Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 69 - KHÔNG PHẢI AI NGHÈO CŨNG LƯỜI.

Khi một cô gái từng mơ làm lễ tân khách sạn,
phải rửa toilet để sống sót qua ngày.
Không ai nói cho cô biết trưởng thành lại đau như thế.
Và cô cũng không ngờ, có ngày mình bị chính ước mơ đẩy vào đường cùng.

---

CHAP 69 – “KHÔNG PHẢI AI NGHÈO CŨNG LƯỜI. CÓ NGƯỜI CHỈ ĐANG BÒ QUA MỘT ĐOẠN ĐỜI MÀ KHÔNG KÊU.”

---

Sau hôm rời khỏi khách sạn,
Phương đứng giữa căn phòng trọ nhỏ xíu, không quạt, không tủ.
Chỉ có một tấm nệm xẹp và tiếng quạt nước từ dãy nhà bên.

---

Không ai hỏi “em có ổn không?”,
cũng chẳng có ai giữ lại.
Sự nghiệp cô chọn – đẩy cô ra cửa trong im lặng.

---

3 ngày đầu, cô nằm. Không ăn. Không khóc.
Chỉ… trống rỗng.

---

Ngày thứ 4, cô ra ngoài.

Tay cầm tờ rơi. Phát dọc tuyến xe buýt.
Cười với người qua đường. Cười với người không nhìn mình.

> “Chị lấy giúp em cái này ạ, mua 1 tặng 1 nha…”

Chưa hết câu, nhiều người đã đi qua.

---

Tối, cô xin làm phục vụ cho một quán ăn nhỏ.
Ca tối từ 5 giờ tới gần nửa đêm.
Lau bàn, bưng nước, đôi khi phải dọn bãi nôn của khách nhậu.
Chủ nói:

> “Làm được thì làm, không thì nghỉ. Ở đây không có khóc.”

Cô gật đầu.
Chẳng ai quan tâm nước mắt rơi trên sàn dơ cả.

---

Có lần, cô đi phát bao lì xì quảng cáo trước trung tâm thương mại.
Trời nắng 38 độ. Cô đứng 4 tiếng, không được ngồi.
Có người bảo:

> “Nhìn mặt cũng xinh mà đi làm mấy việc này không thấy nhục hả?”

Cô không đáp.
Không vì không biết nói.
Mà vì nếu nói, sẽ khóc.

---

Tối đó, cô rửa chén thuê cho một tiệm phở.

Có hôm đông khách, chủ sai cô lau luôn toilet cho sạch trước giờ đóng cửa.

Cô không từ chối.
Cô cần tiền.
Cô cần ăn.

---

Một tháng trôi qua.
Không đồng hồ đeo tay. Không ngày lễ.
Chỉ có làm – về – ngủ.
Không ai hỏi thăm.
Không ai biết tên.

---

Có lần, cô sốt 39 độ.
Vẫn đi làm vì sợ mất suất.
Đứng trong bếp nấu nước lèo, mồ hôi chảy cùng nước mắt.

Cô nghĩ:

> “Mình từng muốn chào đón khách ở sảnh khách sạn sang trọng…

Mà giờ đây, còn không đủ sức để ngẩng mặt với ai.”


---

Nhưng cô không gục.

Cô vẫn đi làm.
Vẫn tự tay nấu gói mì rẻ nhất mỗi tối.
Vẫn cố đọc vài trang sách kỹ năng mỗi tuần –
dù mắt cay và đầu ong ong.

---

Không ai biết – người từng làm ở khách sạn 4 sao
đã từng ngồi giữa sạp hàng trong chợ đêm, đếm từng đồng lẻ như thế nào.

---

Chỉ có một lần, cô viết trong sổ tay:

> “Nếu sau này có ai thương mình,

xin họ đừng thương vì mình mạnh mẽ.

Mà hãy thương vì mình đã từng rất yếu, mà vẫn không gục.”


---

[HẾT CHAP 69]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com