Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01: Bắt giữ part 1

"Khi một viên đá nhỏ rơi vào trong một vũng nước lặng, nó sẽ khiến gợn sóng lan đi khắp mọi hướng, nhưng dù có lan đi xa đến đâu đi nữa quanh nó vẫn chỉ là nước mà thôi."

-ScienceDaily (Jan. 29, 2007)

-xxx-

'Cô Tsunade từng nói lòng thương người sẽ có ngày giết chết mình,' Sakura cay đắng nhớ lại. 'Ai mà nghĩ được rằng cô ấy nói theo nghĩa đen.'

Sakura được gửi tới một ngôi làng trong Hỏa quốc để giải quyết dịch sởi đang lan rộng trong vùng. Nó không ảnh hưởng nhiều tới những người lớn mạnh khỏe, nhưng một vài đứa trẻ mới biết đi đã mắc bệnh và chết không lâu sau đó. Tuy phải mất tới vài ngày, nhưng cô đã cách ly được những người nhiễm bệnh và những người bị nghi nhiễm bệnh, với những ai khỏe mạnh thì cứ để họ tự chống chọi với căn bệnh. Còn đám trẻ nhỏ - nhóm dễ gặp nguy hiểm – thì cô phải dùng nhẫn thuật để chữa trị cho chúng.

Thật xui xẻo, việc chữa lành hoàn toàn tốn rất nhiều sức, và Sakura lên đường về nhà khi lượng chakra quá thấp – sai lầm thứ nhất.

Rồi, cô bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng hét vang lên trên con đường trước mặt, cô tăng tốc chạy tới để giúp đỡ mà không hề mảy may nghĩ đến hậu quả - sai lầm thứ hai.

Nói ngắn gọn, những sai lầm trên đã dẫn đến tình trạng của cô hiện giờ - đánh nhau với một đám ninja làng Âm thanh để bảo vệ những người lữ khách đang bị bắt cóc.

Một trận chiến mà phần thua nghiêng về cô. Chakra của cô quá thấp, cô kiệt sức và phải đối đầu với hơn 20 ninja phía địch mà không hề nghĩ đến hậu quả.

'Thật may là mày không quá ngu, nếu không sẽ thấy tội lỗi với bản thân vì bị tóm chỉ trong vòng có 5 phút lắm đây.'

Trận chiến đã chuyển từ 'giúp những người đang bị bắt cóc' thành 'cố gắng để mình không bị tóm'. Tuy không hiểu sao chúng bạ ai cũng bắt, nhưng những đòn tấn công của chúng rõ ràng là muốn bắt sống cô hơn là giết – có lẽ Kabuto cần người để làm thí nghiệm hay đại loại thế...

Sakura nhảy lùi lại, tránh một làn phi tiêu mà chắc chắn có tẩm loại độc nào đó... rồi cô bỗng nhận ra mình không tia trước chỗ đáp trên sông khi di chuyển.

'Lại thêm một dấu hiệu cho thấy mày chưa thực sự sẵn sàng cho cuộc chiến này,' cô tự nhủ và thả lỏng thân thể để khi ngã xuống sườn dốc cạnh bờ sông không làm gãy cái xương sườn nào. 'Mày còn không suy nghĩ cho kĩ nữa! Đồ ngốc!'

Cái lao người đánh ùm xuống nước làm cô bị tức ngực, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để không trồi lên mặt nước ngay. Thay vào đó, cô thả người theo dòng nước, mong rằng nó có thể giúp cô thoát khỏi nguy hiểm trước khi cạn hơi.

Trong một thoáng, cô phải cảm ơn giờ đang là mùa mưa – nước chảy rất siết – và đáy sông khá sâu.

Khi Sakura cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước và bò trên bờ sông đầy cỏ, cô tự cho phép mình thoáng hy vọng rằng đã cắt đuôi được bọn chúng... cho tới khi cô nghe thấy tiếng hét, và tiếng rất nhiều người đang băng qua khu rừng.

Cho dù nắm trong tay cấp bậc gì ở làng Âm thanh đi chăng nữa, âm thầm không phải điểm mạnh của chúng.

Thật xui xẻo, cô đã đến phải chỗ sông chảy chậm – dòng chảy sẽ không cuốn cô đi xa khỏi đây được, và cũng không thể đưa cô tránh xa khỏi chúng ngay được. Cô có thể chạy, nhưng Sakura chắc chắn không thể chạy xa. Hoặc là cô sẽ chiến đấu... và chết trong vinh quang.

Thành thực mà nói thì cô muốn chọn chiến đấu hơn – như thế cô sẽ không phải cầu xin lòng thương hại của hơn 20 shinobi độc ác và nhẫn tâm, nhưng...

