Mèo lạc
Trạng thái hiện tại của Kim Jiwoong có thể nói là hoảng loạn. Cậu lạc mất mèo rồi, một bé mèo mướp đáng yêu mà cậu nuôi gần 2 năm nay, bé mèo tên Nini. Cậu hiện tại rất lo lắng và hoảng loạn. Cậu đã tìm khắp trong nhà lẫn sân vườn rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nini đâu cả.
Chuyện là chiều nay cậu có buổi phỏng vấn tại câu lạc bộ âm nhạc của trường nên đã vội vàng ra khỏi nhà mà quên không đóng cửa sổ. Và vì vậy khi trở về nhà đã không còn thấy Nini ở đâu.
Cậu thật sự không biết phải tìm Nini ở đâu nữa hết. Cậu đã đi khắp cả khu phố nhưng vẫn không tìm ra em ấy. Cậu muốn khóc, cậu rất giận chính mình. Tại sao cậu có thể quên một việc quan trọng như vậy, quên mất việc trong nhà còn có Nini, quên mất rằng em ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Đã một ngày trôi qua rồi nhưng Nini vẫn không trở về. Không biết em ấy đã được ăn gì chưa hay là từ hôm qua đến giờ không có gì cho em ấy ăn. Cậu đã dành cả một ngày đi khắp mọi nơi để tìm kiếm em ấy. Hiện tại cậu ngồi thất thần bên cửa sổ với hy vọng em ấy có thể trở về vì đói, vì nhớ cậu hoặc vì bất cứ lý do nào khác, chỉ cần em ấy trở về.
—————————
Trái ngược với trạng thái lo lắng của Jiwoong thì hiện tại Ricky lại có chút bối rối.
Trong nhà anh tại sao lại xuất hiện 1 cục bông tối màu nhỉ? Một dị vật mềm mại cuộn tròn không nhìn rõ đầu đuôi trong tủ đựng giày của anh. À không nhìn kỹ một lượt có vẻ không phải dị vật. Là mèo nhỉ? Một chú mèo mướp đi.
Ricky không hiểu cách vận hành của sinh vật này lắm nhưng có vẻ cũng không đáng sợ gì nhỉ.
Có chút tò mò mặt mũi của thứ lắm lông này trông thế nào, anh đưa tay khẽ chọc nhẹ vào phần được cho là lưng của sinh vật. Cục bông kia có vẻ không bị làm phiền nhiều, chỉ khẽ cựa nhẹ một chút lại quay về trạng thái im lìm.
Nào để thua thứ nhỏ bé kia được, lần này anh đưa hai tay lật ngửa người sinh vật ấy lại. Và không để anh chờ quá lâu, thiên thần nhỏ khẽ mở mắt trừng trừng nhìn Ricky với anh mắt không mấy thiện cảm.
Trừng mắt anh vài giây bé con xoay người vươn vai đứng dậy đi thẳng vào bếp như thể ngôi nhà này là nhà của mình vậy.
Anh chớp mắt nghi hoặc nhưng vẫn đi theo để xem thử sinh vật kia muốn làm gì. Trái ngược với những gì Ricky mong đợi, nó chỉ đi đến bên bàn ăn đứng đó như đang đợi anh. Chờ cho Ricky đến gần, nó khẽ dụi đầu vào chân anh.
Này lại là gì nữa? Không lẽ nó đang làm nũng với anh? Ricky ngồi xuống khẽ đưa tay vuốt ve lưng nó nhưng anh chỉ vừa chạm đã bị bé con né tránh, nó vẫn giữ nguyên tư thế khẽ dụi đầu vào chân anh. Bé con như này là muốn truyền đạt gì đây?
Không thể hiểu được sinh vật nhỏ anh đành mặc kệ nó. Đứng dậy mở tủ lạnh chuẩn bị bữa tối. Hôm nay công việc ở công ty đã kéo hết năng lượng của Ricky rồi. Anh chỉ muốn ăn no rồi ngủ một giấc thật ngon thôi.
Nhưng không để anh được như mong muốn, bé con kia cứ dính lấy anh như sam. Đặc biệt là khi anh mở cửa tủ lạnh ra, bé con có vẻ phấn khích lạ thường.
Có vẻ còn nghi vấn, Ricky quyết định thử bé con này một chút. Anh thử từ từ đóng cửa tủ lạnh lại. Thật kinh ngạc, biểu cảm của bé con thay đổi chóng mặt. Từ vui mừng phấn khích chuyển thành ủ rủ uỷ khuất. Có chút thích thú, Ricky ấu trĩ thử đi thử lại vài lần khiến bé con có chút thiếu kiên nhẫn mà khó chịu cào cào vào ống quần anh.
