Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Hiểu nhầm part 4

-xxx-

"Cậu có sao không?" Sakura thấp giọng hỏi Sasuke.

Những người khác đang vui vẻ ăn uống, cười đùa xung quanh lửa trại, và với bữa tối được tạo ra bằng lời càu nhàu của Naruto rằng mình đã quên mất không mang theo mỳ ăn liền, cô khá chắc sẽ chẳng ai nghe lỏm được họ.

Kể từ lúc tỉnh dậy, Sakura đã thấy Sasuke có vẻ thu mình hơn cả thường ngày. Cô nhận ra ánh mắt trống rỗng của Sasuke – anh cũng thể hiện vẻ mặt đó sau khi Madara tiết lộ cái tin choáng váng ở trong hang động. Cứ như thể anh không chắc mình đang làm gì nữa, như anh đang phải đi qua bãi mìn trong khi bị bịt mắt.

Sakura có cảm giác Sasuke còn chưa bắt đầu tính đến những chuyện đã xảy ra, những thứ mà anh được biết. Kể cả một người có tâm lý vững vàng cũng còn khó mà nuốt nổi (chính cũng khó mà nuốt nổi), chứ đừng nói gì đến một người có quá khứ như anh.

Ngay từ đầu, Sasuke đã chẳng bao giờ xử trí tốt với những mối quan hệ về cảm xúc. Vài phần trong cô nghĩ rằng có thể chính nó đã góp phần trong lần anh rời bỏ Konoha – anh ta đang cố tách khỏi cô và Naruto bước khi quá gắn bó với họ, cố gắng gạt hết tình cảm bởi vì anh biết tất cả chúng chỉ làm mình thêm đau đớn.

Chỉ đoán bừa thôi, Sakura cũng nói được hầu hết sự mâu thuẫn của Sasuke đến từ hành động của Itachi. Anh đã xây dựng cuộc sống của mình xung quanh nỗi đau mất người thân, nhưng mà anh đã biết lí do Itachi làm vậy, chắc hẳn anh cảm thấy như thể tất cả nỗi đau mà người anh trai mang đến đột nhiên biến mất. Anh ta không có quyền căm hận điều Itachi đã làm, bởi vì anh trai anh rất yêu anh.

Điều này thật tức cười – anh có thừa quyền để đau thương trước điều anh trai đã làm – và hẳn anh đã nhận ra nếu suy nghĩ thấu suốt... thế nhưng Sakura có cảm giác Sasuke chẳng hề suy nghĩ thấu suốt.

Sakura không chắc bản thân có thể làm gì để giúp... nhưng ít nhất cô có thể lắng nghe.

Chưa kể, cô vẫn chờ lời giải thích cho nụ hôn. Còn lâu cô mới để anh ta lờ đi như không có chuyện gì nhá – anh ta đã hôn , thế nên tốt hơn anh chàng này nên bày tỏ rõ suy nghĩ không thì cô sẽ bắt anh phải nói mới thôi!

"Không sao," Sasuke lẩm bẩm.

"Ờ, hẳn là vậy," Sakura nói, sự mỉa mai có trong từng từ một.

Sasuke tưởng tiếp theo cô sẽ cho một tràng giang đại hải về việc tại sao anh không hề ổn rồi khăng khăng đừng có nói dối với cô, thế nên anh rất ngạc nhiên khi không thấy cô nói gì sau câu bình luận thiếu văn vẻ.

Nhưng anh mừng vì điều đó. Sasuke không biết anh có thể tiếp chuyện vào lúc này được hay không – anh vẫn còn quá choáng váng. Khi mà cơn sốc từ việc Sakura ngất xỉu đã qua đi, đầu óc anh lại trở về với vũng lầy đen tối.

Trụ cột cho sự tồn tại của anh – thứ duy nhất mà anh nghĩ là đúng, là tuyệt đối, thứ anh xây dựng cuộc sống xung quanh nó – đã sụp đổ và vỡ nát thành từng mảnh.

Itachi đã luôn luôn yêu anh. Tất cả tội ác của Itachi đều là do mệnh lệnh từ đám thành viên hội đồng.

Đã có lúc, anh cảm giác rằng cái hố đen tuyệt vọng này sẽ tự biến hình thành cơn giận khát máu đối với ba trưởng lão, nhưng lúc này đây, cơn thịnh nộ đối với bọn chúng đang bị nỗi buồn che khuất, nhấn chìm.

Vài phần trong anh vẫn không thể chấp nhận được cha, mẹ mình (và cả gia tộc) đã tính đến chuyện khởi động nội chiến. Sasuke chưa bao giờ đặt câu hỏi cho những buổi họp gia tộc mà cha anh tổ chức, với anh, đó chỉ là chuyện bình thường. Nhưng giờ anh mới nhận ra rất nhiều buổi họp trong đó có lẽ là để chuẩn bị cho đảo chính.

Chính cha mẹ anh đã sẵn sàng dùng tới vũ lực và đổ máu. Chính Itachi là người muốn hòa bình.

Itachi đã cố gắng bảo vệ anh nhiều năm trời, đã sẵn sàng để chết để anh có thể trở về Konoha... và cố gắng gửi gắm bài học cuối cùng trước khi tan biến.

Mày đang nghĩ cái gì vậy hả?

Sasuke tới chỗ Orochimaru với niềm tin sự tập trung lạnh lùng, đầy tính toán về một mục tiêu duy nhất là con đường dẫn tới sức mạnh. Rằng hoặc là tự giành lấy sức mạnh vì bản thân mình hoặc là không có gì hết.

