Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 59 - CÓ NHỮNG NGƯỜI QUAY LẠI KHÔNG PHẢI ĐỂ Ở LẠI, MÀ ĐỂ ĐẶT CÂU HỎI...



---

CHAP 59 – “CÓ NHỮNG NGƯỜI QUAY LẠI KHÔNG PHẢI ĐỂ Ở LẠI, MÀ ĐỂ ĐẶT CÂU HỎI MÀ EM TỪNG TRỐN.”

Sáng thứ Hai.

Hạ trở về căn hộ sau ca sáng.
Cửa không khóa, đèn bếp vẫn còn sáng –
nhưng Phương không ở đó.

Anh gọi. Không bắt máy.
Tin nhắn để lại chỉ có 5 từ:

> “Đừng tìm em, em ổn.”


---

Ổn?

Cô vừa mất danh dự, mất cả sự tự tin,
và đang sống bằng hơi thở của ai đó khác.

Làm sao là ổn?

---

Ngày 1.

Hạ đến những quán quen cô hay ghé –
Tiệm sách, tiệm bánh cũ, quán cà phê ven hồ.
Không thấy.

Anh thử hỏi vài đồng nghiệp thân –
Cũng không ai biết cô đi đâu.

---

Ngày 2.

Anh về lại trường cũ nơi cô từng học –
Ngồi hàng giờ trong khuôn viên, chờ điều gì đó không tên.
Không ai nhắc tới cái tên "Phương" suốt 3 năm qua.

---

Ngày 3.

Trưa. Một tin nhắn được gửi tới điện thoại Hạ:

> “Anh là người bên cạnh Phương hiện tại?”

Số lạ.

Anh trả lời:

> “Là tôi.”

Người kia đáp:

> _“Tôi là Vinh.
Cô ấy từng sống ở Đà Lạt – chỗ chúng tôi làm du lịch cộng đồng.

Hôm qua cô ấy quay lại.
Nhìn gầy và lạ lắm.”_


---

Vinh.
Một cái tên chưa từng được nhắc.
Nhưng anh ấy biết rõ cô gái mang tên Phương – khi cô từng chạy khỏi thành phố ba năm trước.

---

Hạ bắt xe ngay trong chiều.
5 giờ sau – đến nơi.

---

Chiều muộn.
Không khí Đà Lạt lạnh và lặng.

Vinh dẫn Hạ đến một căn homestay gỗ nhỏ – ngoài rìa đồi thông.

> “Cô ấy không hỏi gì.
Chỉ nói: ‘Cho em ở vài hôm.
Em cần một chỗ yên, để nhớ lại xem mình là ai.’”


---

Hạ bước lên bậc gỗ.
Cửa khép. Không khóa.

Anh không gõ.

Chỉ đứng trước cửa – đủ gần để thấy ánh đèn hắt nhẹ từ trong.
Đủ xa để cô không bị áp lực khi nhìn thấy anh.

---

Trong phòng, Phương đang viết gì đó vào cuốn sổ cũ.
Tóc buông rối, gương mặt không trang điểm.
Nhưng… rất sống.
Không lạnh, không chết.

Chỉ là đang đối diện với chính mình.

---

Cô không ngẩng lên. Nhưng giọng nói vọng ra rất khẽ:

> “Anh đi xe mấy tiếng rồi?”

Hạ đáp – cũng nhỏ:

> “Năm.”

> “Anh đến rồi thì đừng vào.
Cho em thêm một đêm.

Ngày mai… em sẽ mở cửa.”


---

Hạ gật.
Không nói nữa.

Anh ngồi xuống bậc gỗ ngoài hiên.
Gió Đà Lạt lùa qua cổ áo.
Anh mở điện thoại. Viết một tin nhắn – chưa gửi:

> _“Dù em đi bao xa…
Chỉ cần em không chọn cách biến mất mãi,

Anh sẽ vẫn chờ – ở đúng nơi em buông tay lần cuối.”_


---

[HẾT CHAP 59]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com