chương 2
Chương 2: liệu rằng tôi có muốn nhìn thấy hoa nở
“ Bạn có thể cắt tất cả các bông hoa nhưng bạn không thể giữ cho mùa Xuân không đến” - Pablo Neruda.
Bầu trời hôm nay có vẻ thư thả, nó nhìn như chẳng có gì phải lo lắng hay phiền muộn vì tôi chẳng phát hiện ra một đám mây nào được đính trên nền trời xanh trong đang dần nhuốm màu của đêm tối cả.
“Đừng nhìn nữa, em phải để nó thay đồ đi ngủ chứ” – Donghae nói. Đây là lời nói đùa đầu tiên của tuần nhỉ ? Vì bố đã đi sao? Vì đây là một chuyến ra khơi dài của ông ấy sao ? Và đặc biệt hơn hết là chúng ta được tự do, trông anh ấy vui chưa kìa.
“Ừ nhỉ em quên mất, thật bất lịch sự”- tôi tiếp lời cho lời nói đùa nhạt nhẽo của anh ấy.
“Ngày mai anh đừng ra đón cá nữa, anh có nói là phải đi làm tình nguyện viên mà, có thể là đi cả ngày luôn ấy nên hãy nghỉ ngơi để lấy sức mà đi đi, đừng để tối về rồi làm phiền em”
“Vâng, vâng bà cụ non ạ” anh vừa nói vừa vò đầu tôi, tóc tôi rối hết cả lên.
Thái độ mà anh ấy trả lời tôi khiến tôi có niềm tin rằng anh ấy sẽ không bao giờ làm như lời tôi nói và ngày mai tôi lại phải làm thợ xoa bóp miễn phí nữa mà xem.
Sau đó chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện về cái công việc tình nguyện viên kia thoáng chốc đã gần đến nhà. Và tôi vừa phát hiện ra một điều, căn biệt thự kia sắp được lắp đầy bởi hàng tá người bởi đang có rất nhiều đồ đạc được chuyển đến, toàn là những đồ tôi cũng như mọi người chỉ có thể được nhìn thấy trên chiếc tivi nhà Minjoon, hay vào sâu trong thành phố mới thấy được. Đúng như mọi người đồn đoán nhỉ, một gã thương gia giàu có, tôi tự hỏi rằng nơi đây có thứ gì đặc biệt khiến ông ta quyết tâm đến và xây nên cơ ngơi hoành tráng này trong khi ông ta dư sức để có thể xây được vài ba căn ở nơi thành phố rộng lớn và xinh đẹp và đầy đủ tiện nghi hơn. Bất ngờ đèn xung quanh chợt sáng, thử nhìn mà xem căn biệt thự như được khoát lên một chiếc áo mới.
“Sáng ghê, sáng quá, chúng ta có thể chơi bóng vào ban đêm luôn đó”, “Nhìn như một toà lâu đài vậy”, “Đẹp quá, đẹp quá” – tiếng đám trẻ quanh tôi ùa lên.
“Hay chúng ta leo vào trong nhé, to như vậy chả ai biết đâu”, “Ừ nhỉ, chúng ta chỉ tham quan một chút thôi rồi sẽ ra ngay mà” – tiếng mấy đứa nghịch ngợm bắt đầu len lỏi, sau đó là một vài lời đồng tình, rồi dần dần đông hơn.
“Ông ta có súng săn đó, nhìn ông ta cũng ghê lắm, to nữa như gấu ấy, ai mà leo vào ông ta sẽ bắn rồi treo lên tường như con nai đó đấy, thấy không ?”
“BẰNGGGGG…..”
“AAAAAAAAA……AAAAAA.AAAAA” tiếng la hét vang lên rồi tụi nhỏ chạy toán loạn, đứa nào cũng ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
“Cậu cũng khá đấy, đuổi hết trong vòng một nốt nhạc”
“Lâu lắm rồi tớ mới nghe cậu khen tớ đấy, Dain à”, Mijoon nó nói làm tôi rợn hết cả da gà da vịt, “Đừng có nói bằng cái giọng đó, nhưng sao hôm nay trưởng làng con lại có hứng thú đi dạo thế ?, không phụ mẹ nữa à ?” , tôi trêu nó.
“ Xìii….Tớ đây đi xem hoa, nghe bảo hoa này trăm năm mới thấy một lần đấy, không phải dễ đâu, nên tớ muốn là người được ngắm đầu tiên”.
“Hoa á, xem giờ này á, mẹ cậu thấy bài kiếm tra của cậu rồi đánh cậu đến mức này hả, tớ tự nhiên thấy thương cậu thật, anh Hyun Ki không nói đỡ cho cậu vài lời à” tôi hỏi với một nét cười mỉa mai trên môi.
