65. Chết Mòe
Em hẳn là điên rồi mới để cho một gã chỉ vừa trò chuyện chưa được hai ngày hôn em. Nhưng em không ngạc nhiên với tính tình ngẫu nhiên bất chợt và những hành động bất thường không theo kế hoạch của mình. Tâm trạng em lưng lửng như quả bóng nổi trên mặt hồ, lại đi nằm, lại buồn khóc. Tay nhỏ chộp ngay điện thoại bật mở nhạc để đồng thời nhận được một clip gửi bởi Sophie kèm dòng tin "cái này chắc hợp với cậu".
Ngồi vào ghế lái, Odio bực dọc dự định về nhà nhưng sau đó tay đánh bánh lái về phía bãi xe của chung cư. Không lâu sau hắn trở lại dãy hành lang có căn hộ của em, không còn đôi trai gái khốn kiếp đó nữa. Bước chân hắn vội vàng đến trước cửa nhà Romanica bấm mật khẩu - ngày tháng năm sinh của hắn - nhưng không thể mở, con nhãi đó đã tự ý đổi mật khẩu. Odio lăm le ý định gọi thợ đến mở khóa nhưng sau đó nghĩ nên thử ngày tháng năm sinh của bé con, nó đã thành công. Tay Gấu mở cửa, hắn đột nhập vào trong, tay nhẹ đóng cửa và tiếng báo đã khóa kêu lên. Giờ thì mi với thằng khốn kia ở đâu hả con nhãi Mèo.
Lợi dụng hiểu nhầm với hắn để ăn vụng à? Với cái tính cả gan hiếm biết sợ của em, có gì mà em không dám làm nữa? Odio bước lần vào trong căn hộ với một bụng lửa đốt, chỉ chờ được nướng chín hai kẻ kia. Chưa gì hắn đã nghe tiếng rên rỉ phát ra từ căn phòng ngủ, khốn nạn hai đứa nó...hắn phừng phực lửa trên đầu nhanh chân bước đến cửa phòng và xông vào.
Romanica đang nằm sấp, co chổng chân trên giường xem điện thoại, nghe tiếng bật cửa xồng xộc em giật mình quay lại và bất ngờ khi thấy Odio xông vào. Em bật dậy ngồi trên giường, đang cố tìm biểu cảm thích hợp cho loại tình huống này. Cũng không quên tắt điện thoại đang phát âm thanh rên rỉ từ đoạn phim Sophie đã chia sẻ.
Ở đó trông như chẳng có sự hiện diện của 'thằng Chó' mà hắn đang muốn đấm cho nhừ mặt. Một sự lầm tưởng tai hại vì vô tình nhờ thế mà nguồn giận hắn càng thêm tăng. Dù cho mặt em có nhợt nhạt, mắt sưng đỏ vì khóc cũng không khiến hắn thấy mủi lòng.
"Sao...sao anh..."
Bỗng Odio lao về em làm dọa đến cô gái nhỏ, em không kịp rời giường chạy trốn, chỉ vừa chống tay với ý định bò nhanh khỏi đó hắn đã vồ được em. Lật em lăn sấp ra giường và ngồi hờ chặn ở mông căng tròn.
"Không...đồ khốn, buông ra...đừng có chạm vào người tôi..." em cong tay về sau bám lên đùi hắn đánh đánh rồi đẩy, cơ thể quằn quại chống cự. Đôi tay không may bị hắn tóm chặt kéo ra sau lưng và khóa lại.
"IM!" hắn gằn giọng.
"Đừng có ra lệnh cho tôi đồ mmm..."
