Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.


Quốc Anh tự nhiên thẩy tờ đơn đến trước mặt Ngọc Chương.

"Này! Cầm lấy."

Ngọc Chương nhăn nhó mặt.

"Cái gì đây?"

Quốc Anh xếp lại một mớ giấy tờ trong tay, mở miệng nói.

"Đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ thanh nhạc. Không phải hôm bữa mày bảo tao lấy giúp mày một tờ sao?"

Ngọc Chương ầm ừ, lúc này mới nhớ ra. Hắn có niềm yêu thích đối với âm nhạc từ khi còn nhỏ. Từ bé đã luôn năng nổ trong các buổi lễ ở trường. Càng lớn, đồng nghĩa với niềm yêu âm nhạc của hắn lớn dần và cũng ôm mộng trở thành ca sĩ.

Cầm tờ đơn trên tay, Ngọc Chương ngơ ngẩn một hồi lâu. Không biết cái tên lùn kia đăng ký câu lạc bộ nào nữa.

"Bạn học này, có thể cho tôi gặp Quốc Anh được không?"

"Được thôi."

"Quốc Anh à, có người cần tìm cậu này."

Quốc Anh ngó ra.
"Đến ngay đây."

Quốc Anh đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Ngọc Chương theo thói quen tò mò, nằm ườn ra bàn để xem Quốc Anh đi gặp ai. Cái đầu đen lấp ló ở cánh cửa có chút quen thuộc.

Xuân Trường? Bùi Xuân Trường...?

Sao cậu ấy lại ở đây?

Ngọc Chương tâm trạng đã chán nản, nay lại còn chán nản hơn.

Ừ thì xuống lớp hắn, nhưng không phải tìm hắn, mà là Quốc Anh.

Ngọc Chương hừ lạnh một tiếng quay đi.

Quốc Anh quay lại với tờ đơn trên tay, thấy hắn nằm sải trên bàn, mạnh tay bốp vào lưng hắn một cái, nhưng chẳng thấy hắn phản ứng.

"Mệt mỏi thế?"

Ngọc Chương vẫn không chịu động đậy, ậm ừ hỏi cho có lệ.
"Gặp ai vậy?"

"À, một bạn học ở lớp 12a ấy mà, đưa tờ đơn đăng ký câu lạc bộ."

"Câu lạc bộ gì vậy?"

"Dance."

Ngọc Chương trong lòng như một nhát dao đâm vào. Quốc Anh là trưởng nhóm câu lạc bộ dance... Xuân Trường cũng tham gia....

"Xuân Trường ấy...mày nhớ trông coi cậu ấy cẩn thận chút..."

Quốc Anh có chút ngỡ ngàng, cái thằng này hay thế, chưa nói tên mà cũng biết luôn tên của người ta rồi.

"Chắc chắn rồi. "

---

Ngọc Chương lau hết phần bảng còn lại nhanh chóng ra về, cứ nghĩ đến cảnh đi về mà không có Xuân Trường, thật làm hắn chẳng muốn di chuyển chút nào.

Cả ngày hôm nay hắn và Xuân Trường chẳng gặp nhau một lần nào. Sáng qua nhà rủ cậu đi học, kết quả nhận lại được câu cậu đã đi từ sáng sớm. Xuống lớp hắn thì lại tìm Quốc Anh, còn không thèm gọi tên mình lấy một lần. Hỏi hắn xem, có buồn không?

Buồn chứ!

Nhưng mà biết làm gì bây giờ, hắn đâu có quyền ngăn cản cậu thân thiết với Quốc Anh. Tư cách gì? Bạn bè ư?

Ừ... chỉ là bạn bè...

Ngọc Chương thẩn thờ bước từng bước u ám ra khỏi cổng trường, tình cờ lại gặp thấy người quen, trong lòng rầu rĩ lại trở nên tươi tắn, cố gắng lắm mới không để cơ miệng kéo đến tận mang tai.

"Xuân Trường, giờ này sao còn ở đây?"

Xuân Trường đang gục đầu lập tức ngẩng lên, khuôn mặt đẹp trai của Ngọc Chương đập vào mắt.

