Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 43 - "MÌNH CÓ THỂ CÃI VỀ NƯỚC GIẶT. NHƯNG ĐỪNG GIẤU ANH KHI EM MỆT."


---

CHAP 43 – “MÌNH CÓ THỂ CÃI VỀ NƯỚC GIẶT. NHƯNG ĐỪNG GIẤU ANH KHI EM MỆT.”

Sáng Chủ nhật.
Phương kéo tay áo, buộc tóc gọn, xách theo túi vải.
Hạ nhìn cô từ cửa, nheo mắt:

> “Mặt nghiêm quá. Mình đi chiến tranh hay đi siêu thị?”

> “Chiến tranh nước giặt – em thấy sắp tới rồi đó.”


---

Siêu thị gần nhà.
Xe đẩy cọt kẹt, nhạc nền là bài gì đó cũ cũ –
Phương đi trước, lướt qua từng kệ như một kế hoạch đã soạn sẵn trong đầu.
Hạ lững thững theo sau, tay đút túi, mắt dán vào… cô.

---

Đến kệ nước giặt – đúng như dự đoán:
Phương chỉ thẳng:

> “Mua loại này. Không hương liệu, không cay mắt.”

> “Anh thích mùi thơm.”

> “Anh thích hít hóa chất?”

> “Anh thích thơm áo em.”


---

Cô im ba giây.
Rồi quay người đi luôn, đẩy xe về phía quầy rau.

---

Hạ lững thững theo.
Không cãi nữa.
Nhưng lúc tính tiền, trong xe vẫn là chai nước giặt không mùi – theo ý cô.

> Cô nhìn anh.
Anh nhún vai:

> “Cãi cho vui thôi. Về chung nhà, đâu phải ai thắng.”


---

Chiều.

Phương nấu cơm, lau nhà, dọn bếp.
Mắt hơi cay, đầu ong ong – nhưng không nói.

> “Em sao vậy?” – Hạ hỏi khi cô đứng hơi lâu trước bồn rửa.

> “Không sao.”

> “Nhìn giống sắp ngã hơn là không sao.”

> “Em làm xong rồi nghỉ.”


---

Hạ không nói nữa.
Chỉ đi vào phòng, lấy sẵn nước, để bên bàn.

---

Khi anh quay lại –
Phương đang ngồi bệt dưới sàn, tay vẫn nắm cây lau nhà, mặt hơi tái.

Không khóc. Không than.
Chỉ cố hít thở đều.

---

Hạ bước đến, không hỏi thêm.
Chỉ quỳ xuống, lấy cây lau khỏi tay cô, nói rất khẽ:

> “Mệt thì nói.

Anh không giỏi dỗ.
Nhưng biết làm.”


---

Cô nhìn anh, mắt mờ nước.

> “Em không muốn anh phải lo.”

> “Nhưng nếu em không để anh lo,
thì ở cạnh nhau để làm gì?”


---

Anh lấy khăn ướt, lau tay cho cô.
Không gấp. Không trách.
Chỉ có một bàn tay nắm lấy tay cô – không siết chặt, nhưng rất chắc.

---

Tối đó, cô nằm trong chăn, còn anh thì cắm cơm lại từ đầu –
lần đầu.

Khi cô tỉnh dậy, có mùi thơm nhè nhẹ từ bếp.
Và một chén cháo nóng, nấu không giỏi… nhưng rất thật.

---

> “Ngày mai đừng lau nhà nữa.” – anh đặt thìa xuống.

> “Vậy ai lau?”

> “Anh.
Đổi lại…
em đừng giấu anh chuyện mệt.

Vì em mệt mà vẫn gồng –
làm anh còn mệt hơn.”


---

Cô gật đầu, chậm.

> Và hôm đó, trong một căn bếp nhỏ,
không ai nói lời yêu.

Nhưng yêu… rõ ràng hơn mọi lần trước.


---

[HẾT CHAP 43]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com