#6
- Em nghĩ chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Andree trân trân nhìn anh rất lâu, trước khi đứng dậy, khoác quần áo lên người rồi lặng lẽ rời đi. Theo phản xạ tự nhiên, anh muốn đuổi theo hắn, nhưng cuối cùng anh đã không làm vậy.
Những ngày tiếp theo, anh luôn trong trạng thái bồn chồn. Anh muốn gọi cho hắn, muốn gặp hắn. Anh sợ mình đã quá hấp tấp bốc đồng. Dù gì họ cũng bên nhau một quãng thời gian tương đối dài, và luyến tiếc là điều không thể tránh khỏi. Tuy vậy, không lâu sau, những cảm xúc ấy dần lắng xuống. Từng ngày trôi qua, anh càng thêm chắc chắn về quyết định của mình.
Và rồi, một buổi sáng thức dậy, anh nghĩ đã đến lúc mình nên liên lạc với Chương.
Hít một hơi sâu, anh nhấn nút gọi. Sau những tiếng tút dài đằng đẵng, một giọng nói vang lên:
- Alo, ai đấy ạ?
Là một giọng nữ. Khoảnh khắc ấy, toàn thân anh như đông đá, đấu óc rỗng không.
- À, - Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh nói - Có Chương ở đó không?
- Anh Chương hả? Ảnh đang đi tắm rồi.
Anh lần nữa nghe sống lưng mình lạnh ngắt.
- Ai đang gọi vậy ạ? - Cô gái tiếp tục hỏi - Có cần nhắn lại gì cho ảnh không?
Đã định từ chối và ngắt máy, nhưng cuối cùng, anh vẫn trả lời:
- Em nói lại với Chương giúp anh là có anh Bảo gọi đến nhé.
Cuộc gọi kết thúc, và tâm trí anh rối bời. Nửa muốn tự nhủ rằng mọi chuyện không như mình nghĩ, nửa kia lại thúc ép anh phải thẳng thắn đối diện sự thật đã rõ rành rành. Càng nghĩ càng kiệt quệ, anh quyết định đợi đến khi nào cậu gọi lại sẽ hỏi cho ra lẽ. Còn nếu vì lý do nào đó mà cậu không gọi, có lẽ đó cũng sẽ được xem là một câu trả lời.
--------------------------------------------
Anh chỉ nghĩ vu vơ như thế, vậy mà cuối cùng cậu thật sự đã không gọi lại cho anh. Từng ngày trôi qua, tia hy vọng trong anh cứ tối dần, trước khi hoàn toàn tắt hẳn. Hình như anh đã đến trễ một bước. Ý nghĩ đó làm anh khổ sở vô cùng, nhưng biết làm sao được. Trong tình yêu, bỏ lỡ nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa hằng ngày.
Và, trong lúc anh lần nữa khoá mình trong phòng để gặm nhấm nỗi buồn, Andree lại xuất hiện trước cửa nhà anh mà không báo trước.
- Em sao thế? - Nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, hắn hỏi.
- Không sao cả. - Anh lắc đầu - Anh đến có việc gì không?
Sau chút im lặng, hắn đáp:
- Anh muốn nói chuyện với em.
Ngồi xuống ghế sofa đối diện anh, hắn mở lời:
- Sao bỗng dưng em lại quyết định không gặp anh nữa?
Câu hỏi của hắn khiến anh phân vân một lúc khá lâu.
- Trong lần qua Mỹ, em đã dành thời gian bên một người khác. - Cuối cùng, anh chọn nói thật - Quãng thời gian ấy giúp em nhận ra, cảm nhận của em về tình yêu đã thay đổi rồi.
- Thay đổi như thế nào?
- Ý là, em từng cảm thấy kiểu quan hệ mập mờ, không ràng buộc giữa chúng ta có sự thú vị nhất định. - Anh mím môi - Nhưng giờ đây, em nghĩ em muốn điều gì đó chắc chắn và lâu dài hơn.
- Nên em lựa chọn rời bỏ anh để đến với người đó?