“Để tớ xem xem, nhà cậu ngay trên đây nhỉ vậy thì sẽ quan sát được toàn cảnh luôn nè”, “Tốt, tốt, vị trí rất thuận lợi để ngắm hoa”, nó tiếp tục nói nhảm,và tôi chắng biết loài hoa nó đang nói tới là gì.
“Thằng điên”, “Mà cậu không định về à, mai tớ không đợi cậu nữa đâu đấy”, tôi vừa đi vừa nói.
Cậu ta vừa chạy theo vừa kể luyên thuyên về hoa gì đó và bảo rất muốn chia sẻ với tôi, nhưng sự ích kỷ của cậu ta không cho phép và bảo là tôi chắc chắn sẽ là người thứ hai được biết. Cái thằng này thật sự bị khùng rồi, giá như lần đó tôi cho nó chép bài thì sẽ không đến nỗi.
“Ừ, tớ cảm thấy cực kì vinh hạnh vì là người thứ hai”, “Mà tuần sau đi với tớ vào tiệm sách nhé tớ cần trả sách”.
“Ở gần nhà ga hay chỗ có chị tiên nữ ấy, nếu ở ga thì tớ né ”.
“ Cậu nghĩ là tớ không hiểu cậu hay sao, đánh giá thấp tớ quá”. Tôi đáp trả và rồi thì ai về nhà người đó.
Khi về đến nhà nhưng anh ấy chưa về, đi đâu được nhỉ ? Bỏ qua những khúc mắc đó tôi trở về với vị trí yêu thích của mình trong căn nhà này- bàn học của tôi, là thiên đường nơi trần gian so với tôi nhưng là địa ngục với Min Joon vì nó không thích sách và những chồng vở chi chít nét chữ và cũng kha khá bằng khen cho sự cố gắng của tôi. Học tập tiếp thu những kiến thức, hay những cuốn sách đủ loại là những điều cho tôi hi vọng rằng nơi đây còn phù hợp với tôi, là những điều sẽ níu chân tôi lại trong những giây phút tôi muốn được hoà mình vào làn gió biển trong xanh dịu lành. Nhưng đó là những điều của trước đây, trước khi tôi bắt gặp được bông hoa của cuộc đời mình, một bông hoa đã từng mang lại ham muốn sống vĩnh cửu trong tôi.
Sáng hôm sau như mọi buổi sáng bình thường nhưng tôi cảm thấy không được bình thường, chắc có lễ tôi đã bị cảm lạnh vì đêm qua mải miết hoàn thành xong phần bài tập cho chương hai. Hiện tại tôi cảm thấy đầu mình đau nhức liên hồi, tay chân như bị rút hết sức lực nhưng vẫn phải cố vì sự khó chịu này ổn gấp ngàn lần thầy Kim.
Chắng biết bằng cách nào tôi có thể lê cái thân mệt rã rời này đến trường đúng lúc, sau đó còn hoàn thành hai tiết văn học. Xin thề, đó là hai tiết học dài dẳng và chán nản nhất cuộc đời tôi, tôi và chính bản ngã của mình đã đấu tranh vô cùng mãnh liệt để quyết định xem nên dừng hay tiếp tục và tôi đã thua dưới sự thuyết phục đáng kể, rằng nếu tôi gục xuống bàn thì cái hình ảnh chăm chỉ, nghiêm túc của tôi sẽ như công dã tràng lấp biển đông, sẽ mất hết trong tích tắc. Tôi xin cô Han, một người cô với nét mặt hiền từ đầy phúc hậu để xuống phòng nghỉ ngơi.
Mang theo một cơ thể rả rời cùng một bộ não sắp ngưng hoạt động, nhấc từng bước xuống cầu thang. Như những gì sẽ xảy ra theo logic của mấy bộ phim tình cảm, tôi trượt chân, ngã nhào.Tưởng như sẽ có ai đó bắt lấy vòng eo mình và nói “ Cậu có sao không”. Mọi thứ diễn ra hệt y như thế chỉ có điều người đó không bắt lấy được eo tôi và tôi thì không có sao, tôi thấy rất nhiều sao.
Nhưng trước khi mắt tôi không nghe lời mà chìm vào đêm tối tôi đã thấy được……. tiên nữ, à không thiên thần hay mĩ nhân nhỉ? Thật ra tất cả những thứ được dùng để diễn tả cái đẹp mà tôi biết đều gom hết về cậu ấy – cái bông hoa mà thằng điên ấy nói là có thật, là Enami Asa.
Nếu có sai sót hãy góp ý nha để tui có thể make better. Cảm ơn mấy ní iu đã đọc truyện của tui nhìu nhóo 🫶🫶🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com