Tháng 1 (đầu đông)*
Souya cực kì ghét cái lạnh của mùa đông cùng với đống áo lạnh dày cộm mà em phải khoác chúng mỗi lúc ra đường. Chúng làm em cảm thấy bị gò bó đến không thở được, vậy mà mãi vẫn không thể quen thuộc được cảm giác đó, nhưng em đã có suy nghĩ khác khi lần đầu tiếp nhận mùa đông ở nước Pháp.
"Anh hai, có phải em sinh ra là để dành cho nơi đây rồi không?"
Souya sẽ lẳng lặng hỏi Nahoya câu hỏi đó mỗi lúc em tìm được thêm một lý do để càng yêu nước Pháp nhiều hơn. Ví như những bông hoa đầy màu sắc đang vươn mình dưới ánh nắng chói chang mọc ven đường, hay vài ba ly cà phê nóng hổi được ủ ấm giữa màu đông giá buốt, hay chỉ đơn giản là nụ cười của người dân nơi đây những lúc họ gật nhẹ đầu chào em mỗi buổi sáng.
Bởi vì em dành trọn tình yêu của mình cho mọi thứ thuộc về nước Pháp tri kỷ, nên em tự cảm nhận được rằng chúng đang cố níu giữ em mãi ở đây, khiến tâm trí của em luôn lưu luyến màu sắc yên bình của nơi này. Đó là lý do em đã không trở về Nhật Bản cùng anh trai sau chuyến đi du học 3 năm của mình, mặc kệ cho những lời khuyên nhủ của người thân và bạn bè ở quê nhà.
----------------------------------------------------------
"Này nhóc, ở đây ngoại trừ đống bánh ngọt này ra thì có món gì ấm ấm mà có thể no bụng không?"
Em thực sự rất ghét những ai coi thường những chiếc bánh mà em đã thức đêm để mày mò làm ra. Tất nhiên là với thái độ không kiêng nể ai cả, em ngước mặt lên rồi to giọng cất tiếng.
"Cửa hàng ghi rõ là tiệm bánh ngọt mà, anh không ăn thì đi tìm chỗ khác đi"
"Giờ này không có chỗ nào bán ngoại trừ ở đây hết, em không thể to tiếng với một người sắp chết đói được đâu"
Vẻ ngoài của người đàn ông này khiến em xuất hiện vài nét hoảng hốt trên mặt, nhưng song song với đó là sự sợ hãi tột độ. Gã dùng tay che đi vết thương đầy máu ở khung ngang bụng, mặc dù vết thương có vẻ không sâu nhưng máu chảy ra rất nhiều, thấm đầy mùi tanh của máu quanh cửa tiệm của em. Mặt gã ta tái nhợt và xanh xao, nhưng vẫn cố nở nụ cười gượng với đôi mắt đầy thiết tha.
"Em cưu mang tôi hôm nay thôi có được không?"
Từ sau câu hỏi đó thì em đã không còn nhớ chính xác việc mình đã dìu người đàn ông đó vào trong như thế nào nữa, hay việc em vụng về sơ cứu vết thương ngay bụng cho hắn vì gã nhất quyết không chịu đến bệnh viện.
Trời hôm đó đã sập tối rất nhanh, em chạy tất bật đi tìm thuốc rồi nấu ăn, cũng như trông cửa hàng dù em không hiểu mình làm thế để làm gì. Souya là một người mang lý trí khá thực dụng, dù tâm hồn em có lãng mạn hay đáng yêu đến bao nhiêu, nó cũng không ngăn được em tự thắc mắc với bản thân rằng "mình đối tốt với người lạ như vậy từ khi nào?"
Sau khi bán xong hết tủ bánh mà em đã chuẩn bị hồi tờ mờ sáng, em đã quyết định dán bảng thông báo sẽ nghỉ bán vào ngày mai lên bảng hiệu đặt cạnh cửa ra vào ngay trên lề đường. Một phần là vì có một ông chú bệnh tật đang ở nhà, một phần là vì em đã có hẹn với người bạn thân cùng đi du học với mình, khi đã lâu hai đứa không gặp nhau cho bận rộn với công việc. Tất nhiên là em luôn cố thuyết phục bản thân rằng lý do thứ hai mới là lý do thực sự em quyết định đóng cửa hàng vào ngày hôm sau.
Em đi đi lại lại quanh nhà, lúc thì đứng im nhìn gã đang ngủ say trên nệm nhưng lại quay đi ngay vì có chút sợ sệt, lúc thì tính toán xem bao giờ hắn sẽ tỉnh lại, rồi lại suy nghĩ vẫn vơ vì không yên tâm đi gặp bạn trong khi gã vẫn đang ngủ ở nhà. Nhưng ngoài dự đoán của Souya rằng hắn sẽ ngủ liên tục 2 ngày đêm vì mệt, Rindou tỉnh dậy lúc 4 giờ sáng, cố gắng ngồi dậy rồi nhăn mặt nén cơn đau vì một luồng gió sớm lạnh va chạm nhẹ vào vết thương đã được khâu lại tỉ mỉ.
"Mình nên đi hay không đây?"
