Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 45 - TRONG GIẤC MƠ.

---

CHAP 45 – “TRONG GIẤC MƠ, ANH RỜI ĐI MÀ KHÔNG NHÌN LẠI. TỈNH DẬY, EM CHỈ BIẾT ÔM ANH THẬT CHẶT.”

3 giờ 27 phút sáng.
Căn phòng tối, gió thổi nhẹ qua rèm cửa sổ khép hờ.

Phương mơ.

Trong giấc mơ, cô đứng dưới một mái hiên.
Trời mưa như trút.
Hạ bước đi phía trước, không mang dù, không quay đầu.

Cô gọi.
Không ai đáp.
Chạy theo – chân lún vào mặt đường đầy nước.
Nhưng anh càng đi, bóng lưng càng mờ…
và rồi – biến mất.

---

Cô choàng tỉnh.
Ngực thở gấp, trán đẫm mồ hôi.

Bên cạnh, Hạ vẫn nằm –
tay đặt gần mép giường, gương mặt yên bình.

---

Không do dự, cô xoay người, nằm áp vào anh.

Không gọi.
Không đánh thức.
Chỉ ôm anh – rất chặt.

Cả hai tay siết quanh người anh, mặt vùi vào ngực áo anh còn thơm mùi bột giặt.

---

Một lúc sau, Hạ trở mình.
Tỉnh.
Thấy cô đang run nhẹ.

> “Phương?” – giọng anh khàn, dịu.

Cô không nói.
Chỉ siết chặt hơn.

> “Em mơ gì vậy?”

Một lát.
Rất lâu.
Cô thì thầm:

> “Anh bỏ đi.
Không nhìn em.
Không nói gì…”


---

Hạ đặt tay lên gáy cô, xoa nhẹ.

> “Anh ở đây. Không đi đâu hết.”

> “Giấc mơ thôi mà.” – cô cười nhẹ.
Nhưng tay vẫn không nới lỏng.


---

Anh ôm cô lại, lần này là anh chủ động.

Không hỏi thêm.
Không cần biết chi tiết.

Chỉ là…
nếu giấc mơ khiến em sợ,
thì để anh làm điều duy nhất giấc mơ đó không có –
là ở lại.

---

Họ nằm yên như thế cho tới sáng.
Không ai nói về cơn mơ ấy nữa.

Nhưng từ hôm đó,
Phương không bao giờ để Hạ ra khỏi nhà mà không nói:

> “Gặp em lúc tối, nhé?”


---

> Vì đôi khi, điều khiến ta sợ nhất…
không phải việc ai đó bỏ đi,
mà là họ bỏ đi mà không ngoảnh lại.


---

[HẾT CHAP 45]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com