Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.


"Ngọc Chương à, đợi tôi với."

Xuân Trường từ trong trường chạy ra, đôi chân ngắn một mẩu không ngừng đuổi theo cây sào ở đằng trước. Ngọc Chương nhận ra giọng cậu, nhanh chóng đứng lại, còn quay người ra sau, giang tay để giữ cậu lại.

"Chạy nhanh làm gì, tôi vẫn ở đây đợi cậu chứ có đi đâu đâu."

Xuân Trường bám vào người Ngọc Chương thở dốc, tham lam hít thở không khí.

"Không phải chứ, mấy hôm trước toàn là cậu đi về trước, qua rủ cậu đi học thì dì nói cậu đã đi mất rồi, không gặp được cậu. Mấy hôm nay cậu tránh mặt tôi đúng không?"

Ngọc Chương ngạc nhiên, sau đó cười thầm. Quả nhiên kế sách của hắn vẫn có tác dụng, cố gắng rút ngắn khoảng cách với cậu sau đó đột nhiên biến mất, vẫn là cậu tự mình đến tìm hắn trước.

"Sao tôi phải tránh mặt cậu?"

Xuân Trường đột nhiên bước tới, áp hai tay lên má hắn, kéo mặt hắn thấp xuống, bốn mắt to tròn nhìn nhau. Ngọc Chương bị cậu làm cho giật mình, theo phản xạ lùi về sau nhưng bị cậu giữ lại.

"Có phải tại lời nói hôm trước của tôi nên cậu mới tránh mặt tôi không? Nếu không thì tại sao mấy ngày liền chúng ta không gặp nhau được."

Ánh mắt Xuân Trường hơi ẩm ướt nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi môi nhỏ chu ra giận dỗi. Ngọc Chương vội gạt tay cậu ra, đứng thẳng lưng. Chết tiệt! Làm sao trên đời lại có người đáng yêu đến vậy chứ. Nếu cả hai cứ giữ tư thế đó, hắn sợ rằng sẽ không kiểm soát được mà vượt qua giới hạn mất.

"Ngốc à, không phải tôi nói rồi sao, tôi không tránh mặt cậu, chỉ là thời gian này tôi bận học."

"Vậy mà tôi còn tưởng..."

"Tưởng gì?" Hắn ghé sát mặt, môi kéo lên thành một nụ cười nham nhở.

"Không, không có gì..."

Xuân Trường đương nhiên thấy ngại, né đầu sang một bên. Mấy hành động kiểu này trước đây cả hai vẫn hay làm cùng nhau, vô lo vô nghĩ. Nhưng mà, đó cũng chỉ là trước đây, còn bây giờ, cả hai cũng đã trưởng thành hơn, tâm ý của đối phương như thế nào, bản thân cả hai đều biết, thậm chí còn biết rất rõ, vậy nên mọi hành vi đều phải có chừng mực. Nhưng tất nhiên, điều này chỉ là suy nghĩ là Xuân Trường, còn Ngọc Chương, hắn không để ý, trước đây như thế nào, bây giờ cũng như vậy, giống như tình cảm của hắn dành cho cậu, trước sau như một.

Xuân Trường kéo hắn vô một quán bánh gạo gần đó. Quán này là lần trước Ngọc Chương bị bệnh, cả hai không ăn chung với nhau, mà chỉ có Quốc Anh, cuối cùng là xảy ra tranh cãi. Chỉ cần nhớ chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, cậu thường hay bật cười, không ngờ, bản thân lại trẻ con đến vậy.

Ngọc Chương ngó sang, miệng cũng tự động cười theo: "Cậu nhớ lại chuyện gì rồi?"

"Không có gì, lần trước quán này mới mở trong bụng nghĩ muốn đi ăn cùng cậu, cuối cùng lại đi với Quốc Anh."

"Ồ, vậy là lúc đó trong lòng cậu nghĩ đến tôi đầu tiên đúng không?"

"Trước giờ không phải vẫn vậy sao?"

Chỉ cần một câu nói, Ngọc Chương có thể vui cả một tuần.

"Nhưng mà dạo này Quốc Anh hay về sớm, câu lạc bộ cũng không có mặt, không biết là lặn đi đâu rồi."

"Không biết, chắc làm chuẩn bị party, dù sao cũng sắp sinh nhật cậu ấy mà."

Ngọc Chương lơ đãng trả lời, ngoài giờ học ra hắn cũng không thấy Quốc Anh đâu, chỉ cần chuông hết giờ vừa reo là thấy cậu ấy cũng ra tới cửa, cơ hội nói chuyện cũng không có. Mà cũng không thể quên nhắc đến Đức Duy, dạo này thằng bé cũng rất hay về trễ, tâm trạng lại cực kỳ tốt, luôn trong trạng thái vui vẻ đến hắn cũng thấy kì lạ.

---

Vừa dứt tiếng chuông, Quốc Anh đã vội vàng chạy đi, ngay cả câu lạc bộ cũng không thèm ghé qua. Đức Duy cùng lúc đi tìm Quốc Anh, nhưng vừa tới cầu thang thì anh đã chạy lướt qua, đến cả y cũng không thèm lướt qua một cái.