Sau khi miệng mồm mèo ta bị bịt chặt, em vẫn còn kháng cự bằng cách lắc đầu. Nhưng không lâu sau hành động chống lại dần lặn đi khi nghe hắn ôn tồn:
"Người phụ nữ đó cùng chồng cô ta vừa chuyển vào căn nhà bên cạnh và nhà họ có vấn đề với đường ống nước. Nó vỡ ra vào ban đêm, làm cả ngôi nhà ngập toàn là nước bẩn, anh phải sang đó phụ dọn nhưng không thể làm kịp để nó sạch trở lại trước giờ ngủ. Họ phải sang nhà mình xin ngủ nhờ, anh để họ ngủ phòng em. Sáng sớm chồng cô ta về bên nhà đó kiểm tra và gọi người đến dọn dẹp, anh thì bận tắm bởi vì cuộc dọn mệt vã mồ hôi đêm rồi. Và em vừa về, còn về mà không báo, chưa biết rõ sự tình gì hết đã đùng đùng lên bốc đồng ném đồ rồi mắng anh. Gọi anh là "đồ đĩ" cho cả dãy đường đó nghe thấy rồi giận lẫy chạy về đây. Em bao nhiêu tuổi rồi hả?" hắn buông miệng em ra, càng nói lại càng tức, giờ thì hắn thành ông bố không biết dạy con ở dãy đường nhà mình, bị con nhãi này làm cho mất mặt với hàng xóm láng giềng. Hắn đã phải chỉ mặc mỗi quần lót và quần đùi, chạy nhong nhong ngoài đường để bám theo một chiếc taxi chứa con mèo ngứa da thèm đòn.
Con bé Romanica từ nhỏ đã chưa bao giờ làm bẽ mặt hắn trước mặt người ngoài, vậy mà giờ lại vì tính thiển cận của bản thân, lấy danh hắn ra bôi nhọ.
Romanica nghe được bao nhiêu càng lo sợ bấy nhiêu. Vậy ra bộ quần tây áo sơ mi vứt bừa đó là của chồng ả ta, và cái danh "anh yêu" đó cũng là của chồng ả chứ chẳng phải Odio. Em thì nào có nghĩ ra được câu chuyện đó.
Nếu lời hắn là thật thì em phạm hằng tá tội động trời rồi. Còn tưởng sẽ được giận hắn và khiến hắn phải van xin em.
"Em...em...nhưng lúc đó...trong hoàn cảnh đó nếu anh là em thì anh cũng sẽ nghĩ như em thôi...làm sao em biết được có chuyện như vậy..."
"Vậy tại sao nói không nghe? Anh chạy theo em để giải thích. Em thì làm gì? Quát tháo làm bẽ mặt anh với hàng xóm rồi đưa cái này lên..." tay hắn làm lại cái biểu tượng kinh điển đó đưa ra trước mặt cho em thấy.
"Ai dạy em cái tính xấu đó vậy hả Rose?"
"Em...em xin lỗi...em xin lỗi Odio..." em cụt đường thật rồi, biết làm thế nào để giảm bớt lỗi lầm của mình đây? Romanica tự trách sự trẻ con của em, nếu em chịu lắng nghe thì nào đã xảy ra chuyện này.
Những chuyện lần trước trở nên nghiêm trọng hơn cũng bởi vì em xé to ra bằng cái tật xấu trẻ con này. Romanica em tự thề dứt khoát bỏ hẳn tính bốc đồng này và ngay khi hắn thả em ra em sẽ làm hài lòng hắn với yêu cầu nào đó mà hắn đưa ra để chuộc lỗi.
"Tôi chưa xong với cô đâu." hắn xiết chặt nắm tay khóa hai cổ tay nhỏ ấn chặt trên lưng em.
"Giờ tôi hỏi cô...thằng mà cô hôn vừa mới nãy là thằng nào?"
Lòng em giật thót. Sao em bỗng cảm thấy như tình thế bị đảo ngược thế này. Hắn không dan díu mà là em mới đúng. Chết chắc rồi...hắn đã thấy...em toi rồi...
"Em..em không hôn anh ta, anh ta hôn em. Anh ta chỉ là người quen của em." hừ, còn dám nói vậy.
"Người quen chưa thành bạn trai mà cũng dám hôn? Cô không hôn hắn nhưng cô để yên cho hắn hôn." cũng vậy thôi.
"Em...em xin lỗi..."
Nghiệt ngã thay hắn lái xe hơn sáu tiếng đồng hồ đến để nhìn thấy em hôn một thằng ất ơ nào đó rồi xin lỗi hắn. Hắn mà không điên lên thì không phải người.
