Từ chỗ Ngọc Chương đến căn hộ của Thanh Bảo không xa lắm nhưng đủ để sự bí bách ôm lấy anh suốt cả dọc đường. Thả bộ chậm rãi qua bãi đỗ xe, cúi đầu chào bác bảo vệ đã quen mặt từ mấy lần tụ họp trước.
Lần đầu được đến đây Xuân Trường còn xuýt xoa khen lấy khen để, lần đó là Ngọc Chương đưa anh đến thăm nhà anh Bảo và làm quen với bọn láo nháo cùng team, mới đó đã là chuyện của vài tháng trước mất rồi.
Nhiều thứ cũng thay đổi đi mất.
"Mày có khùng không mà nửa đêm vác mặt đi lòng vòng một mình vậy?"
"Làm phiền anh Bảo quá, giờ này chắc anh đang ngủ r--"
"Đừng có giở thói câu nệ với tao, bị nổi da gà. Vô nhà nhanh."
Trông cái dáng thẫn thờ của Xuân Trường, hắn đoán hơn phân nửa là có xích mích gì đó với Ngọc Chương rồi, vì ban nãy hắn còn nghe bảo sẽ ở lại nhà thằng kia cơ mà. Vốn cũng muốn an ủi vài câu nhưng tiếng thở dài thườn thượt từ phía đối diện ngăn hắn lại, mà bản thân hắn cũng chẳng biết phải bắt đầu thế nào để tránh động chạm tới nỗi buồn của Xuân Trường. Trông cái bộ dạng khúm núm như thể muốn lẩn mất vào trong bóng tối, hắn chỉ khe khẽ vỗ lên vai anh.
"Thôi vào thay quần áo rồi ngủ sớm đi. Anh biết mày đang khó chịu trong lòng nhưng phải ưu tiên sức khỏe đã, nếu muốn thì mai tâm sự với anh."
Thay vì cảm thấy khá hơn vì lời an ủi, lòng Xuân Trường lại như bị đá đè nặng. Anh trông thảm hại như thế này là do chính bản thân anh lựa chọn mà phải không? Anh cũng không ngờ câu chuyện lại rẽ theo hướng này, giờ thì chẳng biết làm gì tiếp nữa.
"Thế em ngủ trước đây ạ, em cảm ơn anh lần nữa nhé."
Xuân Trường dành ra cả giờ đồng hồ chỉ để nhìn trân trối lên trần nhà.
Khó chịu quá đi mất.
Cái nhoi nhói trong lồng ngực ép anh phải nhớ lại điểm bắt đầu của câu chuyện. Mọi thứ tua chậm dần, sượt qua mắt anh, âm thanh rè rè quanh quẩn trong đầu sống động như thể được hòa vào những thứ đã qua thêm lần nữa.
Nếu nói anh là đứa dễ mềm lòng cũng chẳng phải, nhưng chắc chắn không phải kiểu người cứng rắn như cách anh thường gồng mình lên thể hiện ra. Nhớ cái ngày khăn gối vào Sài Gòn, đứng lơ ngơ giữa biển người, chất giọng miền Nam tràn vào hai tai anh lạ lẫm biết bao nhiêu.
Anh được gia đình ủng hộ, cắn răng để lại người cha vừa gặp tai nạn ở quê nhà để đi tìm ước mơ. Nhưng hiện thực trước mắt là môi trường xa lạ nơi đây không dễ để đứa con Tuyên Quang như anh yên tâm bước đi. Xuân Trường choáng ngợp với những gì đang diễn ra ngay tại lúc đó, và thú thật rằng anh đã sợ.
Vậy nên cái siết tay của Ngọc Chương ngày đó có ý nghĩa rất lớn với anh. Như một kẻ đuối nước vớ được chiếc cọc, anh yên tâm bám chắc vào đó, trong một khoảnh khắc nào đấy đã để mình phụ thuộc vào chiếc cọc đó thật nhiều.
Vốn dĩ ban đầu là vô tình, nhưng sau này lại thành ra cố ý.
Xuân Trường cũng đã từng chất vấn bản thân nhiều lắm ấy chứ. Anh sợ rằng mình chẳng qua là đang ngộ nhận cảm xúc mà thôi, anh đoán là mình chỉ vì biết ơn Ngọc Chương quá nhiều nên mới sinh ra những ảo giác không nên như thế.
Nhưng cách trái tim này nảy lên từng đợt dồn dập trong lồng ngực mỗi khi mắt anh va vào bóng lưng người đó đã chứng minh rằng anh không hề nhầm lẫn.