Đức Duy trong lòng mất hứng, nụ cười trên môi cũng tắt dần, đây là lần đầu tiên anh không chú ý đến y, đương nhiên có chút không vui. Chạy vội như vậy, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Quốc Anh đến một quán cà phê cách xa trường, từ trường đến đây phải mất hơn một trạm xe buýt. Anh bước vô quán, ngó trái ngó phải tìm người. Một người phụ nữ xinh đẹp đứng lên thu hút Quốc Anh, anh nhìn thấy, có gì đó không tự nhiên mà bước tới, ngượng ngùng gọi một tiếng: "Mẹ..."

Người phụ nữ kia hạnh phúc mỉm cười, ánh mắt yêu thương nhìn anh. Quốc Anh vì ánh mắt đó mà né tránh, trực tiếp ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước đá.

"Mẹ đợi lâu chưa? Vừa tan học là con liền chạy đến đây."

"Không lâu không lâu, con cứ thong thả cũng được, mẹ còn nghĩ là con không đến."

Quốc Anh ậm ừ, uống tiếp ngụm nước, anh không có gì muốn nói với bà. Vô tình, anh nhìn thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón tay áp út, sáng bóng và sang trọng. Bà đương nhiên nhận ra ánh mắt khác lạ của Quốc Anh, vội giấu tay đi, cười gượng, không biết nên mở lời như thế nào.

Anh mở lời.

"Mẹ tái hôn rồi à?"

"À, cái này..."

"Mẹ tái hôn cũng phải nói cho con biết chứ, dù sao mẹ cũng ly hôn rồi mà, tái hôn là chuyện bình thường, mẹ không cần ngại với con đâu."

Quốc Anh mỉm cười, nhưng trong miệng lại chua chát. Mỗi câu mà anh nói ra tuy lưu loát, nhưng thật ra cổ họng lại đau vì nghẹn lại.

"Mẹ chỉ mới đính hôn, còn hôn lễ, tháng sau sẽ tổ chức, nhân dịp này mẹ qua đây để báo cho con biết. Mẹ biết chuyện này sẽ có lỗi với con và cả Quốc Bảo, mẹ không mong hai đứa tha lỗi cho mẹ, nhưng còn hôn lễ, mẹ sẽ rất vui nếu cả hai đứa cùng có mặt."

Quốc Anh nhìn hai tấm vé máy bay được đặt trên bàn, lưỡng lự không biết nên nhận hay không, cùng lúc bà đặt thêm một chiếc thẻ ATM lên bàn. Quốc Anh tròn mắt nhìn, trong đầu hàng vạn câu hỏi.

"Cái này là gì?"

"Cái thẻ này con cứ cầm lấy mà lo cho Quốc Bảo, số tiền trong này có lẽ sẽ đủ cho hai đứa dùng."

Quốc Anh đẩy cái thẻ về phía bên kia, anh từ chối.

"Mẹ dùng cách này để chuộc lỗi với con đúng không? Mẹ không cần cảm thấy có lỗi đâu, với lại, con có thể tự nuôi bản thân được."

"Mẹ biết, nhưng con tính đi làm thêm để học đại học sao? Còn Quốc Bảo, nó phải làm sao?"

"Vậy thì năm đó đáng lẽ mẹ nên mang Quốc Bảo theo, lúc đó nó chỉ mới 5 tuổi, sao mẹ không dùng tình mẫu tử của người mẹ để chăm lo cho nó, đến bây giờ thì lại dùng tiền để nuôi nó lớn, mẹ không thấy mâu thuẫn sao?"

Bà im lặng, giả vờ uống ngụm nước để tránh đi ánh mắt của anh. Quốc Anh nói không sai, một phần cũng là do bà. Nếu như bà chịu khó nhìn lại, sẽ thấy Quốc Bảo khóc thương tâm đến mức nào. Nếu như bà mang thằng bé theo ra nước ngoài, tương lai sẽ rộng mở biết bao nhiêu.

Quốc Anh cũng không muốn làm khó bà, ít nhất thì, đó cũng là mẹ mình, anh không muốn bà phải trong trạng thái khó xử, luôn cảm thấy có lỗi với mình, anh nói thêm câu như trấn an.

"Số tiền này con nhận, nhưng không lấy, mẹ cứ cầm lấy mà dùng, dù sao sinh nhật con mọi năm, mẹ cũng đều đã tổ chức, coi như con trả lại mẹ đi."

Anh đứng lên, nhìn vào hai vé máy bay đặt trên bàn, do dự một hồi, cuối cùng vẫn cầm lấy: "Mẹ yên tâm, hôn lễ của mẹ, con và Quốc Bảo sẽ có mặt." sau đó quay đi.

"Quốc Anh..."

Quốc Anh quay lại theo tiếng gọi, đôi mắt đã ẩm ướt. Anh nở nụ cười ấm áp, câu nói mang theo cả tâm ý từ sâu bên trong lòng anh: "Mẹ, chỉ có cơ hội lần này thôi, hứa với con, mẹ nhất định phải hạnh phúc đó!"

Anh bước ra khỏi quán, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống. Mẹ Quốc Anh nhìn theo bóng lưng của con trai, trong lòng quặn lại, có áy náy lẫn thoải mái, có nghẹn ngào lẫn hạnh phúc. Bà thấy biết ơn, vì đứa con trai này đã chấp nhận mình dù bà chưa lần nào khiến anh tự hào, ngay cả đứa con trai út, cũng chính tay anh nuôi lớn, bà không xứng đáng để làm mẹ. Song, anh vẫn chấp nhận gọi bà một tiếng mẹ, cho dù biết tin bà tái hôn vẫn mỉm cười chúc phúc, đối với bà, như vậy là quá đủ rồi.


______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com