Thằng bác sĩ đón anh về
*Góc nhìn của Ngọc Chương*
__
Cầm cái bệnh án trên tay, dây thần kinh hai bên thái dương tôi căng lên, miệng nhẩm đi nhẩm lại cái tên đã từng treo trên miệng suốt như thể mắc nợ từ đời tổ tiên.
"Bùi Xuân Trường."
Từ cái hôm hai đứa bị ba của Trường chọi cho tòe máu đầu trở về, dĩ nhiên tôi nhận ra Xuân Trường buồn đến thế nào. Mà đây có phải lỗi của hai đứa đâu, bọn tôi yêu nhau thôi mà, chả phải trộm cắp hay cưỡng hiếp giết người gì cả mà phải chịu sự nguyền rủa như thế.
Sau khi trở về, hai đứa hạn chế nhắc về chuyện không vui đã qua, nỗ lực nhiều hơn bằng cách kiếm thật nhiều tiền để vun vén cuộc sống. Vì khi đó chúng tôi đơn giản nghĩ rằng, có như vậy thì mới mong được gia đình hai bên chấp nhận.
Nhưng ngặt nỗi, tôi biết vấn đề vẫn đang diễn ra, vẫn cháy lách tách mỗi ngày khiến cho quan hệ của hai đứa cũng xấu đi theo góc độ nào đó. Nhưng công việc của tôi luôn bận rộn nên không cho phép tôi có cơ hội ngồi lại để bảo với Trường là, tôi thương anh và thương tình yêu của hai đứa nhiều đến mức nào.
Song, những áp lực từ sự nghiệp lẫn gia đình tích tụ dần làm tôi phát nổ ra, như quả cà chua thối làm cho ai nhìn thấy cũng né tránh, hiển nhiên người hứng chịu mọi thứ là Xuân Trường.
Chẳng muốn bới móc lại những thứ đã qua đâu, song, tôi biết lời nói của mình lúc đó như chiếc lưỡi dao phẫu thuật bén ngót, mổ xẻ trái tim của Trường ra thành nhiều lớp lang nát bươm, nhưng tôi đã không kịp khâu lại.
Không đổ lỗi, tôi biết là mình sai, tôi cũng đã đánh mất Xuân Trường và dằn vặt rất rất lâu rồi, nhưng tôi không ngờ mình bị lại trả đũa bằng cách này.
Nhìn anh ngồi co ro trước mặt, bệnh án rõ ràng không kẽ hở, thế nhưng tôi liếc phát là biết ngay thằng bồ cũ mình đang giả điên.
"Anh không có bệnh." Tôi thấy Xuân Trường giật thót người, chắc ảnh tưởng là mình đóng kịch giỏi lắm hay sao ấy.
"... Bộ bạn không được đi học hả?"
Tôi có cay không? Có!
Tôi có làm gì được ảnh không? Không!
Bệnh nhân trước mặt tôi, lí lịch rõ ràng, triệu chứng đầy đủ, dấu mộc xác nhận bệnh tình đỏ chót, nhưng tôi dám lấy cái họ Vũ không được bao nhiêu uy tín của mình ra để cá, Bùi Xuân Trường mà điên cái nỗi gì. Người điên là tao nè, bồ cũ ơi!
Cái danh bác sĩ của tôi chưa bao giờ nghe châm biếm đến thế!
Song, thật ra hơn cả cơn tức vì bị chơi khăm kiểu kì lạ thế này, tôi cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Sống cùng với những người không bình thường, tôi nghĩ ngày Xuân Trường trở thành bệnh nhân thật sự không còn xa nữa. Nhưng giờ tôi có muốn cũng không vạch trần được, cứ mỗi lúc tôi bật chế độ tâm sự nghiêm túc thì bệnh nhân lại lên cơn ke đầu, có thèm đếm xỉa tới lời bác sĩ đâu mà khuyên.
Trông cái cách anh ta bỏ nắm lá khô vào mồm, tôi tức điếng cả người. Đừng có tưởng tôi không biết ảnh đang cố kiếm chuyện để tôi lo lắng, tôi đọc ảnh như cuốn sách vậy, nhưng phải thừa nhận là chương này tôi chưa đọc tới.
"Xuân Trường, nhả ra coi!"
