Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 44 - LÀM ƠN ĐỪNG ĐỂ EM PHẢI CHỜ TRONG LO LẮNG.


---

CHAP 44 – “LÀM ƠN ĐỪNG ĐỂ EM PHẢI CHỜ TRONG LO LẮNG. VÌ EM KHÔNG GIỎI GIẤU ĐI NỖI SỢ MẤT ANH.”

9 giờ 13 phút tối.
Trời mưa tầm tã.
Căn phòng tối, chỉ còn ánh đèn bếp hắt qua khe cửa.

Phương ngồi trên sofa, điện thoại trên bàn đã sáng hơn mười lần –
tin nhắn gửi đi vẫn chưa hiện “Đã xem”.

---

> “Anh đang đâu rồi?”
“Trời mưa to lắm. Có sao không?”
“Chỉ cần báo một câu thôi.”

Tin nhắn cuối cùng, gửi lúc 8 giờ 45.

Vẫn im lặng.

---

9 giờ 32 phút.
Tiếng mở cửa.

Hạ bước vào – ướt từ đầu đến chân.
Áo thun dính sát người, tóc nhỏ nước, tay không xách gì.

Anh đóng cửa lại, mắt chạm vào mắt cô – rồi cúi nhẹ đầu:

> “Xin lỗi.
Anh không để ý giờ.
Vừa họp, vừa kẹt xe.”


---

Phương không đứng dậy.
Cũng không nói ngay.

Một lúc sau, giọng cô cất lên – nhẹ, nhưng không lạnh:

> “Anh có quyền bận.
Nhưng em cũng có quyền biết anh an toàn.”

Hạ đứng yên, hơi thở chậm lại.

---

Cô ngẩng lên nhìn anh, mắt không đỏ, không rơi nước.
Chỉ là… thật.

> “Em không trách chuyện anh về trễ.

Em chỉ trách…
việc em phải tự hỏi 30 lần trong đầu:
‘Có khi nào anh xảy ra chuyện gì rồi không?’”

> “Và anh biết không?”

“Lúc lo lắng, em không thấy mình là người yêu.
Em thấy mình như một người dư thừa – không được quyền biết gì.”


---

Căn phòng yên một nhịp dài.
Chỉ còn tiếng mưa đập vào kính cửa.

---

Hạ bước lại gần, quỳ xuống trước mặt cô.
Mắt nhìn thẳng, không lẩn tránh.

> “Anh sai.
Anh thật sự xin lỗi.”

> “Không có lý do gì đủ tốt để anh khiến em phải chờ trong lo lắng như vậy.”


---

Cô không gật.
Chỉ ngồi im – nhưng không rút tay khi anh nắm lấy.

Một lúc sau, cô nói, khẽ:

> “Lần sau…
Làm ơn, đừng để em phải chờ nữa.

Không phải vì em không chịu được.

Mà vì… em không giỏi giấu đi nỗi sợ mất anh.”


---

Hạ siết tay cô.

Rồi từ từ, rất chậm, anh cúi xuống –
và hôn cô.

---

Không vội.
Không sâu.
Không tham lam.

Chỉ là… một nụ hôn ướt mưa,
chạm vào người con gái đã đợi mình mà không một lời oán trách.

---

Phương nhắm mắt.
Cô không đẩy anh ra.
Cũng không kéo anh lại gần hơn.

Chỉ là… để anh hôn –
và cho phép mình… được yếu lòng một lần.

---

> Sau đó, họ ngồi cạnh nhau, không nói gì.
Mưa ngoài trời vẫn chưa tạnh.
Nhưng trong lòng cả hai –
đã bắt đầu khô lại những điều chưa từng nói.


---

[HẾT CHAP 44]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com