Cơn đau ngay thắt lưng khiến Rindou bất giác bật ra những gì đang suy nghĩ và trầm tư trong lòng, gã thực sự muốn ở lại căn phòng kho ấm áp này vì đã lâu rồi hắn vẫn chưa ngủ giấc nào yên bình như vậy, nhưng tâm trí gã lại thúc đẩy việc rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Xin lỗi nhé, tôi không muốn làm liên luỵ đến nhóc"
Với điệu bộ vờ chuyên nghiệp và hiếu kỳ, không khó để gã tìm được chiếc chìa khoá cửa được giấu sau tấm thảm chùi chân, nhẹ nhàng mở cửa rồi lại lẳng lặng khoá cửa lại. Mọi chuyện êm xuôi đến nỗi khiến Rindou có chút thất vọng nhỏ, hẵn là tâm trí của gã đã tự tạo ra diễn cảnh Souya sẽ chợt tỉnh rồi yêu cầu hắn ở lại thêm vài hôm nữa, tuy nhiên cuối cùng thì, nó cũng chỉ là suy nghĩ.
------------------------------------------------------------
"Một ông chú với mái tóc tím sẫm chảy đầy máu xông vào cửa hàng hả? Nghe có vẻ hơi khó tin đấy."
Chifuyu Matsuno là người bạn Nhật duy nhất em còn thân thiết trong suốt thời gian đi du học đến nay. Cậu ta là con nhà tài phiệt chính hiệu khi bố của cậu quyết định đầu tư tên tuổi của bản thân tại Pháp khi nghe con trai mình nói rằng muốn đi du học cùng Souya. Nhưng đứa con yêu dấu của ông ta lại không chịu quản lý công ty hay dính vào bất kì doanh nghiệp nào hết, cậu hiện đang thực hiện ước mơ mở cho riêng mình một pet shop. Em biết việc đi du học cùng em cũng chỉ là một cái cớ nhỏ cho sự tự do lớn lao của cậu ấy.
"Nếu cậu muốn, tôi sẽ nhờ anh trai tôi tìm gã ấy giúp, dù sao thì anh ta cũng nên cảm ơn cậu chứ"
"Không nhất thiết đâu Chifuyu." Souya hất nhẹ tay về phía Chifuyu. "Nếu muốn tìm thì tôi đã nhờ Nahoya rồi, không cần phiền tới cậu"
Nói không muốn tìm là nói dối, nhưng chưa đến cái mức muốn bắt gã lại để nói chuyện đàng hoàng. Dù sao cũng là do em tự chuốc phiền phức vào thân mà giúp đỡ gã trong khi vẫn chưa rõ về tên tuổi thực sự của người kia.
"Nhắc đến Nahoya mới nhớ, không phải cậu ấy cũng đang ở Pháp nhỉ? Sao lại không sang đây chơi với tôi vậy?" Chifuyu với tay xoa đầu cho chú mèo cưng của cậu đang nằm vắt vẻo trên cửa sổ rồi cất to giọng hỏi Souya. "Không phải là có người yêu rồi quên bạn đấy chứ."
"Anh ấy cứ đến đi thất thường dữ lắm, giờ này tôi còn không biết chính xác vị trí của ảnh cơ" Souya không có ý định phủ định câu đùa giỡn của Chifuyu, chính em còn không rõ lý do tại sao dạo gần đây anh trai của em thường xuyên ghé sang đây. Nếu lại hỏi Nahoya, tất cả câu trả lời em có thể nhận được chỉ là "vì công việc" mà thôi.
"Vậy thì cậu cũng đừng như cậu ấy đấy nhé." Chifuyu cười như nắm thóp đáp lại ánh nhìn khó hiểu của Souya. "Cậu biết mà, anh chàng tóc tím đẹp trai ngày hôm qua đó, cậu ít khi nào khen một người nào đó đẹp lắm"
"Thôi đi, tôi còn không rõ có gặp lại anh ta nữa không đấy." Souya đánh nhẹ vào vai Chifuyu rồi toang đứng dậy. "Đến giờ tôi phải về rồi, gặp lại sau nhé."
Em đẩy ghế vào trong rồi chầm chậm bước ra khỏi cửa tiệm thú cưng với vẻ hơi tiếc nuối, những tiếng kêu chào ngày mới của động vật khiến em cảm thấy cuộc sống này được tô thêm rất nhiều màu sắc. Mới bước được vài bước chân thì em nghe tiếng Chifuyu ngoảnh đầu ra hỏi lớn.
"Vậy nếu còn gặp lại thì sao? Cậu sẽ lại tiếp đón anh ta chứ."
Souya ném cho cậu bạn mình một nụ cười rồi lại tiếp tục bước đi. Tiếng gió trưa xào xạc khiến em lẳng lặng chìm vào giấc mộng của riêng mình, nhưng lần này lại không phải là khung cảnh về nước Pháp. Mọi thứ xung quanh tâm trí của em như bị bua vây lại mà lại không hề ngột ngạt hay khó chịu, thay vào đó là cảm giác vô cùng tươi mới và hài hoà.
"Vậy hẹn anh lần sau nhé." Souya ngửa mặt lên trời rồi hít sâu vào. "Lần đó thì tôi sẽ không để anh tự ý bỏ đi nữa đâu, tôi hứa đấy."
-------------------------------------------------------------
End chap 1
*Mùa đông nước Pháp: kéo dài từ khoảng giữa tháng 12 đến giữa tháng 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com