"Con điếm này...hôn nó rồi xin lỗi tôi à? Lúc cái mỏ nó dúi vào miệng cô hay chuẩn bị dúi vào cô có cảm thấy muốn xin lỗi tôi không?" lời lẽ hắn lỗ mãng không giống như cái cách hắn thường lỗ mãng trong chuyện chăn gối để làm hài lòng em. Với cái đầu bốc hỏa của hắn bây giờ, hắn mắng em thật chứ chẳng mắng yêu.
"...nhưng lúc đó em mmm" hắn lại bịt môi em và bảo rằng:"Ôm lấy tội lỗi của cô đi và đừng mong tôi lắng nghe cô. Chưa biết cảm giác muốn giải thích mà không được đúng không?" hắn nghĩ nên để cho em biết để em hiểu những gì em đã ép hắn phải trải qua. Romanica rướm nước mắt. Em đã trở nên vô cảm với chính bản thân và nỗi tuyệt vọng khi hiểu nhầm về Odio đã khiến em thờ ơ với mọi thứ khác, nhưng nụ hôn đó không phải là điều mà em muốn. Một thoáng lóe qua cảnh chia li của bộ phim Màu xanh ấm áp: Cuộc đời của Adèle, Emma đã gào lên:"Cô hôn nó rồi còn dám hôn tôi nữa sao?"
Bỗng em cảm thấy sợ hãi vì thấy bóng mình trong đó, vào vai Adèle - kẻ phản bội. Ôi trời ơi em đã làm gì thế này...Odio sẽ không tha thứ cho em, em sẽ hủy hoại mối quan hệ này mất...nhưng lỗi không hoàn toàn do em cơ mà, bởi vì hiểu nhầm hắn với người phụ nữ đó nên em mới không tránh nụ hôn của gã kia.
"Mmm..." em lắc đầu ngọ nguậy muốn giải thích và làm rõ với hắn nhưng sự trả thù của Odio không để em toại nguyện. Hắn dứt khoát tước quyền giải bày của em.
"Tôi đã làm gì cô mà cô đối xử với tôi như vậy hả cô Romanica? Sao cô lúc nào cũng thích gây chuyện thế? Sao cô cứ hành động mà không thèm suy nghĩ vậy? Hả? Một năm yên bình cho chúng ta đối với cô khó tới vậy sao? Cô thèm đòn à? Ngứa mông lắm phải không?" vừa tức giận mỉa mai hắn vừa kéo quần em xuống thấp, vò véo vỗ chan chát vào mông trắng phiếu, in dấu tay hắn đỏ hằn lên tấm da mịn, hắn không nương tay như trước nữa, hắn thẳng tay đánh mạnh vào da thịt, như cố ý làm đau cô gái nhỏ.
"Tôi đã nhịn cô gần hai mươi năm trời rồi. Nể cô còn nhỏ tôi không nặng nề với cô... Tôi cảm thấy thất vọng khi đã nuôi cô trở thành một con điếm không biết chủ mình là ai." hắn chưa bao giờ mắng nặng em như thế.
Em nhỏ ngậm ngùi nằm yên để hắn trút giận lên mông mình, cứ để hắn trừng phạt em đi nếu điều đó làm hắn nguôi giận nhưng rồi hắn bỗng buông em ra, rời khỏi người em, chán nản bước ra khỏi phòng.
Thấy lạ, Romanica chống tay ngồi dậy và rời giường, kéo quần lên, đi ra ngoài liền thấy hắn ngồi ở ghế đệm, tựa khuỷu trên tay ghế và chống tay lên trán, xoa thái dương. Đó là cách hắn thường dùng để làm bình tĩnh bản thân. Thấy em nhỏ nhẹ bước gần lại hắn thoáng liếc nhìn rồi đảo mắt sang nơi khác, chán nản khi nhìn thấy em.
"Em...em không từ chối anh ta bởi vì em nghĩ anh đã ngủ với cô gái đó."
"Thế cô ngủ với nó luôn rồi à?" hắn quay lại nhìn em, lạnh nhạt.
Nàng hồng lắc đầu:"Em không ngủ với ai ngoài anh."
"Nhưng cô có thể hôn bất kỳ ai."