Và ti tỉ trò khác nữa, tôi cá là do Công Hiếu bày trò cả, Xuân Trường dạo này rất hay bá vai thủ thỉ với ông ý, mỗi lần như thế đều có thêm chuyện để tôi và đám đồng nghiệp được dịp tăng ca.
Nhưng thời gian nửa tháng hơn trôi qua, tôi đã không còn cay cú hay khó chịu trước những lần chơi khăm nữa, thay vào đó, tôi háo hức muốn xem Xuân Trường có thể quậy đến mức nào hơn. Chắc tôi cũng điên mẹ rồi nên mới vui được trong hoàn cảnh như vậy.
Tôi không biết động cơ của Trường là gì, có thể là chơi khăm tôi, có thể là muốn được ở cạnh tôi. Tôi mong là vế thứ hai hơn.
Kể từ sau khi Trường chọn chia tay, tôi đã nghĩ không còn cứu vãn được gì nữa đâu, thế nên tôi cứ hèn hèn stalk mạng xã hội của ảnh. Bẵng đi một thời gian mất tích thì tự dưng ảnh tâm thần luôn, thôi thì tôi sẽ coi đây là cơ hội để bắt đầu lại với ảnh.
Từ việc chủ động đổi ca trực với bạn mình, tôi thường xuyên lui tới 6504 hơn. Len lén gửi đơn đề nghị đổi đầu bếp bệnh viện, hay tự tay tiếp nhận trách nhiệm cho anh uống thuốc, tôi âm thầm thầu hết cả.
Ngoài việc khám bệnh, tôi dần có thêm nhiều phi vụ khác như giấu thuốc vào túi quần rồi vứt đi, chịu trận khi bị Công Hiếu bá vai tâm sự, và nghe tiếng hát rống lẫn những thông điệp chữa rách vết thương lành từ bọn Long và Duy. Hơn hết, ai đó làm ơn cột tay thằng Trí lại đi, tôi ghét phải nhìn thấy cảnh Xuân Trường đeo đầy hoa lá trên người, dù cho đôi lúc trông cũng đáng yêu lắm.
Bằng cách nào đó tôi nhận ra, việc được gặp và chăm sóc cho Xuân Trường mỗi ngày thật ra vẫn luôn là thói quen của tôi, tôi hoàn toàn tự nguyện và tận hưởng khi được chăm lo cho anh. Thói quen nó không biến mất, chỉ là khi hai đứa không còn ở cạnh nhau nữa, tôi cũng chẳng có cơ hội để làm những điều này nên đành gác lại.
Chúng tôi cứ mập mờ như thế dưới tư cách bác sĩ - bệnh nhân, tuy có rất nhiều lời bàn tán về hai đứa tôi nhưng không đáng kể lắm. Vì tôi không quan tâm suy nghĩ người khác, còn Trường thì đóng vai tâm thần đạt tới mức nhiều khi tôi tưởng ảnh điên thật.
Có lần tôi hôn má Trường mà không để ý đồng nghiệp đột ngột bước vào phòng, làm đứa giỏi lấp liếm như tôi cũng đứng hình. Đám chí cốt của ảnh cùng lúc gào lên, đứa hát, đứa đọc kinh sám hối, đứa dắt tay đồng nghiệp của tôi lôi ra một góc mách lẻo rằng thằng điên phòng kế bên cứ hay ghé qua đây kiếm chuyện giành địa bàn.
Thế là bọn tôi thoát nạn.
Tôi phải bày tỏ lòng biết hơn cho cả phòng bằng cách bảo kê cho bọn nó tổ chức đại nhạc hội trong vòng một giờ đồng hồ, đầu tôi nhức muốn điên, nhưng bù lại thì Xuân Trường cười tươi lắm.
Nên tôi lại hôn phát nữa.
___
Cái ngày xuất viện mà tôi mong mỏi nhất cũng tới. Sau khi làm công tác tư tưởng thật lâu dài và đầy kiên nhẫn thì anh bồ cũ - lúc này là bồ hiện tại, cũng đồng ý về nhà cùng tôi. Nhưng ngặt nỗi...
"Anh Trường!" Thằng Trí khóc toáng lên, nước mắt nước mũi nó tèm lem trông đến tội.
