh long tay xách nách mang đủ túi lớn túi bé, mắt gã có liếc thấy ngọc chương đang dặt dẹo trên sô pha nhưng không quan tâm lắm khiến ngọc chương định mở mồm chào hỏi phải chưng hửng hoài nghi minh long là bạn của hắn hay là bạn của xuân trường.

"trường ơi."

"đừng gọi nữa nó không có ở đây."

"đi đâu rồi ?"

"công hiếu vừa đón."

"à, cứ tưởng nó còn ở với chú mày nên anh mang quà qua đây. sao bữa tao nghe mày khoe ở tận nửa tháng mà chương ?"

minh long vừa thắc mắc vừa thả đống túi lỉnh kỉnh xuống. ngọc chương nghe câu hỏi thì cáu tiết hẳn.

"chả biết."

"ơ hay cái thằng này, ai làm gì mà cáu."

ngọc chương không trả lời, mặt hắn sưng một đống lật lật mấy cái túi đựng toàn gấu bông với tranh số hoá.

"ông lấy đâu ra mà lắm vậy ?"

"tao đi hội chợ với khương thắng được đấy."

"sao không để ở nhà cho khương mà mang qua đây."

"khương tô tranh rồi thời gian đâu mà chơi với tao. với cả gấu bông để lại làm gì, ôm tao không phải sướng hơn à."

minh long nói với cái giọng vừa bảnh vừa sĩ như thể hữu khương có gã là có tất cả, dăm ba cái đồ chơi vớ vẩn không hấp dẫn bằng gã làm ngọc chương ngứa hết cả mắt, hắn buột miệng không được mà phải chọc ngoáy.

"tiên sư cái lũ có bồ."

minh long nghe xong cũng không giận, ngược lại còn khích đểu.

"ngon thì kiếm một em đi."

thuận nước đẩy thuyền, ngọc chương lấy luôn minh long làm người tâm sự.

"anh."

"gì ?"

cái mặt tròn của minh long sượng trân trước thái độ nghiêm túc của ngọc chương cùng tiếng "anh" hiếm khi được nghe. đừng như thế, gã có hữu khương rồi !!!

không quan tâm đến vẻ mặt trúa hề của minh long, ngọc chương ngập ngừng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"anh, có bao giờ anh nghĩ mình sẽ thích một thằng bé....ừm sáu tuổi không ?"

"anh thì giới tính không quan trọng, tuổi tác cũng thế. sáu tuổi thì hơi nhỏ, muốn cưới phải đợi mười hai năm....CHƯƠNG ƠI MÀY ĐIÊN RỒI !!?"

minh long bật ra xa ngọc chương cả năm mét bất chấp thái độ tha thiết muốn giải thích của thằng em. gã trai xăm trổ quyết tâm phải làm lố chuyện này.

"ý mày là thằng trường đúng không ? đéo mẹ tao ship chơi chơi mà mày lại làm thật. anh em với nhau mày cũng biết thằng hiếu nó thù dai mà. chưa kể bố mẹ của trường nữa, mày nghĩ người ta để yên cho mày à. bộ cái sài gòn này hết người rồi hả chương ?"

"nhưng mà đấy rõ ràng không phải là lỗi của em."

ngọc chương cuống lên, minh long thấy vậy cũng cuống theo.

"vậy lỗi của tao à ?"

hai thằng đàn ông trưởng thành nhìn nhau đầy trắc trở.

"ý em là thằng bé là người chủ động."

ngọc chương vò tóc, ngay cả khi hắn có là sinh viên tốt nghiệp đại học harvard, thanh hoa hay bắc đại thì hắn cũng không thể lường trước khi nào thằng nhóc sẽ nháy mắt nói yêu hắn, tha thiết gọi hắn là vợ, gạ kết hôn hay thậm chí là bú mỏ hắn cách công khai và hắn thì cảm thấy môi nó mềm vãi đái.

"nó tặng em một bức tranh rồi bảo em kí tên. nó nói đấy là tín vật định tình."

"mày tin à ?"

ngọc chương gật đầu.

"bữa ông bâus cũng gửi vào group khoe một bức, nói là trường vẽ tặng bồ ổng."

"...."

"đấy, con nít ấy mà. nó mới tốt nghiệp mẫu giáo, sao mà nó chủ động tán mày được."

"nhưng nếu nó vừa gặp đã đòi thêm anh vào danh sách vợ tương lai, xưng với anh là chồng, khen cả hai đẹp đôi và hôn môi anh vào đêm đầu tiên cả hai ngủ chung thì sao ?"

"không thể nào."

minh long lắc đầu như thể đã nghe phải điều gì đó khủng khiếp lắm. với gã xuân trường bé nhỏ và thuần khiết như một thiên thần vậy.

"lúc nãy trước khi về nó còn bắt em móc ngoéo hứa sau này phải kết hôn với nó nữa."

"mày có làm không ?"

ngọc chương không trả lời nhưng thái độ ậm ờ đã nói lên tất cả. tự dưng minh long thấy hai đứa này cũng đáng yêu.

"vậy là thích thật à ?"

"em nghĩ là hơn một chút."

"một chút cỡ nào."

"mộng xuân."

hên lần này minh long đến nhà ngọc chương đã qua mùa vải, nếu giống lần trước thì e là gã hóc hột mẹ rồi.

"anh không nghĩ mày ăn mặn vậy luôn."

"em cũng có ngờ đâu."

minh long bật cười, lúc trước gã đọc được một bài post đại loại là có khi vợ hoặc chồng tương lai của bạn đang học mẫu giáo gã còn không tin nhưng bây giờ nhìn thằng bạn cũng là thằng em thân thiết của mình đang vùi đầu xuống mặt bàn rên rỉ mà chỉ biết cảm thán cuộc đời kì diệu. không ngờ có một ngày hoàng tử long biên lại chết chìm trong tình yêu của một đứa nhóc chưa thuộc nổi bảng chữ cái. đúng là đời ai biết trước ngày mai ta sẽ ra sao.

"thôi, thích thì cũng thích rồi. với cả nếu là xuân trường thì tao thấy cũng được lắm ấy chứ."

"thật ?"

"thật."

lúc này đây ngọc chương mới dám thở phào nhẹ nhõm. ừ thì dù gì cũng thích rồi, minh long nói giới tính lẫn tuổi tác đều không quan trọng, quan trọng là thằng bé cũng thích hắn. nó lại là người bắt đầu trước, tương lai nếu nó dám đá thằng chương này thì hắn thề hắn sẽ quậy đục nước cho mà coi.

------

vái trời vì toi lết đến được khúc chú chương thông suốt rồi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com