Đột nhiên anh nghĩ bé con này có phải đang nói với anh là nó muốn ăn không? Nếu là vậy thì cũng quá thần kỳ đi. Một chú mèo mướp biết xin ăn? Quá kỳ diệu rồi.
Nghĩ vậy anh mở cửa tủ lạnh lấy ra hộp pate và chai sữa mà anh vừa bật nắp sáng nay đã vơi đi một nửa. Lấy trên kệ để bát 2 chiếc bát con cho pate và sữa vào bát cho bé con.
Có lẽ thật sự Ricky đã đúng, bé con vừa nhìn thấy 2 chiếc bát được đặt xuống đã chạy lại mà không thèm nhìn lại Ricky lấy một lần.
Nhìn sinh vật lắm lông kia say mê ăn uống mà anh vẫn không ngừng thắc mắc nó đến từ đâu? Là từ hàng xóm quanh đây ư? Nhưng anh chuyển đến đây gần 5 tháng rồi hình như không thấy nhà nào có mèo nhỉ?
Thôi không nghĩ nữa, ngày mai cuối tuần anh sẽ thử đưa nó đi hỏi xung quanh xem nhà ai có mèo đi lạc không. Hiện tại cần phải nạp năng lượng cho mình trước đã.
—————————
Về phía Jiwoong, đã gần 2 ngày kể từ khi Nini đi lạc. Cậu có vẻ đã quá tuyệt vọng rồi, cậu không thấy đói, cậu chỉ cảm thấy đau lòng.
Cậu lang thang một mình trên đường, đi khắp các con đường mà cậu nghĩ rằng Nini có thể đi đến.
Bất giác cậu lại đến căn nhà cũ mà cậu đã dọn đi được hơn nửa năm trước. Nơi này cách nhà hiện tại của cậu cũng khá xa, 3 con phố chăng. Cậu không nghĩ Nini sẽ đi xa đến vậy. Nhưng đôi chân lại vô thức đi tới nơi này.
Căn nhà không thay đổi nhiều nhưng có vẻ như đã có người chuyển tới. Cậu ngần ngại đưa tay lên muốn ấn chuông nhưng có chút do dự. Nếu có người đi ra cậu sẽ giải thích thế nào đây 'Xin chào, tôi là chủ cũ căn nhà, tôi tới tìm mèo' ư? Thật vớ vẩn.
Còn chẳng để cậu suy nghĩ đến điều gì tiếp theo, đầu óc cậu cảm thấy choáng váng, trước mắt cậu mọi thứ trở nên mờ ảo và dần dần chìm vào bóng tối.
—————————
Như những gì đã suy tính từ tối qua, sau khi cả người và mèo đã được ăn sáng, Ricky ôm lấy bé con và bước ra cửa để đi tìm chủ cho nó.
Tuy nhiên cánh cổng vừa mở ra thì anh đã tá hoả khi nhìn thấy có một người nằm sõng soài ngay trước cổng nhà mình. Trong lúc anh còn đang trợn mắt kinh ngạc thì cục bông trên tay đã nhảy khỏi tay anh, đi đến bên người nằm trên đất mà dụi dụi.
Bừng tỉnh từ cơn sốc, Ricky vội đỡ người kia vào nhà. Anh để cậu nằm trên sofa, mình thì chạy đi lấy khăn ướt lau mặt và đắp lên trán cho cậu. Vì khi đỡ cậu dậy anh cảm thấy người này có chút nóng, hẳn là sốt rồi.
Hiện tại mới có thời gian để ý, anh quan sát cậu một lượt. Người này nhìn khuôn mặt tới vóc dáng, có vẻ là 1 thiếu niên vừa tròn 20 đi.
Nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú, nếu không muốn nói là xinh đẹp động lòng. Đến cái người không để tâm đến ai ngoài công việc như anh cũng có chút xao xuyến thì chắc chắn không bình thường rồi. Nhưng gương mặt xinh đẹp ấy hiện tại có chút xanh xao, tiều tuỵ. Khiến ai nhìn vào cũng bất giác đau lòng.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình thì anh bỗng giật mình vì vật nhỏ kia từ đâu nhảy tới cạnh cậu liếm láp khuôn mặt cậu. Nói mới nhớ từ khi thấy cậu, cục bông này hình như là chưa từng rời khỏi cậu thì phải.
