Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 47 - "ĐỪNG GỌI EM LÀ VỢ NẾU CHƯA SẴN SÀNG RỬA CHÉN CẢ ĐỜI."


CHAP 47 – “ĐỪNG GỌI EM LÀ VỢ NẾU CHƯA SẴN SÀNG RỬA CHÉN CẢ ĐỜI.”

Chủ nhật.
Trời nắng, gió nhẹ.
Hai người quyết định… tổng vệ sinh.

“Em quét nhà, anh lau cửa sổ.”
“Anh kéo tủ ra, em lau gầm ghế.”

“Em nấu ăn, anh rửa chén.”


Phân chia công việc như một cặp đôi sống chung lâu năm.
Nhưng thật ra… mới chỉ được hơn ba tháng.

Hạ cúi xuống kéo tủ gỗ ra khỏi tường.
Một chiếc hộp giấy rơi xuống – mảnh, hơi cũ.

Anh mở ra.
Bên trong là những tờ giấy nhỏ – từng cái gấp gọn, có chữ viết tay.

“Hồi đó cô ấy viết gì mà nhiều vậy ta?” – anh lẩm bẩm, ngồi xuống, đọc một cái.


Rồi bật cười nhẹ.

“Còn giữ thư em viết từ hồi chưa sống chung.
Đúng là… cũng tình lắm.”


Trong bếp, Phương đang chiên trứng.
Bàn tay lóng ngóng – dầu văng trúng tay, cô giật mình làm rơi cả trứng xuống sàn.

“A…”


Hạ nghe tiếng, chạy vào:

“Sao vậy?”


“Không có gì, tại… trứng rớt.”


Anh nhìn trứng tan chảy trên sàn, rồi nhìn cô – vừa bối rối, vừa tức cười.

“Để anh làm cho.

Vợ nấu vậy… anh đói chết.”


Không gian yên một nhịp.
Câu vừa nói ra, anh đứng hình.

Phương quay sang nhìn anh, mắt mở lớn.
Không giận.
Không đỏ mặt.
Chỉ nhìn – rất lâu.

Hạ ho nhẹ một cái.

“Anh… nói nhầm. Ý là… ờ… người nấu bếp.”


“Người nấu bếp mà phải rửa chén luôn hả?” – cô hỏi lại, nhướng mày.


“Không. Không. Anh rửa. Rửa cả đời cũng được.”


Cô cười. Nhẹ.
Không đẩy ra. Không trốn.

“Vậy nếu là vợ thật… anh rửa chén cả đời hả?”


“Ừ.”


Anh nói xong, mới chợt nhận ra mình… không nói chơi.

Phương quay lưng lại, tiếp tục dọn trứng đổ.
Nhưng môi vẫn còn cong cong một nét gì đó… lạ lắm.

Hạ đứng sau, im lặng.

“Thật ra…
nếu em chịu làm vợ,
anh còn muốn rửa nhiều thứ hơn cả chén.”


Cô không trả lời.
Nhưng tối đó, lần đầu tiên, bữa cơm có món canh anh thích –
và cũng lần đầu, cô chủ động gắp đồ ăn cho anh.

Không ai nhắc lại từ “vợ” nữa.
Nhưng… cả hai đều nghe nó vang đâu đó,
rất nhỏ.
Mà cũng rất gần.


[HẾT CHAP 47]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com