Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 75 - "NGƯNG MƠ ĐI, MÀ LÀM NGƯỜI LỚN."

Có những giấc mơ không chết vì thất bại, mà chết vì không còn ai tin ta có thể mơ tiếp.
Sau khi từ bỏ ngành cũ,
Phương đã từng… muốn học lại từ đầu.
Nhưng lần này, người ngăn cô lại, là chính gia đình.

---

CHAP 75 – “NGƯNG MƠ ĐI, MÀ LÀM NGƯỜI LỚN.”

---

Khi công việc tạm bợ dần trở thành thói quen,
Phương cảm thấy… lòng mình trống.

Không phải vì nghèo.
Mà vì không thấy bản thân đang sống cho điều gì.

---

Một đêm khuya, sau khi nhập dữ liệu gần 7 tiếng,
tay tê cứng, mắt mỏi – cô nhìn lên màn hình laptop.
Trên đó là banner quảng cáo khóa học trực tuyến về thiết kế nội thất.

Không hiểu sao,
cô click vào.
Lướt.
Tìm hiểu từng môn.

---

Ngày hôm sau, cô thức dậy sớm, vào trang đăng ký, điền thử form.
Lòng… hồi hộp.
Giống cảm giác khi mình sắp làm điều gì đó cho bản thân, chứ không vì sinh tồn nữa.

---

Tối đó, cô gọi về cho mẹ.

> “Mẹ ơi… con tính đăng ký học một khóa chuyển ngành.
Về thiết kế nội thất.”

Giọng mẹ ngập ngừng:

> “Học? Giờ còn học làm gì con?

Không phải trước đó con cũng học 4 năm rồi sao? Giờ đi làm kiếm sống là được rồi.
Đừng bày nữa.”


---

Phương cố giải thích:

> “Con không muốn sống kiểu này mãi.
Con muốn… có kỹ năng thực sự.

Lần này, con sẽ tự lo học phí, không xin gì hết.”

Mẹ im lặng một lát.

Rồi nói:

> “Mẹ không cấm.
Nhưng… con bao nhiêu tuổi rồi?
Cứ chạy theo cái này cái kia hoài, ai dám cưới?
Ai tin con ổn định?”


---

Phương ngồi im,
nhìn chằm chằm vào nút “Xác nhận đăng ký”.
Một dòng nước mắt rơi xuống bàn phím.

> “Con không cần ai tin.

Chỉ cần mẹ nói con không sai là được.”


---

Nhưng mẹ không nói gì thêm.
Chỉ thở dài.
Và cúp máy.

---

Tối đó, cô mở ví ra.
Bên trong còn đúng 640.000 đồng.
Khóa học đăng ký cần đặt cọc 1 triệu.

Cô nhìn tài khoản, nhìn hóa đơn tiền trọ,
rồi…
tắt trình duyệt.

---

Sáng hôm sau, cô đi giao đồ ăn cho một app mới.
Trên xe, trời nắng gắt.
Áo khoác dính bụi, mồ hôi thấm lưng.

Một lúc, cô nghĩ:

> “Chắc thôi…
Không học nữa.

Sống kiểu này cũng không chết.”


---

Từ đó, Phương không còn đề cập đến chuyện học lại.
Không còn tìm hiểu ngành nào khác.
Cô làm việc, trả tiền, nấu ăn, đi ngủ.

Lặp lại.

---

Và nếu ai hỏi ước mơ của cô là gì –
Phương sẽ mỉm cười, nói:

> “Giờ chỉ mơ đủ tiền để sống không nợ ai.”


---

Không ai biết –
giấc mơ lớn của cô đã bị chôn cùng những lời khuyên tưởng là tốt.
Và giấc mơ nhỏ – thì chỉ tồn tại để che đi nỗi mệt.

---

[HẾT CHAP 75]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com