Naruto sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Quan trọng hơn, Sakura sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Cô đã chứng kiến sự tuyệt vọng bao phủ lấy bạn cô như một đám mây sau lần hội ngộ đầy thất bại với Sasuke, và cô sẽ không – không thể - lại cướp đi một người bạn khác của cậu.

Cho dù có phải hy sinh bản thân đi chăng nữa.

Vậy nên cô lập tức lên kế hoạch. 'Mình sẽ để bị bắt – chỉ trong một thời gian thôi. Giờ mình kiệt sức quá rồi, sau khi được nghỉ ngơi mình sẽ có nhiều cơ hội trốn thoát hơn. Làm tù nhân 1, 2 đêm cũng được.'

Cô không hề ngốc – cô thừa biết sẽ chuốc lấy nhiều vấn đề khi để bản thân bị tóm... nhưng hiện giờ thì đó là ý tưởng hay nhất.

Tập hợp lượng chakra cuối cùng, cô thi triển nhẫn thuật biến thân.

Cô không có ý định để bị bắt với danh nghĩa Haruno Sakura, bởi vì thế chuốc lấy quá nhiều rắc rối. Cô cũng không có ý định để bị bắt khi là một phụ nữ - có gì đó nói rằng làm tù nhân nữ không phải là một ý hay.

Dòng năng lượng trong cơ thể cô giảm xuống mức cực thấp, rồi Sakura tiến tới mặt nước để xem thành quả của mình.

Một cậu thiếu niên nhìn ngược lại cô, màu da của cậu tối hơn màu da của cô, với mái tóc nâu ngắn rủ trước đôi mắt xanh rực rỡ.

Vì một lí do nào đó, việc thay đổi màu mắt rất khó để duy trì khi dùng thuật biến thân, và Sakura không biết cô phải giữ hình dạng này trong bao lâu, nên cô nghĩ cứ để thế, ừm, cho nó an toàn.

Nghe tiếng đám người đuổi bắt đang tới gần, Sakura nhanh chóng xé chiếc váy ra để biến nó thành đồ unisex, tháo toàn bộ bẫy ninja, vứt chúng ngay vào bụi rậm.

Rồi, mặc dù cũng khá khó khăn, cô nằm dài người cạnh bờ sông như một con thằn lằn đang sưởi nắng, giả vờ như thể hoàn toàn không hay biết gì đến những ninja đang tiến lại gần. Nếu may mắn, có thể cô sẽ thoát nạn với vẻ ngoài một cậu bé nằm vô tư lự trên bờ sông. Khi nào chúng tới, cô sẽ... à, cô đoán là người thường sẽ bỏ chạy thục mạng khi gặp một đám ninja.

Cô cứng người lại khi chúng tới gần, và ngẩng đầu lên đúng lúc tên shinobi làng Âm thanh nhào ra từ hàng cây.

Sakura cố nặn ra vẻ mặt bất ngờ và hoảng hốt nhất có thể, rồi mới hấp tấp đứng lên bỏ chạy. Cô không cần phải vờ chạy với tốc độ của người thường – việc cô kiệt sức cộng với phải duy trì thuật biến thân khiến cô mệt đến nỗi chạy chắc còn thua cả ốc sên.

Vậy nên cô không hề ngạc nhiên khi cánh tay cô bị tóm lại và vặn một cách thô bạo, buộc cô phải quỳ xuống.

"Thằng ranh!" một tên bắt cô rít lên, tay hắn siết chặt lấy mái tóc và kéo đầu cô ngược lại. "Mày có thấy một con bé tóc hồng chạy ngang qua đây không?"

Sakura lắc đầu kịch liệt, giả vờ như sợ quá không nói lên lời.

"Kệ đi!" một tên khác quát. "Có thằng này là ta đạt chỉ tiêu rồi – lôi nó đi!"

Sakura thấy mình bị lôi trở lại con đường cô và chúng tách ra từ đó. Những người lữ khách cô cố giúp đỡ nay bị bắt đứng thành một hàng dài, tay trói về phía trước, dây thừng thít quanh cổ mỗi người. Thực ra thì, trông họ rất giống...

Sakura đông cứng khi nhận ra. Đó là một đoàn người nô lệ!

Đương nhiên là cô không mấy ngạc nhiên. Làng Âm thanh là một lũ bất lương nên chẳng bất ngờ khi chúng sử dụng nô lệ hay kiếm lời từ việc bán họ.

Sakura tự cho phép mình hy vọng rằng họ sẽ chỉ bị bán trong mấy phiên chợ tại các nước ít giao thiệp với bên ngoài – thế còn dễ trốn thoát hơn nhiều so với sự kiểm soát chặt chẽ trong làng Âm thanh.

Đấy là chưa kể, biết đâu cô lại đụng độ phải...

Sakura lắc đầu, cố gạt hết những ý nghĩ về Sasuke ra khỏi tâm trí. Cô phải tập trung vào việc sống sót trước cái đã, đó là ưu tiên hàng đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com