Lòng bàn tay anh còn âm ấm cái chạm của nó, da đầu vẫn tê rần khi nhớ lại cái cách nó luồn tay vào tóc mỗi lúc trêu anh. Thề có Trời, anh chưa từng được trải qua loại cảm xúc nào tương tự như thế. Nếu gọi đó là niềm vui, thì đó hẳn phải còn hơn cả thế nữa.
Anh đã từng hạnh phúc lắm khi len lén nhìn nó ngủ say bên cạnh.
Giờ thì chắc không còn cơ hội đó nữa.
__
Ngọc Chương nheo mắt, nó đón ngày mới với cơn đau đầu đúng như dự kiến vào tối hôm trước. Bật chiếc điện thoại quên cắm sạc vào đêm qua, nó chửi đổng một tiếng, lượng pin chỉ còn đủ cho nó check mỗi mail công việc buổi sáng.
Lê lết đến bàn, nhìn chăm chăm vào chiếc ví nhiều màu rồi thở dài và cất thật sâu vào tủ quần áo.
Bản thân nó luôn có một thói quen xấu do tính chất công việc tạo thành, để tránh tình trạng không theo kịp xu hướng thời đại, nó bắt buộc phải cập nhật thông tin mạng xã hội trước khi bắt đầu ngày mới.
Đám bạn nó vẫn như mọi ngày, khoe khoang mãi về những con đồng hồ mấy trăm củ vừa tậu. Thằng em mấy hôm trước còn khóc lóc với nó vì bị bồ đá thì giờ cũng nhanh nhảu set trạng thái hẹn hò với đứa con gái nhỏ tuổi nào đấy vừa quen được.
Nhanh thật chứ.
Nó cứ lướt cái bảng tin dài ngoằng ấy, dù cho không có điều gì thật sự thu hút được nó cả.
Vốn là hôm nay Ngọc Chương có một kế hoạch, nó chỉ mới nghĩ ra vào tối hôm trước thôi, ý tưởng nảy lên trong đầu ngay lúc nó thấy được bóng người gầy gò đằng sau mắt mèo trên cửa. Trước nó từng hỏi Xuân Trường rằng anh có muốn đến nơi nào đó ở Sài Gòn không? Nó kiên nhẫn chờ đợi anh suy nghĩ mất một lúc, thấy được vô vàn sự háo hức bên trên gương mặt sáng bừng.
"Nghĩ lâu thế bạn? Nhiều chỗ muốn đến lắm à?"
"Cũng không hẳn. Ở đây chỗ nào cũng vui cả, nhưng đột ngột phải chọn một nơi thì lại chẳng biết mình muốn đi đâu nữa, chắc là do ở nhà đã quen rồi ấy."
Anh bảo thế với nó, trông anh áy náy vì đã không thể đáp được câu hỏi, nó vội vỗ lên tay trấn an.
"Thế tôi đổi câu hỏi nhé? Có nơi nào bạn muốn đến nhất ngay bây giờ không?"
"Ừm..."
Môi anh mím lại, anh thường có thói quen như thế mỗi lúc tập trung suy nghĩ, nó luôn cảm thấy điều đó rất đáng yêu.
"Tôi muốn về Tuyên Quang."
Xuân Trường luôn dành ra một cảm xúc thuần khiết như thế khi nhắc về gia đình, điều đó hoàn toàn có thể đọc được qua ánh mắt trong vắt ấy. Cách anh nhắc đến bản làng luôn mang theo một nỗi nhung nhớ nào đấy thật khó mà diễn tả. Ngọc Chương đã từng thật lòng muốn ghé sang nơi đó, để tận mắt chứng kiến vùng đất đã nuôi lớn đứa con như Xuân Trường, hẳn là phải đẹp và thơ mộng hơn những gì anh kể cho nó nghe hằng đêm nhiều.
Anh yêu bản làng nhiều đến như thế đấy, nhưng lại quyết định trở về Sài Gòn để gặp nó.
Nhìn dòng tin nhắn hỏi thăm từ đêm qua đến nay vẫn chưa được xem, Ngọc Chương đắn đo mãi.
Nó muốn hẹn gặp anh, muốn cả hai có thể lại thân thiết như trước dù biết khả năng làm được điều đó gần như bằng không. Nó sợ là sẽ vô tình gieo cho anh thêm hy vọng, cũng lo lắng sự tội lỗi sẽ làm nó nghĩ rằng mình phải bù đắp gì đó cho anh. Nó không muốn Xuân Trường nghĩ nó thương hại anh.
Nhưng mọi điều nó đắn đo trong đầu rốt cuộc cũng chỉ là do đó nghĩ quá nhiều. Khi chuông cửa lần nữa reo lên, và nó thấy được dáng người gầy gò tựa như ngày hôm đó, đang đợi nó.
_
End Tự sự II.
T5, 27/7/23.
Đôi trẻ sắp sáp lá cà nhau rồi mọi người ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com