Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 24 - "EM KHÔNG CẦN AI CỨU"


---

CHAP 24 – “EM KHÔNG CẦN AI CỨU, CHỈ CẦN MỘT NGƯỜI KHÔNG RỜI KHI MỌI THỨ SỤP XUỐNG.”

Thứ Bảy. Trời nắng.
Phương vừa rời khỏi ca làm thì thấy một số lạ gọi đến.

> “Alo.”

“Phương à, mẹ đây.”

Một giây sau — cô đứng sững giữa sân trường, nơi vài học sinh vẫn còn nán lại.

> Giọng nói ấy, đã gần một năm không vang lên.
Lần cuối cùng, là trong cuộc tranh cãi căng như dây đàn, khi bà bán ngôi nhà nhỏ Phương lớn lên, không báo trước, không xin ý kiến.


---

> “Mẹ về rồi. Ở nhà dì Sáu.
Nếu con muốn… thì ghé qua.”

Phương không đáp.
Tắt máy, tay siết chặt túi xách.

---

Cả ngày hôm đó, cô không nói chuyện với ai.
Làm việc y như thường, vẫn điềm tĩnh, vẫn chỉnh tề.
Chỉ là… lúc rửa ly, tay cô run nhẹ.

Hạ để ý.
Không hỏi.

---

Tối đến, Phương đứng trước cửa phòng anh.
Không báo trước. Không gọi.
Chỉ đứng đó — như một người đã đi rất xa, giờ không biết quay về bằng cách nào.

---

Hạ mở cửa.
Thấy cô, tóc rối, mắt đỏ nhưng không khóc.

> “Em muốn ngồi ở đâu đó… mà không cần nói gì.” – cô nói.

Anh gật.
Dẫn cô vào, pha một ly trà nóng, đặt gần tay cô.

> “Ngồi đây. Không cần nói gì cả.”


---

Phương ngồi yên gần một giờ, mắt nhìn xa.
Đôi khi nhắm lại. Đôi khi mở ra – như đang đắn đo điều gì đó rất sâu.

Rồi, không báo hiệu trước, cô nói:

> “Em ghét mẹ. Nhưng em vẫn muốn mẹ hỏi em rằng: con có ổn không.”

Hạ không chen vào.
Chỉ chờ.

---

> “Mẹ là người đầu tiên khiến em biết cảm giác bị bỏ rơi mà không được quyền trách.
Vì mẹ từng khổ. Vì mẹ từng hy sinh.
Nhưng em vẫn là con nít – em cũng cần một người ở lại, mà mẹ thì không.”

Giọng cô không run.
Chỉ nghèn nghẹn – như từ lâu lắm rồi không ai nghe cô nói điều gì thật lòng.

---

Hạ lấy tấm khăn mỏng, đặt lên đầu gối cô – không chạm.
Như một cách che gió cho người đang kiệt sức.

---

Phương im lặng hồi lâu, rồi khẽ:

> “Em không cần ai cứu.
Em tự đứng được.
Nhưng nếu lúc đó có ai chịu ngồi cạnh,
thì chắc… em sẽ không thấy đời này cô độc đến vậy.”


---

Hạ nhìn cô.
Không nói “anh ở đây”.
Không hứa “anh sẽ không đi”.

> Anh chỉ ở lại – bằng sự hiện diện đầy đủ, vững vàng và không đòi hỏi.

Và với cô – như vậy là đủ.

---

Hôm sau, Phương dậy sớm, tự pha café cho cả hai.
Đặt trước cửa phòng anh một tờ giấy nhỏ, kèm lời viết tay:

> “Cảm ơn vì đã không hỏi nhiều.
Cảm ơn vì đã không đi.”


---

> Có những quá khứ không ai giải cứu được.
Nhưng nếu có một người chịu ngồi yên, không chạm vào vết thương, không ép mở lòng –
Thì đôi khi, người mang vết thương ấy… sẽ tự mở cửa.


---

[HẾT CHAP 24]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com