Từ lúc Trường thông báo cho bọn nó rằng anh sẽ chuyển nhà, anh phải đi nước ngoài lập nghiệp, thì cái chốn 6504 này được dịp im ắng hiếm thấy. Thằng Duy giúp anh sửa soạn hành lí, nó chôm được tận hai, ba cây kéo bóng loáng của y tá, học thằng Trí gói lại kĩ càng bằng vài lớp lá, đặt ngay ngắn trong túi của anh.
"Em tin anh sẽ trở thành thợ cắt tóc giỏi nhất trái đất này!" Mắt nó long lanh chân thành, giọng run run.
Trước ngày xuất viện, Thanh Long len lén nhét cho anh quyển kinh tự tay nó chép. Nguyên văn nó nhắn nhủ là: "Hy vọng anh sẽ không bị tà ma quấy phá trên quãng đường đời còn lại". Vừa nói dứt câu là nó liếc tôi một cái tóe lửa, tay nó lăm lăm vài củ tỏi to đùng chuẩn bị nhét vào mồm thằng bác sĩ khốn nạn là tôi, vì cái tội dám xúi giục anh nó bỏ nhà đi.
Công Hiếu thì không bịn rịn gì cả, mặt ổng cứ đơ đơ như mọi ngày. Ổng trịnh trọng khoác tay dắt Xuân Trường ra cửa, đặt tay anh lên tay tôi, làm chủ hôn cho bọn tôi đúng như lời hứa lúc trước của ông ấy với Trường. Công Hiếu hắng giọng, chúc vài câu cơ bản rồi tiến lên, đeo vào cổ Trường chiếc vòng hoa xấu đau đớn và có mùi xà phòng rửa tay.
"Thằng Trí dạy tao làm, giờ tao tặng nó cho mày. Chúc hai đứa hạnh phúc."
Khỏi phải nói là Trường buồn đến mức nào, tôi đã thấy anh rầu rĩ từ tận cái hôm gật đầu chấp nhận xuất viện với sự đắn đo lưỡng lự rất lâu. Đồng ý là nếu cứ tiếp xúc lâu dài với bệnh nhân có thể ảnh hưởng không tốt cho người tỉnh táo như Trường, nhưng thật sự 6504 Gang rất thương anh ấy. Bọn họ chăm sóc lẫn nhau như gia đình, vậy nên hiện tại có người đang khóc rấm rứt trong lòng tôi, mãi cho đến khi chúng tôi thống nhất với nhau rằng sẽ định kì quay lại thăm họ thì Xuân Trường mới thôi mít ướt.
Giờ thì tôi với Trường quay lại căn nhà thân thuộc của bọn tôi, bắt đầu lại từ đầu, nhưng trước hết là nghiêm túc quan sát vài ngày xem Xuân Trường có bị ảnh hưởng thói xấu gì từ bọn chí cốt của ảnh không.
Cuộc sống dần dà quay trở về thời điểm hạnh phúc nhất trước đây. Sau mất mát, tôi và cả người yêu mình cũng đã học được cách yêu đương lành mạnh hơn. Và sau phi vụ giả điên rất thành công của Xuân Trường, tôi không thể nhìn anh bằng cặp mắt trước đây nữa, giờ tôi đã biết ảnh là đứa lắm trò thế nào rồi, tôi biết sợ rồi.
"Quà của bạn anh gửi nè." Đặt vào lòng anh chiếc hộp gói bằng giấy, Đức Trí bây giờ đã hạn chế bứt lá bẻ cành để làm quà lưu niệm lại rồi, giờ nó chuyển sang xé sổ của bác sĩ.
Hít một hơi thật sâu, mùi cồn rửa tay làm cả hai đứa ho sặc sụa, đéo ai lại xịt cái thứ đó vào quà thay cho nước hoa cả!
Khoác áo, đội mũ, hôm nay là cuối tuần, tôi sẽ đưa Xuân Trường vào bệnh viện thăm anh em mình. Nắng sớm chẳng làm ai trong bọn tôi khó chịu cả, nắm tay người yêu, đường đường chính chính đưa anh quay về nơi đã làm trái tim tôi sống lại lần nữa, nhưng với danh nghĩa khác - anh người yêu tỉnh táo của bác sĩ Ngọc Chương.
____
T3, 28/5/24.
Đọc hết rồi, cmt cho mình nhó 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com