Không đúng, em không bừa bãi như vậy. Rosie ấm ức ngay:
"Em xin lỗi nhưng em đã cảm thấy tuyệt vọng. Em biết mình sai vì chỉ tin vào mắt mình mà không lắng nghe anh. Nhưng em đã đẩy anh ta ra và rửa miệng ngay sau đó, em đã cảm thấy hối hận nhưng em không để anh ta hôn vì em thích anh ta, em để nó diễn ra bởi vì em cảm thấy mình đã cùng đường và em nghĩ có thể anh ta sẽ là lối thoát nhưng anh ta không hề, nó thật kinh tởm, anh mới là lối thoát nhưng em đã quá giận và khi nghĩ đến việc anh ngủ cùng người phụ nữ đó trong căn phòng vốn thuộc về em, tâm trạng em còn tệ hơn cả việc anh đang cảm thấy trong lòng nữa, đó là lí do em sợ phải nghe anh nói bởi vì em đã quá tin vào mắt mình, việc anh bận rộn đi làm, việc anh đi ngủ sớm, việc em cảm thấy anh mỗi ngày một xa em hơn khiến em nghi ngờ và chọn về nhà trong im lặng để chắc chắn suy nghĩ của em là đúng hay không đúng, có thể anh thấy nó lố bịch nhưng con gái bọn em vốn dĩ đa nghi như thế... Và em thấy cảnh tượng đó, một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm ngủ trên giường em, bộ đồ đi làm giống như của anh vắt tứ tung và chén tàn thuốc, trên giường bê bối lộn xộn, cô ta lầm tưởng và gọi em là "anh yêu" khi đang còn đeo bịt mắt, em cứ nghĩ tên gọi ngọt ngào đó là dành cho anh, rồi khi cô ta hét lên, anh người chưa ráo nước xông vào với mỗi quần ngắn, em đã nghĩ cả hai làm tình cả đêm và anh đi tắm vào sáng sớm giống như anh đã từng như thế cùng với em."
Rose nhỏ càng nói càng nghẹn ngào.
"Em đã đinh ninh trong lòng rằng nó là sự thật nên đã không muốn những điều khiến em tổn thương sẽ được nói ra từ miệng anh. Em sợ anh sẽ thú nhận, em sợ anh sẽ nói:"Anh xin lỗi." nếu như em thành công phanh phui hết mọi việc..." em nức nở trào nước mắt dù giải bày với hắn thật nhẹ nhõm biết bao, song song đó nó lại khơi về nơi em những cảm xúc mà đêm qua vừa mới trải, nó thật tồi tệ.
Sắc mặt Odio trở nên dịu hẳn sau khi nghe bé con nẫu lòng về cảm nhận của bản thân em.
"Và em không có gì với gã kia cả. Hắn là người cùng ở chung cư này, sáng hôm qua lúc em ngồi tàu về đây hắn cũng ở trên chuyến đó và đã đến hỏi chuyện vì thấy em khóc. Hắn bảo bạn gái hắn cũng vừa cạch hắn, rồi tối đến hắn mời em dùng bữa để an ủi cho nỗi buồn của cả hai, em đã đồng ý, hắn còn rủ em dạo phố nhưng em từ chối, em đã trở về phòng để tạo ra cái bộ mặt sưng thế này đây. Sáng hôm nay hắn lại rủ em đi ăn sáng, lúc về thì chuyện đó xảy ra."
"Cô gan quá nhỉ? Nhỡ hắn cưỡng hiếp rồi giết luôn cô thì sao?" sao con bé có thể dễ dãi với người lạ như thế? Câu chuyện nhỏ của em khiến hắn bực dọc trở lại.
"Khi đó em chỉ nghĩ về anh thôi và đi với hắn bởi vì em biết hắn sẽ khiến em đỡ nghĩ về anh để không phải buồn nhiều. Em có nghĩ xa xôi đến vậy đâu." tay em nâng lên quẹt nước mắt làm gương mặt nhỏ lem luốc.
*****
Odio cau mày nhìn về độc giả:"Nhiều chuyện cái gì? Hóng drama thì vote, share, follow con tác giả để tiếp sức cho nó tạo drama kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com