Đang định đưa tay cản con vật làm phiền cậu nghỉ ngơi thì cảm thấy đôi lông mày của người đang nằm kia chợt nhíu lại, hàng lông mi khẽ lay động từ từ mở ra. Như chưa quen với ánh sáng từ bóng đèn điện, đôi mắt kia khẽ nhắm lại rồi lại mở ra.
Nhìn xung quanh có chút quen lại có chút lạ, cậu giật mình ngồi bật dậy nhưng đầu óc choáng váng nên ngồi dậy có chút khó khăn.
Nhìn người đang ngồi đối diện cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Xin lỗi anh là?" Khẽ nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh "Đây là?"
Anh mĩm cười nhìn cậu vui vẻ "Đây là nhà tôi, tôi là Ricky, còn cậu? Cậu hình như không phải người sống trong khu phố này?"
Cậu có chút xấu hổ cuối đầu "Tôi là Jiwoong, chủ cũ của ngôi nhà này". Cậu đã nhận ra đây là nhà cũ của cậu được một lúc rồi. Căn nhà thay đổi không đáng kể, gần như mọi thứ được giữ nguyên.
Ricky thoáng ngạc nhiên, nhưng anh cũng nhanh chóng vui vẻ giải thích những thắc mắc mà Jiwoong vốn dĩ không nói ra tiếng.
"Tôi mới dọn đến đây gần 5 tháng trước. Mọi thứ trong căn nhà được sắp xếp khá hài hoà nên tôi cảm thấy không cần thay đổi quá nhiều. Nhưng tôi có thắc mắc, không biết cậu chủ nhà cũ có việc gì mà đến tận đây rồi ngất ngay trước cửa vậy?"
Nghe anh hỏi cậu chợt nhớ ra lý do khiến cậu lạc bước tới nơi này. Nó khiến cậu càng cuối mặt thấp hơn, giọng buồn bã "Tôi tới tìm mèo".
Ricky không lường trước được câu trả lời, nhìn cậu rồi lại nhìn cục bông vẫn đang ra sức dụi vào đùi cậu nhằm thú hút sự chú ý. Anh đưa tay chỉ vào vật nhỏ "Là nó sao?"
Lời Ricky vừa dứt, Jiwoong ngước lên nhìn theo tay anh, nhìn tới sinh vật vẫn không ngừng dụi đầu vào chân mình mà bật khóc. Cảm xúc dồn nén suốt 2 ngày khiến cậu vỡ oà ôm lấy Nini mà nức nở "Nini em có biết anh lo cho em lắm không?"
Nini cũng thích thú mà kêu vài tiếng meo meo rồi vẫn ra sức dụi vào ngực cậu không thôi.
Nhìn màn tái ngộ xúc động trước mắt mà Ricky thấy có chút thần kỳ. Chú mèo này chạy đến đây chính là giành nhà hả? Hay là đang cảnh cáo anh đây là nhà nó?
"Nini em có biết anh tìm em vất vả thế nào không? Em có đói không?"
Nghe cậu nói vậy mà anh có chút buồn cười, cái người xanh xao tiều tuỵ lại đi hỏi cái thứ ăn của người lạ 2 hộp pate và nửa hộp sữa có đói không hả?
"Tôi thấy cậu chủ nhà cũ vẫn nên lo lắng cho mình trước thì hơn. Trông cậu có vẻ không ổn đâu. Cậu không ăn bao lâu rồi? Đừng lo, thứ kia ăn của tôi không ít đồ ăn từ hôm qua rồi".
Jiwoong mải mê ôm Nini mà quên luôn sự hiện diện của Ricky, cậu cảm thấy vừa biết ơn vừa có lỗi với người trước mặt.
"Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã chăm sóc Nini. Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi".
"Thôi được rồi đừng vội cảm ơn. Đợi cậu ăn nốt bữa sáng của tôi rồi cảm ơn cũng chưa muộn đâu".
—————————
Và không biết là trùng hợp hay tính toán mà Nini mỗi chủ nhật đều đánh thức Jiwoong thật sớm và kêu meo meo suốt cho tới khi cả 2 yên vị trên bàn ăn nhà Ricky mới chịu ngưng. Cũng từ đó mà nhà của Ricky lại có thêm 2 khẩu phần ăn vào mỗi cuối tuần.
Ricky cũng không thể ngờ chú mèo nhỏ ấy lại mang đến cho anh cậu bạn nhỏ mà cả đời anh cũng không muốn buông tay. Hẳn là anh nên mua thêm vài thùng pate thưởng cho cục bông kia nhỉ?
————————
Vì mèo nhà tui đi lạc mà có fic này. May mắn là em ấy đã trở về🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com