Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 63 -KHÔNG PHẢI HỌ LÀM EM ĐAU NHẤT, MÀ CHÍNH LÀ VIỆC...

---

CHAP 63 – “KHÔNG PHẢI HỌ LÀM EM ĐAU NHẤT, MÀ CHÍNH LÀ VIỆC… KHÔNG MỘT AI NÓI GIÚP EM.”

---

Tháng thứ tư làm việc.

Phương bắt đầu bị gài.

Một hóa đơn sai tên khách – do hệ thống bị chỉnh tự động,
nhưng người chịu trách nhiệm cuối cùng vẫn là cô.

> “Phải kiểm tra trước khi in chứ, Phương?
Hay em nghĩ ở đây ai cũng gánh hậu quả giùm em?”


---

Phòng nhân sự gọi lên.
Biên bản cảnh cáo nội bộ được lập.
Không trừ lương.
Chỉ “ghi nhận” vào hồ sơ.

Phương gật đầu.
Không thanh minh.

Vì có nói… cũng chẳng ai tin.

---

Tuần tiếp theo.

Một tin đồn lan khắp khách sạn:

> “Nó vô được khách sạn 5 sao này chắc có chống lưng.”
“Nghe nói là quen sếp bộ phận nào đó á.”
“Ai đời vô mà không thử việc, được cho vào trực luôn ca chính?”


---

Phương nghe được ở toilet nữ.
Không phải một lần. Không phải một người.

Cô cười buồn.
Thứ duy nhất cô “chống lưng”…
chỉ là cái bằng tốt nghiệp được viết bằng nước mắt và cà phê thức đêm.

---

Tiệc nhân viên cuối tháng.

Lần đầu cô được mời đi chung.
Tưởng như một dấu hiệu “được chấp nhận”.
Cô mặc váy đen đơn giản, đến sớm, tự pha nước ngọt.

Một đồng nghiệp nam đưa cô lon bia:

> “Uống thử đi. Mới vào nghề mà không biết uống là quê đó.”

Phương từ chối.

---

Sau đó, cô nghe được cuộc nói chuyện lén lút sau lưng bếp:

> “Pha rồi đó. Mà nó không uống, tiếc ha.”
“Ừ. Chứ uống vô rồi… biết đâu dễ nói chuyện hơn.”


---

Cô lạnh sống lưng.
Ngay đêm đó, xin về trước.

Cũng từ đó – không bao giờ tham gia tiệc công ty nữa.

---

Một hôm gần Tết.

Cô đề xuất một bản kế hoạch tối ưu quy trình check-in cho lễ tân.
In màu, trình bày chỉn chu.

Ca trưởng nhận.
Không phản hồi.

Hai tuần sau – quản lý đưa ra một bản tương tự, ghi tên người khác.
Không phải Phương.

---

Cô im lặng.

Vì cô hiểu – ở nơi này, công sức không đáng giá bằng việc “thuận mắt cấp trên”.

---

Ngày cuối cùng ở khách sạn.

Cô dọn tủ. Có một mẩu giấy được giấu sau hộp trà:

> “Phương,
Tao biết mày không sai.
Nhưng xin lỗi, tao không dám đứng về phía mày.”

Không tên. Không chữ ký.

---

Cô cười – lần cuối cùng,
trước khi cởi đồng phục, bước ra khỏi cánh cửa đó, và không bao giờ quay lại.

---

> “Không ai đánh em.
Không ai chửi em.
Không ai đuổi em.

Nhưng cũng không ai từng bênh em.

Và điều đó… giết em từng ngày.”


---

[HẾT CHAP 63]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com