- Nếu mọi thứ cứ thế này mãi, em nghĩ chúng ta chỉ đang làm mất thời gian của nhau thôi.
Trầm ngâm hồi lâu, hắn khẽ gật đầu:
- Ok, anh hiểu. Và em có quyền lựa chọn thứ mà em nghĩ là tốt nhất cho em.
Rồi hắn bỗng đứng dậy, bước lại gần:
- Nhưng nói anh nghe - Hạ mình xuống trước mặt anh, hắn hỏi - Sao lại khóc đỏ cả mắt thế này?
Như một chiếc công tắc, lời của hắn khiến những giọt nước mắt anh cố nuốt vào trong trào ngược ra, tuôn rơi lã chã.
- Em... - Anh cố ngăn mình phát ra những tiếng nấc - Hình như em đến chậm một bước mất rồi.
Hắn không nói gì, đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, rồi nghiêng đầu hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má. Từng chút một, hắn tiến đến gần, trước khi đặt môi mình lên môi anh mà chiếm trọn.
Thoạt đầu, anh cũng bị cuốn theo, nhưng rồi đã nhanh chóng lấy lại tỉnh táo:
- A-anh làm gì vậy? - Anh quay mặt đi, né tránh - Đừng như thế.
- Nhất định phải là người kia sao? - Hai tay vẫn nắm chặt lấy vai anh, hắn hỏi. - Là anh không được à?
- Ý anh là gì?
Hắn nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nếu anh nói anh muốn chúng ta lâu dài với nhau, em sẽ đồng ý chứ?
Mắt anh mở to, sửng sốt:
- Anh đang nói là anh muốn qua lại với mỗi mình em á?
- Chỉ mình em. - Hắn đáp bằng giọng chắc chắn - Không một ai khác nữa.
Anh gần như không thể tin vào tai mình. Lúc mới quen, anh nhiều lần ngỏ ý muốn yêu đương chính thức với hắn, nhưng chẳng lúc nào hắn buồn để tâm. Sau một thời gian dài cố gắng mà không có kết quả, anh đã âm thầm từ bỏ, chấp nhận rằng họ sẽ không bao giờ có thể tiến xa hơn thế này. Vậy mà giờ đây, tình thế hoàn toàn đảo ngược, và quyền quyết định bỗng nằm trong tay anh.
- Em... - Anh cắn môi, đầy lưỡng lự - Em không chắc nữa. Có lẽ em cần thêm chút thời gian.
- Được rồi, vậy em cứ suy nghĩ đi. - Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh - Anh sẽ đợi.
--------------------------------------------
Những ngày tiếp theo, anh trăn trở rất nhiều về đề nghị của Andree. Khi hắn ngỏ lời, anh thật sự đã rất kinh ngạc. Nhưng chỉ có vậy. Từng nhiều lần tưởng tượng đến viễn cảnh này, anh đã luôn nghĩ mình sẽ vô cùng hạnh phúc. Vậy mà khi ấy, cảm giác duy nhất anh có là sự ngạc nhiên đơn thuần. Điều này ắt hẳn mang một ý nghĩa nhất định nào đó.
Tuy vậy, trong thâm tâm anh cũng không muốn từ chối hắn. Những năm tháng qua, anh đã dành cho hắn biết bao nhiêu tình cảm và thời gian. Anh không thể đếm nổi số lần anh rơi nước mắt vì hắn, ghen tuông trong thầm lặng với những người vây quanh hắn, hay thức suốt đêm để mòn mỏi chờ đợi hắn đến bên mình. Nếu giờ đây anh lắc đầu, mọi cố gắng chịu đựng của anh sẽ trở nên hoàn toàn vô nghĩa.
"Biết đâu đây chính là duyên số." Anh thầm nghĩ. "Biết đâu tất cả những gì đã xảy ra đều là để dẫn đến cái kết này."
Hít một hơi sâu, anh bấm gửi tin nhắn:
"Em nghĩ xong rồi. Bọn mình thử đi."
--------------------------------------------
🎵
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com