"Ngọc Chương? Cuối cùng cậu cũng ra rồi."

"Cậu ngồi đây bao lâu rồi?"

Xuân Trường suy nghĩ.

"À, ừm...tầm 30 phút rồi."

"Có đứng lên đi được không?"

"Được mà... Á!!!"

Xuân Trường đứng dậy, nhưng chân lại trở nên cứng ngắc. Mất đà, kết quả lại chúi người về phía trước.

Ngọc Chương theo phản xạ đưa tay ra đỡ.

May mắn là Xuân Trường được Ngọc Chương ôm lấy.

"Đứng lên đi được của cậu đây hả?"

"Sao tôi biết được. Tại cái chân ấy chứ." Xuân Trường cau có.

Ngọc Chương lắc đầu chán nản. Cái tên ngốc này, đúng là chúa hậu đậu mà.

Hắn đưa cặp cho Xuân Trường, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ra lệnh.

"Mau lên đây."

Xuân Trường từ chối.

"Không đâu, hai đứa con trai mà cõng nhau cái gì?"

"Giờ này còn quan tâm đến chuyện đó sao? Trời tối này ai mà thấy được."

Ngọc Chương nói rồi kéo cậu xuống. Xuân Trường không chút phòng bị, đổ ập lên bờ vai rộng lớn của hắn.

Cõng cậu trên lưng, Ngọc Chương vui thầm trong lòng. Lâu lâu lại ngốc nghếch suy nghĩ?Mang trên lưng cả một thế giới, hóa ra lại là cảm giác này. Chỉ muốn mong rằng, thời gian ngưng đọng tại phút này.

Xuân Trường ở trên lưng hắn, chỉ có thể thấy mỗi phần gáy cạo nhẵn, có chút ghen tỵ.

Cả hai cùng là bạn thời cấp hai, lúc đó cả hai xấp xỉ bằng nhau, tướng tá chẳng ai hơn ai. Vậy mà đến đầu cấp ba, hắn lại vượt hơn cậu gần một cái đầu, thân hình phát tướng hẳn, rất ra dáng thanh niên trai tráng. Còn cậu, vẫn trong vỏ bọc của một học sinh cấp hai, nhỏ con, chiều cao cũng có hạn, tay cũng chỉ có một mẩu bé tí.

Xuân Trường nghĩ đến có chút ghen tỵ, không nhịn được nắm tóc hắn trút giận.

Ngọc Chương bị túm bất ngờ, lảo đảo đi về phía sau, miệng la oai oái.

"Ya!!! Cậu bệnh à? Khi không lại túm tóc người ta."

Xuân Trường không những không dừng, mà còn thô bạo hơn, lần này dùng cả hai tay ra sức vò nát đầu hắn, miệng lầm bầm chửi rủa.

"Cái đồ chết tiệt nhà cậu, vì lí do gì mà cậu lại cao hơn tôi, tôi hơn cậu hẳn bảy tháng đấy. Cậu nói xem, vì lí do gì?"

Ngọc Chương nghe lí do của cậu mà vừa khóc vừa cười. Không ngờ cái tên ngốc này lại chỉ vì những điều nhỏ nhất mà xù lông với hắn.

Xuân Trường cảm nhận được độ rung của Ngọc Chương, cau có nói:

"Cậu cười cái gì?"

"Sao tự dưng cậu lại để ý chuyện này?"

Xuân Trường bĩu môi.

"Sao lại không để ý được? Rõ ràng tôi và cậu thời cấp 2 dáng dấp cũng bằng nhau, tự dưng bây giờ cậu lại phát tướng hơn cả tôi. Quá đáng!"

Ngọc Chương mỉm cười, xốc người cậu lên. Xuân Trường giật nảy mình, theo phản xạ choàng tay ôm chặt hắn.

Nụ cười trên môi Ngọc Chương càng rõ ràng hơn, dưới ánh đèn đường càng trở nên ấm áp.

"Đồ ngốc! Cho dù là cậu hay tôi, ai lớn hơn ai, thì tôi sẽ mãi mãi là người bảo vệ cậu mà thôi."