Vậy mà...

Anh đã quyết tâm giết chết Itachi để trả thù, đã nghĩ niềm ham muốn đen tối, nặng nề đó không thể bị thứ gì vượt qua. Hóa ra là có. Nó đã bị nuốt chửng trong quyết tâm đơn thuần, chói lòa vào lúc ấy, khi anh nhận ra hơn cả sự trả thù của anh treo trên cán cân, mạng sống của Sakura tùy thuộc vào kết quả của trận chiến.

Ngay cả lúc này, ngay cả khi biết Itachi không thực sự làm hại cô, anh vẫn nhớ lại được khoảnh khắc ấy. Trong lúc anh quá mệt mỏi, sắp sửa bỏ cuộc trước kẻ địch dường như là bất bại... thì anh nghe thấy tiếng Sakura rên rỉ, và thế là một mục đích chạy rần rật qua mạch máu anh như sấm chớp, lạnh lùng, bình tĩnh và đầy thông suốt.

Anh đã đứng lên được không phải vì khao khát muốn trả thù, mà là nhờ mong muốn bảo vệ Sakura.

Cô cũng chẳng cần sự bảo vệ từ anh nhiều như thế nữa. Trong trận đấu ngắn ngủi giữa họ, Sakura đã đá cho anh lăn lông lốc như quả bóng.

Còn một điều nữa mà Sasuke khó lòng chấp nhận. Cho dù ngần ấy việc cô đã làm, vài phần trong anh vẫn không thể từ bỏ được Sakura ngày xưa, cô bé đã đứng ở bên rìa, đã bật khóc khi bị thương...

Ít nhất, anh đã không từ bỏ cho tới khi bị cô đè xuống đất, tay chân cứng đờ không làm ăn được gì.

Anh đã bám lấy quá khứ, vẫn không chịu thừa nhận bây giờ cô khác rồi. Bởi vì nếu điều đó thay đổi... thì còn bao nhiêu thứ khác đã thay đổi nữa?

Cô không nhắc gì đến nụ hôn. Anh còn tưởng cô sẽ đòi giải thích, hay là bóng dáng một đôi mắt lấp lánh sao... nhưng chẳng có gì hết. Cô không nhắc tới dù là một lần, không có cử chỉ nào dành cho đôi bên, không có bất cứ ám chỉ nào cho thấy hành động bốc đồng của anh được chào đón.

Có lẽ đó là cách cô lịch sự bảo rằng anh hay quên hết đi. Cố nói cô không muốn nó – không muốn anh – nữa, mà không gây tổn thương khi bị từ chối.

Thật đau lòng, nhưng vài phần trong Sasuke có thể ngưỡng mộ lòng tốt cô dành cho anh, anh chưa bao giờ quan tâm đến cô nhiều như thế.

Cô quá tốt dành cho anh. Anh lúc nào cũng biết điều đó.

Nhưng vẫn đau lòng.

Sasuke mải mê suy nghĩ đến mức giật mình khi Sakura lại cất tiếng.

"Tôi nghĩ cậu vẫn có thể ghét điều anh ấy làm. Ngay cả khi tính đến phần anh ấy bị ra lệnh làm thế, rằng anh ấy yêu cậu đủ nhiều để tha cho cậu... tôi nghĩ cậu vẫn có thể ghét chuyện anh ấy đã giết cả gia đình."

Một lần nữa, Sasuke lại đờ người ra, lắm lúc anh bồn chồn trước độ sáng suốt của Sakura.

Anh có thể hiểu nếu đó là Naruto hay Kakashi, dù sao cuộc sống của họ cũng gần giống nhau. Nhưng mà Sakura? Là cô thông minh, đầy lòng trắc ẩn... hay chỉ là cô rất hiểu anh?

Có gì đó nói với Sasuke rằng đó có lẽ là trộn lẫn giữa cả ba.

Sakura khẽ cười với anh, và dựa đầu vào vai anh nhằm an ủi. Không ôm ấp, nhưng vẫn cho anh cảm nhận được sự có mặt và ủng hộ của cô.

Cô nhìn chằm chằm vào đống lửa kêu lách tách lâu thật là lâu, nhưng rồi cuối cùng, cô cảm nhận được Sasuke dịch người để dựa đầu mình lên đầu cô.

-xxx-

"Tình yêu như là một bông hoa lớn lên trên mọi loại đất, tạo ra thứ phép màu ngọt ngào mà lại ngoan cường trước băng giá mùa thu hay tuyết mùa đông, nở rực rỡ và tỏa hương thơm ngát suốt bốn mùa, ban phúc cho những người trao đi và những người nhận lại..."

-Louisa May Alcott

------------------------------------------------------------------------

Note: kể từ chap 22, mình lại phải quay lại với kiểu update khi nào xong hẳn một chap sẽ up lên, rất xin lỗi các bạn vì chưa quay lại với Ripples bao lâu đã lại phải để các bạn chờ lâu... nhưng thực sự là hiện giờ mình đã quay lại làm việc, 2 ngày update một lần thôi cũng khiến mình đuối như con cá chuối... :'( :'( 

Thành thử sau này mình sẽ dịch cho xong hẳn một chap rồi sẽ lên một thể, đương nhiên là vẫn sẽ cắt ra nhiều phần nhỏ cho dễ đọc.

Mình sẽ cố gắng một tháng ra được 2 chap, không thì ít nhất cũng phải được 1 chap chứ không dầm dề như trước đâu :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com