Xuân Trường im lặng, không còn quấy phá như ban nãy, ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn như một con mèo nhỏ.

Đoạn đường phía trước, dường như còn rất dài và nhiều ngã rẽ...

---

"Xuân Trường đấy à, xin lỗi cháu nhé, hôn nay Ngọc Chương nó bị sốt, không đi học được. Phiền cháu xin phép hộ nó giùm bác nhé."

Xuân Trường não nề bước đến trường , mọi bữa là có Ngọc Chương đi chung, suốt đoạn đường đi cả hai đều vui vẻ trò chuyện, đùa giỡn qua lại, làm cho tinh thần buổi sáng đều rất tốt. Hôm nay không có hắn, đoạn đường tự dưng lại dài đến lạ.

Đứng trước một cửa tiệm mới khai trương, Xuân Trường không ngừng tiếc nuối. Định bụng hôm nay cả hai sau giờ học cùng đi chung vào ăn thử, kết quả lại hắn lại bị bệnh nằm lì ở nhà.

"Sao đứng đây, muốn vào hả?"

Quốc Anh từ đâu đứng ngay sau cậu, thân thiện vỗ vào vai cậu gây sự chú ý.

Xuân Trường thấy Quốc Anh, suýt nữa la lên vì giật mình, may mắn là kiềm chế được.

"Quốc Anh?"

Quốc Anh tươi tắn chào cậu.
"Buổi sáng vui vẻ!"

Xuân Trường bật cười.

"Buổi sáng vui vẻ."

"Mà sao cậu đứng đây?"

Xuân Trường xị mặt nhìn vào quán ăn vặt mới mở, không mở miệng trả lời.

"Muốn vô hả?"

"Ừm, đáng lẽ sau giờ học là đi cùng Ngọc Chương, mà cậu ấy bệnh mất rồi."

Quốc Anh nhìn thấy biểu hiện trên mặt cậu, trong lòng có chút tội nghiệp, đành xoa đầu cậu an ủi.

"Nếu không phiền, ra về tôi đi cùng cậu qua thăm Ngọc Chương. Có được không?"

Nét mặt Xuân Trường liền tươi hẳn lên, gật đầu lia lịa.

Quốc Anh bật cười, trong đầu hiện lên dòng suy nghĩ...

... Xuân Trường thật dễ thương!!!

---

Ngọc Chương như hồn thoát xác nằm vất vưởng ở sofa, giọng nói trầm khàn nói vào điện thoại.

"Mẹ, mẹ nỡ để mặc con trai bị ốm mà đi chơi party hả? Quá đáng thật mà."

"Haiza, lớn chừng đó rồi mà còn đòi mẹ ở bên cạnh chăm sóc à? Mạnh mẽ lên con trai. Thôi nhá, mẹ cúp đây!!"

Ngọc Chương nghe mẹ cúp máy liền rống lên: "Mẹ, mẹ...nhớ mang đồ ăn về cho con..."

Bên tai truyền tới tiếng tút tút quen thuộc. Ngọc Chương tuyệt vọng đặt điện thoại lên bàn, mệt mỏi nhắm mắt.

Chừng được 10 phút lại có tiếng chuông cửa. Ngọc Chương cố gắng đi ra tới cửa, trong đầu thầm nghĩ: Không phải mẹ về rồi chứ?

Nhưng không phải, lúc hắn mở cửa thì lại thấy cái đầu đen quen thuộc, ánh mắt nháy lên tia ấm áp.

"Hey, Ngọc Chương!"

"Xuân Trường?"

Xuân Trường cười tít mắt, đưa ra trước mặt hắn một phần bánh gạo cay và hộp sữa chuối yêu thích.

"Xem tôi dẫn ai tới này."

Ngọc Chương hơi nghiêng đầu ra ngoài, bắt gặp dáng người cao ráo, đẹp trai.

"Quốc Anh?"

Quốc Anh cười tỏa nắng, đưa tay lên chào hắn.

Nét mặt Ngọc Chương trở nên cứng đờ. Hai người bọn họ....là đi chung sao?


______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com